Lúc này Thẩm Lạc mới hiểu, vừa rồi đằng mạn hoa yêu phun ra kia, rõ ràng là phấn bào tử của nó.
Cũng may hắn kịp thời dùng màn nước che lại, nếu không những vật này rơi vào trên người, giờ phút này chỉ sợ đã ký sinh trên thân hắn cùng Bạch Tiêu Thiên rồi.
Chỉ là tình huống trước mắt cũng không lạc quan, dây leo lít nha lít nhít đầy trời từ trên trời giáng xuống, như vô số mũi tên bắn về phía hai người bọn họ.
Thẩm Lạc cùng Bạch Tiêu Thiên đành phải vận chuyển thân hình, vội vàng lui lại.
Phần lớn dây leo không thể đâm trúng hai người, nhao nhao đâm vào mặt đất, nhưng rất nhanh liền lớn lên mười mấy lần, một lần nữa phá đất chui lên, phóng tới bọn hắn, cũng có một ít sửa lại phương hướng, tiếp tục đâm tới hai người.
"Đi lên không."
Bạch Tiêu Thiên hét to một tiếng, dẫn đầu tung người nhảy lên, bay thẳng lên trên không sơn cốc. Thẩm Lạc theo sát phía sau.
Nhưng còn không đợi thân hình của bọn hắn cao hơn vách núi, trong màn trời phía trên trống rỗng xuất hiện một cái miệng lớn như vực sâu, cắn xuống hai người.
"Đằng mạn hoa yêu. . ." Trong lòng Thẩm Lạc giật mình.
Trên mặt đằng mạn hoa yêu, đóa hoa loa kèn yêu diễm kia, giờ phút này trở nên lớn hơn so với bản thể của nó, trung tâm đoá hoa rộng mở giống như một cái miệng to như chậu máu, bên trong lít nha lít nhít nhuỵ hoa đàn nhanh chóng ngọ nguậy, mò về phía hai người Thẩm Lạc.
Ngửi được trong tâm hoa truyền đến khí tức hôi thối nồng đậm, Thẩm Lạc lập tức cảm thấy đầu não hôn mê, buồn nôn.
Hắn quay lại nhìn thoáng qua phía dưới, toàn bộ sơn cốc phía dươi đã hoàn toàn bị đằng mạn hoa yêu sinh sôi ra chiếm lĩnh, ngay cả hai bên trên vách núi đá cũng có dây leo nhanh chóng tràn lan lên, hiển nhiên đã không có đường lui.
"Mặc kệ, nhất cổ tác khí, lao ra. . ."
Hắn vung tay lên, pháp lực thể nội mãnh liệt tuôn ra, trước người hiện ra một đoạn dùi nhọn sừng rồng, trên đó quang mang run lên, lập tức phát ra một tiếng long ngâm rõ to, vọt mạnh tới miệng hoa yêu.
Trên Long Giác Chuỳ đại phóng kim quang, một đầu Kim Long hoàn chỉnh xoay quanh trên đó, lấy khí thế sắc bén không thể đỡ bay thẳng vào tâm hoa đằng yêu, nhưng bị đại lượng nhuỵ hoa quấn chặt lại, tốc độ đại giảm.
Cùng lúc đó, một đạo kiếm quang bay theo tới, lúc tới gần nhuỵ hoa thanh âm kiếm minh đại tác, trên thân kiếm lấp lóe quang mang sáng tỏ, vô số đạo kiếm quang sắc bén không gì sánh được bắn ra, trong nháy mắt chặt đứt hơn phân nửa nhuỵ hoa.
Nhưng Long Giác Chuỳ vẫn như cũ bị rất nhiều nhuỵ hoa xé rách, nhất thời khó mà tránh thoát.
Đúng lúc này, một bóng người đen kịt bay thẳng qua, đúng là một đầu đâm vào trong đóa hoa, lúc tới gần Long Giác Chùy, trong miệng truyền quát lớn một tiếng: "Kim Cương Hộ Pháp."
Tiếp theo một cái chớp mắt, sau lưng y đột nhiên hiện ra một hư ảnh thần minh Kim Cương Hộ Pháp cởi trần, bạo khởi một quyền, theo y cùng xuất kích trọng quyền.
Chỉ thấy trên thân Kim Cương Hộ Pháp đột nhiên sáng lên quang mang, trong nháy mắt ra quyền, thân hình tiêu tán thành điểm điểm quang mang, tất cả đều dung nhập vào nắm tay Bạch Tiêu Thiên, khiến nó phát ra bạch quang chói mắt.
"Ầm" một tiếng vang trầm truyền đến.
Bạch Tiêu Thiên ngưng tụ toàn bộ lực lượng Kim Cương Hộ Pháp tung một quyền, đập ầm ầm vào phần đuôi Long Giác Chuỳ.
Kim quang trên Long Giác Chùy cùng bạch quang tương dung, trong nháy mắt xé đứt nhuỵ hoa quấn quanh ở trên người, cực tốc vọt tới phía trước, dẫn tới toàn bộ trung tâm hoa loa kèn phát ra trận trận tiếng nổ đùng đoàng.
Tiếp theo một cái chớp mắt, một tiếng nổ đùng truyền đến.
"Ầm."
Toàn bộ phần đuôi đại hoa bắt đầu nổ tung từng khúc, vô số kim quang bắn ra, trực tiếp xé chúng thành mảnh nhỏ.
Sắc trời phía trước đột nhiên sáng lên, Thẩm Lạc không chần chờ chút nào, lập tức bắn nhanh ra, bắt lấy Bạch Tiêu Thiên có vẻ thoát lực, gọi về pháp bảo, cốp tốc bay ra ngoài cốc.
Bay ra ngoài cốc vài dặm, Thẩm Lạc thấy không có truy binh, lúc này mới đỡ Bạch Tiêu Thiên chậm rãi hạ xuống.
Hai người hạ xuống, đều đặt mông ngồi trên mặt đất.
"Khá lắm, đằng mạn hoa yêu kia thật đúng là hung mãnh, nếu là bị những phấn bào tử kia sinh ra mầm cây nhỏ cuốn lấy, hai ta sợ sẽ khó thoát được." Bạch Tiêu Thiên vỗ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi nói.
"Trong sơn cốc cất giấu loại gia hỏa kia, Lâm Tâm Nguyệt kia không thể không biết, chúng ta nghỉ ngơi một lát, lại đi kiếm nàng tính sổ." Thẩm Lạc nghĩ tới nữ tử kia cố ý dẫn bọn hắn tới đây, đầy bụng tức giận nói.
"Hắc hắc, Thẩm huynh, cái này. . . Đừng phát hỏa gấp vậy, ta thấy Lâm cô nương kia cũng chưa chắc là cố ý." Bạch Tiêu Thiên thấy thế, vội chê cười nói.
"Nàng không phải cố ý, chẳng lẽ bị người bức bách?" Thẩm Lạc nhíu mày lại, cả giận nói.
"Cái này cũng. . . Không phải là không có khả năng, đúng không?" Bạch Tiêu Thiên cười "Hắc hắc", nói ra.
"Ta thấy ngươi thật sự là bị mê choáng, không có thuốc cứu chữa rồi." Hai mắt Thẩm Lạc ngưng tụ, nhìn chằm chằm Bạch Tiêu Thiên một chút.
"Ta không nói nữa là được." Họ Bạch lập tức giơ hai tay lên đầu hàng.
Thẩm Lạc không phản ứng với y nữa, tâm niệm vừa động, trước người liền có lưu quang hiện lên, một bóng người xuất hiện trước người hắn, chính là Nguyên Khâu.
"Chủ nhân, gọi ta ra, có gì phân phó?" Nguyên Khâu hỏi.
"Ngươi thả ra cổ trùng, thay ta tra tìm một người." Thẩm Lạc nói.
"Có dấu vết gì không?" Nguyên Khâu hỏi.
Thẩm Lạc lật bàn tay một cái, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một cái hộp ngọc màu trắng, lạch cạch mở ra, bên trong lộ ra một gốc hoa màu lửa đỏ, thình lình chính là gốc Lang Độc Hỏa Linh lúc trước hắn lấy.
"Trên độc hoa này bị quần áo nữ tử kia dính qua, ngươi ngửi một chút, xem có mùi để lại không?" Thẩm Lạc nói ra.
"Thẩm Lạc, lúc trước ngươi đi hái hoa, chính là vì cái này?" Bạch Tiêu Thiên kinh ngạc hỏi.
"Nữ tử kia tay không dám đụng vào Lang Độc Hỏa Linh này, làm sao có thể là người bình thường? Ta tự nhiên phải phòng bị." Thẩm Lạc nhìn y một cái, nói.
Nguyên Khâu lập tức tiếp nhận hộp ngọc, chỉ đưa tay phẩy qua phía trên độc hoa, sau đó dùng mũi ngửi ngửi trong hư không, lông mày lập tức nhíu lại.
"Thế nào? Có gì khác thường sao?" Thẩm Lạc vội vàng hỏi.
"Không có gì dị thường, chính là trên Lang Độc Hỏa Linh này có một cỗ khí tức tanh tưởi, quả thực khá nồng." Nguyên Khâu nói.
Thẩm Lạc cùng Bạch Tiêu Thiên nghe vậy, đều sững sờ, bọn hắn cũng không hỏi là mùi vị gì.
"Chủ nhân, ngài nói nữ tử kia, chỉ sợ hơn phân nửa là Hồ tộc." Nguyên Khâu nói.
"Hồ tộc, trách không được, tiểu tử ngươi có phải bị trúng câu hồn bí thuật của người ta không?" Thẩm Lạc bừng tỉnh đại ngộ, quay đầu nhìn về phía Bạch Tiêu Thiên.
"Không thể, ta cũng không trúng câu hồn bí thuật gì đó đâu." Bạch Tiêu Thiên chém đinh chặt sắt nói.
"Thật sự là hắn không trúng huyễn thuật, cũng không bị câu hồn dẫn phách." Nguyên Khâu cũng nói như vậy.
"Vậy càng hỏng bét, tiểu tử ngươi trực tiếp mất hồn." Thẩm Lạc nghe vậy, ai thán một tiếng.
Trong khi hai người nói chuyện, Nguyên Khâu xoa động ngón tay giữa hai lần, trong lòng bàn tay lập tức có từng điểm từng điểm thanh mang sáng lên, bốn cổ trùng màu xanh to bằng hạt gạo, hai cánh im ắng vỗ, bay ra bốn phương hướng khác nhau.
Rất nhanh, trên thân bốn cổ trùng loé lên lưu quang, biến mấttrong hư không.
Qua mười mấy hơi thở, Nguyên Khâu đột nhiên trợn tròn mắt nói: "Chủ nhân, người ngài muốn tìm trốn ở phụ cận, ngay vừa rồi, nàng đột nhiên giết chết một con cổ trùng của ta."