Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Rầm rầm rầm!

Tiếng vang chấn thiên triệt địa vang vọng cửu thiên, như thể trời cũng sắp sụp xuống.

Trác Phàm cùng Lệ Kinh Thiên bình tĩnh đứng dưới chân núi, nhìn cuộc chiến đấu thật lâu không ngừng. Liên tiếp ba ngày trôi qua, Phần Thiên Chi Hỏa bùng nổ, cực hàn lại vững như bàn thạch, không có dấu hiệu biến mất.

Liệt Hỏa Lão Tổ cùng Băng Nguyệt Ma Nữ, giống thường ngày, rơi vào giằng co.

Sau nửa tháng, chiến đấu nâng cao, chỗ Trác Phàm cùng Lệ Kinh Thiên đứng cũng bị liên lụy. Hai người lui ra xa hai trăm dặm địa.

Đến hai tháng sau, chiến đấu đã dần dần yếu xuống. Trác Phàm nhếch miệng thì thào: "Sắp đến lúc rồi!"


Rốt cục, ba tháng sau khi bắt đầu, ầm một tiếng, chân trời chợt rơi vào hoàn toàn tĩnh mịch. Biển lửa thiêu đốt nửa bầu trời dần tắt, gió lạnh thấu xương cũng dần biến mất.

Trác Phàm nói: "Lệ lão, chúng ta ra sân, tiếp đây phải xem ngài rồi!"

"Ha ha ha. . . Không có vấn đề, từ khi tu luyện Ma Sát Quyết, chỉ trong mấy tháng, thực lực lão phu tinh tiến rất nhiều a, nhất định không phụ kì vọng của Trác quản gia!"


Lệ Kinh Thiên cười lớn, ngay sau đó phi mạnh đi. . .

Một bên khác, nơi tuyết viêm tương giao, Tuyết Thanh Kiến thở hổn hển, quỳ sát phía trên băng tuyết, khóe miệng còn có một vết máu, nhìn về phía bóng người đối diện, lên giận dữ nhìn nói: "Lão bất tử, rốt cục chịu xuất toàn lực a!"

"Ách, lão thái bà. . ."

Cừu Viêm Hải suy yếu mấy hơi, có vẻ xấu hổ, thậm chí không dám đối mặt Tuyết Thanh Kiến, tâm thần bất định nói: "Thật xin lỗi a, thế mà đả thương ngươi. . ."

Tuyết Thanh Kiến hừ lạnh: "Thật xin lỗi có tác dụng gì, không ngờ ngươi lại dối trá như thế, còn ẩn tàng nhiều thực lực vậy, bao năm qua, lão nương đều bị ngươi lừa!

Nói, ngươi đến cùng có âm mưu gì?"

"Thanh Kiến, bà đừng hiểu lầm, ta ở cùng bà nhiều năm như vậy, nào có thể có âm mưu gì?"

"Không có âm mưu ngươi còn ẩn tàng sâu như vậy? Ta nhớ nửa năm trước chúng ta giao chiến, ngươi còn hơi kém lão nương một bậc. Làm sao hiện tại mạnh hơn ta nhiều như vậy? Hừ, ngụy nam nhân!"

Tuyết Thanh Kiến bĩu môi, nghiêng đầu sang chỗ khác.

Cừu Viêm Hải không khỏi khẩn trương, ra sức gãi gãi đầu, cuố icungf cắn môi, đành phải thở dài, thừa nhận: "Thanh Kiến, thực trong hơn mười năm, chúng ta đấu hơn trăm lần, mỗi lần ta đều nhường bà!

Chỉ vì bà quá hiếu chiến, tính tình lại bá đạo, nhất định không chịu được chuyện ta nhường mà, cho nên ta mới một mực lén gạt không nói. . ."

"Vậy tại sao bây giờ không nhường nữa?"

Cừu Viêm Hải buồn bực nói: "Lần này sao có thể? Nếu nếu ta lại thua, bà lại thật sự nhận lấy tên tiểu bạch kiểm kia. Cô nam quả nữ, bà lại bảo trì dung nhan, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì :< . . .'

Tuyết Thanh Kiến nhìn chằm chằm Cừu Viêm Hải, thấy bộ dáng lo lắng của hắn, chỉ nhịn được một chút liền bật cười. Cừu Viêm Hải sững sờ, mặt mũi tràn đầy vẻ không hiểu.

"Đồ ngốc, ngươi cho rằng nhiều năm như vậy, lão nương nhìn không ra ngươi nhường ta sao?"

Tuyết Thanh Kiến che miệng khẽ cười, rồi lại tức giận nói: "Hừ, lần này lão nương mượn cớ tiểu quỷ kia, cá với ngươi. Chính là muốn để ngươi tự mình nói ra miệng, không phải vậy, ngươi còn muốn chết cũng không thừa nhận. Lão nương mặc dù tính tình nóng nảy, nhưng không phải người bụng dạ hẹp hòi!"

Cừu Viêm Hải sững sờ, nháy mắt mấy cái, rồi vui vẻ ra mặt: "Nói như vậy. . . Bà không muốn tên tiểu bạch kiểm kia rồi?"

Tuyết Thanh Kiến cười tinh nghịch: "Vậy cũng không nhất định, tiểu quỷ kia còn rất dễ nhìn. Có điều, còn phải xem biểu hiện về sau của ngươi đi. Nếu từ nay về sau, ngươi còn có chuyện giấu diếm ta. Lão nương sẽ không chỉ là thu một tên như thế. . ."
"Ách, không có, về sau lão phu nhất định không dám có chỗ giấu diếm. Coi như hai ta lại đánh nhau, lão phu cũng nhất định sẽ toàn lực ứng phó, đánh cho bà đến chết. . ."

Nhưng nói đến đây, Cừu Viêm Hải biết mình lỡ lời, chỉ biết cười gãi gãi đầu. Tuyết Thanh Kiến cũng chỉ bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu.

Vấn đề mấy chục năm của hai người bọn họ, rốt cục đã rõ ràng. . .

Đột nhiên, tiếng xé gió vang lên, Lệ Kinh Thiên mang theo Trác Phàm xuất hiện. Trác Phàm vừa thấy Tuyết Thanh Kiến, liền kinh hô một tiếng, chạy tới gần nói: "Tỷ tỷ, người thụ thương sao, chỗ ta có đan dược chữa thương này!"

"Ha ha, tiểu tử, lão thái bà thua rồi, không cho ngươi đến gần nàng!"

Thấy Trác Phàm đến gần Tuyết Thanh Kiến, còn đầy bộ dáng quan tâm, Cừu Viêm Hải không khỏi ghen tuông.
Trác Phàm nhanh như chớp xuất ra bình sứ, đưa tới trước mặt Tuyết Thanh Kiến: "Tỷ tỷ, đây là Xuân Dương Đan, có thể liệu thương, cũng có thể khôi phục nguyên lực, tỷ nhanh ăn đi."

Tuyết Thanh Kiến hơi nhíu mày, không nhận lấy ngay. Hiển nhiên, cho dù đối với thiếu niên hồn nhiên ngây thơ như Trác Phàm, nàng vẫn chú ý cẩn thận.

Đột nhiên, một đạo kình khí lóe qua, bình sứ trên tay Trác Phàm liền bị đánh bay ra ngoài. Trác Phàm mở to mắt, quay đầu lại, thấy Lệ Kinh Thiên đang lạnh lùng nhìn chăm chú hai người, khó hiểu nói: "Lệ lão, ngươi làm gì vậy?"


"Tiểu công tử, hai người này chính là đại địch của Đế Vương Môn ta, lúc này đang rất suy yếu, chính là cơ hội tốt để trừ bỏ!"


Trong mắt Lệ Kinh Thiên chợt lóe ra sát ý, lạnh lùng nói.





Đột nhiên, một đạo kình khí lóe qua, bình sứ trên tay Trác Phàm liền bị đánh bay ra ngoài. Trác Phàm mở to mắt, quay đầu lại, thấy Lệ Kinh Thiên đang lạnh lùng nhìn chăm chú hai người, khó hiểu nói: "Lệ lão, ngươi làm gì vậy?"

"Tiểu công tử, hai người này chính là đại địch của Đế Vương Môn ta, lúc này đang rất suy yếu, chính là cơ hội tốt để trừ bỏ!"

Trong mắt Lệ Kinh Thiên chợt lóe ra sát ý, lạnh lùng nói.

Nhấn Mở Bình Luận