Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Hai cái ghế chậm chạp chuyển động, phát ra tiếng ma sát chói tai, trên 2 ghế là hai lão giả. Một vị đầu đầy tơ vàng, trên lòng bàn tay khô gầy, mỗi động một ngón tay đều sẽ phát ra tiếng xương bạo, đôi đồng tử thường có kim quang chớp động, thoáng nhìn qua thôi đã giống như hai lưỡi kiếm sắc bén đâm vào nhân tâm. Một vị khác thì tóc đỏ, sắc mặt ửng hồng, hô hấp kéo dài sâu, khí tức hắn phát ra khiến không khí xung quanh hắn phải vặn vẹo, dường như trong miệng hắn đang có hỏa diễm thiêu đốt, khiến cho khí tức đều có cảm giác nóng rực.

Chỉ liếc mắt qua một lần, Trác Phàm liền nhìn ra thực lực hai người hơn xa Long Cửu. Mà lại một người đã luyện thành kim cương chi thể, một người thì tu luyện công pháp Hỏa hệ.

Cho dù hắn vẫn không nhìn ra thực lực hai người này, nhưng đoán bọn họ cách Thần Chiếu cảnh không xa. Phàm giai, người có thể tiến vào Thần Chiếu cảnh, đã coi như là cường giả số một số hai trên đại lục.

"Thật không hổ là Tiềm Long Các, có cường giả như vậy tọa trấn." Trác Phàm thầm khen trong lòng.

Lão nhân tóc vàng kia mở miệng nói: "Ngươi chính là tuổi trẻ tiểu bối mà lão cửu khen không dứt miệng, Trác Phàm?"

"Vâng!" Trác Phàm cung kính đáp.

"Nghe nói ngươi là ngũ cấp Trận Sư?"

Trác Phàm gật đầu, trước khi chưa thăm dò ra tính tình hai lão đầu, hắn không dám quá tùy tính, chỉ có thể cung kính nói: "Vãn bối biết chút trận pháp ngũ cấp, chỉ sợ không vừa mắt hai vị tiền bối."

"Ha ha ha. . . Ngũ cấp Trận Sư cho dù ở Tiềm Long Các ta cũng có địa vị như cung phụng. Mà hai người chúng ta chỉ là trưởng lão. Ngươi mà đến chỗ ta, chúng ta còn phải cung kính với ngươi đấy." Lão nhân tóc vàng bật cười, vẻ mặt trông rất hòa khí, không kiên cường giống như bề ngoài.

Lúc này, lão già tóc đỏ lên tiếng nói: "Nè, tiểu tử, nghe lão cửu nói ngươi cuồng ngạo lắm, còn dám lớn tiếng nói muốn biến một gia tộc bất nhập lưu trong vòng mười năm bắt kịp Thất Thế gia. Vừa mới gặp ngươi, mở miệng là một tiếng Cửu Ca hai tiếng Cửu Ca, đúng là đủ cuồng, người khác không có lá gan này, nhưng sao gặp chúng ta, ngươi lại trở nên nhát gan thế?"

Trác Phàm cười nhạt, chân tâm nói: "Ta và Cửu Ca quen thân đã lâu, ta biết rõ ông ấy, nhưng hai vị thì khác, ta mới chỉ lần đầu tiên gặp mặt."

Nghe vậy, hai người kia sững sờ, trong mắt lóe lên một đạo dị sắc.

Long Cửu run run cả người, cả giận nói: "Hảo tiểu tử, thì ra ngươi liệu cơm gắp mắp. Ta còn thực sự cho là ngươi gặp người nào cũng cuồng ngạo như vậy đấy, thì ra chỉ đối với một mình lão phu, thấy người khác lợi hại hơn thì sun vòi lại?"

"Hắc hắc hắc, nào có. Ta dám cuồng với Cửu Ca, là bởi vì ta coi Cửu Ca là huynh đệ trong nhà, Cửu Ca lại là tiền bối lòng dạ rộng lớn, sẽ không chấp nhặt với ta. Nếu gặp phải người lòng dạ nhỏ mọn, ta cuồng không phải là muốn chết sao. Đến lúc đó, nó đã không gọi cuồng ngạo, mà chính là ngu ngốc."

Nghe vậy, ba người liếc nhau, tất cả đều hiểu ý cười nhẹ. Lão nhân tóc vàng cùng lão già tóc đỏ còn tán thưởng gật đầu.

Tiểu tử này quả nhiên như lão cửu nói, hiểu rõ nhân tâm, nịnh nọt cũng rất kín đáo tế nhị. Nghe hắn nói vậy, dù lão cửu trong lòng có giân. Nhưng làm lão tiền bối, cũng không tiện tính toán với tiểu bối.

"Tiểu tử này, ta thích, ha ha ha. . ." Lão già tóc đỏ phóng khoáng cười to lên, lão nhân tóc vàng cũng gật đầu, cười nhạt nói: "Nếu không phải biết rõ ngươi không ý gia nhập Tiềm Long Các chúng ta, lão phu không thu ngươi làm đệ tử là không được rồi, ha ha ha. . ."

Trác Phàm cười chắp tay, trong lòng lại khinh thường cười lạnh. Hắn đường đường là Ma Hoàng, dù bây giờ tình cảnh không tốt cũng không có khả năng bái một tên còn chưa phải Thần Chiếu cảnh như ngươi làm thầy, mà hoàn toàn ngược lại, nếu ngươi có tu luyện khó khăn, lão phu chỉ điểm cho ngươi còn được.

Sau khởi đầu vui vẻ, lão nhân tóc vàng hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng Trác Phàm, sắc mặt chợt trở nên nghiêm túc, tiến vào chính đề: "Đúng rồi, ngươi vừa mới nói người U Minh Cốc đến, việc này là thật sao?"

Trác Phàm gật đầu, tự tin nói: "Hơn nửa tháng trước, ta đã phát hiện Tôn gia trừ Giản trưởng lão thì còn có thêm hai đạo khí tức rất cường hãn. Chỉ là mấy ngày nay ta xuất ngoại làm việc, không rảnh giám thị Tôn gia, bọn họ có người đến nữa hay không thì ta không rõ."

"Hừ, đến càng nhiều càng tốt! Bọn chúng dám tới một tên, lão tử giết một tên; đến hai tên, lão tử giết một đôi!" Long Cửu vỗ mạnh xuống bàn gào lên.

"Lão cửu, đừng hành sự lỗ mãng!" Lão nhân tóc vàng nhướn mày quát lên, rồi hỏi tiếp: "Tiểu huynh đệ, làm sao ngươi biết được?"

"Mèo có đường của mèo, chuột có đường của chuột, ta cũng có cách riêng của ta, không tiện nói cho người khác." Trác Phàm lắc đầu nói.



Lão nhân tóc vàng nghe vậy thì có điều lo nghĩ, Long Cửu lại kiên định gật đầu: "Tam ca, tin tức của Trác huynh đệ rất đáng tin. Lần trước tên hỗn đản Giản Phàm đến Phong Lâm Thành, chúng ta không hay biết, là Trác huynh đệ nói cho ta biết, rồi ta tự mình đi thăm dò, quả là thế."

"Ồ?" Lão nhân tóc vàng ồ lên, cùng lão già tóc đỏ liếc nhau, đều kinh dị nhìn Trác Phàm: "Tiểu huynh đệ, ngươi thật khiến chúng ta kinh ngạc, không biết lệnh sư là. . ."

"Cửu U bá chủ!"

Ba người nghe vậy thì sững sờ.

"Cửu U bá chủ", danh hiệu này, thật là bá khí, nhưng đại lục có nhân vật này sao?

Trác Phàm âm thầm trộm cười, cái tên này, nếu người của Thánh Vực nghe được, có lẽ sẽ liên tưởng đến Cửu U Ma Đế, nhưng Phàm giai lại tuyệt không ai biết.

Dù sao, người ở đây cách quá xa, sao có thể nghe nói đến danh hào Thượng Cổ Thập Đế.

"Ừm. . . Lệnh sư nhất định là vị cao nhân ẩn thế, bằng không thì cũng không bồi dưỡng ra được người tài ba trẻ tuổi như Trác huynh đệ." Trác Phàm không muốn nói, Lão nhân tóc vàng đương nhiên không bức bách làm gì.

"Đúng rồi, Cửu Ca, trên người ngươi có Phục Nguyên Đan không?" Trác Phàm đột nhiên hỏi.

Long Cửu gật đầu, móc ra một bình sứ: "Lạc gia các ngươi có người thụ thương?"

Phục Nguyên Đan là đan dược tam phẩm, không tính là quá trân quý, nhưng cũng tuyệt không quá tầm thường, tối thiểu phải có mấy trăm ngàn Linh thạch mới mua được một viên. Nhưng Trác Phàm muốn, Long Cửu tất nhiên không keo kiệt.

Không nói đến quan hệ càng ngày càng thân cận của hai người, chỉ riêng khoản nợ 10 triệu nợ thôi, thì cho một viên đan dược có nhằm nhò gì.

Trác Phàm thản nhiên cầm lấy đan dược, rồi ôm quyền nói: "Đa tạ Cửu Ca và hai vị tiền bối, tại hạ cáo từ."

"Ha ha, xú tiểu tử, thì ra đây mới là mục đích của ngươi." Long Cửu sững sờ, ngay sau đó mắng lên, "Đây chỉ là việc nhỏ, ngươi quấy rầy chúng ta, lão phu sẽ không tha cho ngươi."

Trác Phàm cười hì hì: "Thế thì ta lại cho Cửu ca thêm một tin tức nữa, hai ngày này U Minh Cốc có thể sẽ muốn động thủ, gấp rút phòng ngự đi."

Nói xong, Trác Phàm cười lớn quay người đi ra ngoài cửa.

Long Quỳ và Long Kiệt thấy hắn xuân phong đắc ý tới, đều không hiểu gì, chỉ biết là vừa rồi bọn họ vừa trò chuyện với nhau thật vui, hai người chỉ cảm thấy chua chua.

Hội nghị trưởng lão như vậy, hai người bọn họ không có tư cách tham gia, tiểu tử này lại vượt lên trước nghị sự với ba vị trưởng lão, khiến hai người, nhất là Long Quỳ cảm thấy rất khó chịu. ><

Lão nhân tóc vàng vịn chòm râu, nhìn bóng lưng Trác Phàm dần dần biến mất, trong mắt lấp lóe tinh quang: "Lão cửu, Lão ngũ, thiếu niên này bề ngoài thông minh lanh lợi, nhưng mỗi một câu đều hiểu rõ nhân tâm, tính toán thâm sâu. Tuổi còn trẻ, lại có một thân bản lĩnh kì thuật, thật không biết là đệ tử của vị cao nhân nào. Ngày sau, Tiềm Long Các chúng ta nhất định phải kết giao."

Hai người đều gật đầu.

Bên ngoài kia, Trác Phàm ra đến cửa lớn, đi thẳng đến hậu viện, trên đường đi, hắn đã cảm giác rõ ràng được có mấy kẻ khả nghi vờn quanh tiểu viện. Hắn biết, đại chiến hết sức căng thẳng sắp tới, sau đó liền tăng nhanh cước bộ. Rất nhanh, Trác Phàm trở lại chỗ đám người Lạc Vân Thường.

Lúc này, Lạc Vân Thường đã được lão nhân kia nói rõ cho biết mọi chuyện, song phương có thể nói là đồng bệnh tương liên, cả hai bên đều thổn thức không thôi.



Song phương đều đang thảm trạng, còn óc địch nhân chung, khiến hai nhà kết thành đồng minh kiên cố nhất.

Trác Phàm thấy thế thì càng yên tâm hơn không ít, vung tay ném bình Phục Nguyên Đan cho sơn chủ Hắc Phong Sơn: "Dùng đi, hy vọng nó có thể mau chóng khôi phục thực lực cho ngươi."

"Đây là cái gì?" Lôi Vũ Đình hỏi.

"Phục Nguyên Đan!" Lôi Vũ Đình giật mình.

Phục Nguyên Đan, nàng biết, đan dược tam phẩm, mấy trăm ngàn Linh thạch một viên. Hắc Phong Sơn bọn họ đi cướp một năm cũng không chưa chắc có thể cướp mấy ngàn Linh thạch, đan dược trân quý như vậy, Lạc gia vậy mà tiện tay ném ra. Thì ra Lạc nhà có tiền như thế sao?

Dường như nhìn ra tâm tư của nàng, Lạc Vân Thường vỗ vỗ tay nàng, cười nói: "Vũ Đình tỷ tỷ, ngươi yên tâm đi, Tiềm Long Các còn đang nợ chúng ta 10 triệu. Một viên tam phẩm đan dược không tính là gì đâu!"

Nghe được lời này, Lôi Vũ Đình càng cả kinh rớt cả cằm xuống.

10 triệu? Tiềm Long Các nợ bọn họ nhiều như vậy, khó trách phải bảo vệ bọn họ.

Chờ đã, Quy Vân Trang có nhiều tiền như vậy sao? Sao mà càng cướp, bọn họ càng giàu vậy?

Trác Phàm nhìn Lạc Vân Thường đang cười không ngậm được miệng, bất đắc dĩ trợn mắt. Nữ nhân a, đi đâu cũng không quên ganh đua so sánh. . .

Cùng một thời gian, tại Tôn gia, bên trong mật thất tối tăm, đang có bốn người, một trong số đó chính là Bát trưởng lão U Minh Cốc, Ngốc Ưng Giản Phàm. Ba người khác đều trùm lên mình một bộ áo choàng màu đen, toàn thân tản ra khí tức cường đại mà quỷ dị âm tà.

Trước mặt bọn họ còn có một vị thiếu niên, trên khuôn mặt anh tuấn luôn luôn mang một chút vẻ tà tiếu, chính là Dương Minh.

"U Minh." Lúc này, Giản trưởng lão mở miệng nói, "Ngươi ẩn thân ở Hắc Phong Sơn mười mấy năm qua, làm rất tốt! Chỉ là, hành động lần này, ngươi đã giao cho một tiểu cô nương đi làm hả?"

"Chỉ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, không có gì đáng ngại!" U Minh cười nhạt, tự tin nói.

Bạch! Một đạo thanh quang lướt qua khuôn mặt U Minh, lưu lại một vết máu, dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống mặt.

U Minh giật mình, hoảng sợ nhìn về phía Giản trưởng lão vừa đột nhiên xuất thủ.

Giản trưởng lão chăm chú nhìn ánh mắt hắn, lạnh lùng nói: "Kế hoạch Ám Nguyệt này, gia tộc đã chuẩn bị hơn mười năm. Nếu bởi vì ngươi tự đại mà thất bại, hỏng đại kế của gia tộc, lão phu cam đoan bắt ngươi sống không bằng chết."

"Vâng!" U Minh khom người đáp, trên trán đã chảy ra từng tia mồ hôi lạnh.

"Đi xuống đi." Giản trưởng lão khoát khoát tay, thản nhiên nói: "Ba ngày sau hành động."

U Minh cáo lui, nhưng khi đi đến cửa, bên tai lại truyền tới giọng điệu âm lãnh của Giản trưởng lão: "Lạc gia, tuyệt không thể tha cho kẻ nào, đặc biệt là. . ."

"Trác Phàm!" U Minh gằn từng chữ nói.

"Mặc dù là Tiềm Long Các mượn tay hắn giết U tuyền, nhưng trên tay hắn dù sao đã dính máu sư đệ ngươi, kẻ nào tay dính máu người của U Minh Cốc ta, thì nhất định không được phép sống trên cõi đời này!"

"Vâng!" U Minh cắn môi, nở một nụ cười khát máu. . .

Nhấn Mở Bình Luận