Trong ánh mắt Tư Mã Huy lóe lên nét cô đơn, Phương Thu Bạch bất đắc dĩ lắc đầu: "Nói như vậy cũng không sai, có điều dù là Hoàng Phổ Phong Lôi hay là Lệ Kinh Thiên, năm đó tất cả đều là nhân vật trí dũng anh kiệt oai phong một cõi, bị bọn họ đuổi kịp cũng bình thường. Nếu như bị một nhóm cao thủ mới lên cấp chặn đầu đuổi kịp thì lão phu nên đập đầu chết đi!"
Ánh mắt sâu thẳm nhìn lão ta một cái, Tư Mã Huy suy nghĩ kỹ một chút thì thấy cũng đúng nên không còn rối rắm nữa, ngược lại nhìn chằm chằm bóng dáng của hai người kia, nhìn xem tình cảnh phát triển.
Mà ngay từ đầu vẫn còn đang vui vẻ phấn chấn vây quanh nhìn những gia tộc bình thường kia nhưng trong lòng đã sớm sợ đến run rẩy, bắt đầu giống như đàn ong vỡ tổ vội vàng lùi về phía sau.
Nhất là những gia tộc lâu năm ở Bách Gia Tranh Minh lại càng thấy sợ hãi khủng hoảng.
Thế nhưng bọn họ biết được sự ảnh hưởng của hai vị cao thủ Thần Chiếu đang chiến đấu ở giữ, quả nhiên là giết ai người đó chết, chạm vào cũng chết! Nếu như bây giờ không trốn nhanh thì đoán rằng một lúc nữa rất khó giữ được mạng, thi thể cũng không được toàn thây!
Kết quả là khí thế hai người thả ra đụng vào nhau khiến mọi người kêu lên từng tiếng sợ hãi, sau đó liều mạng mạnh mẽ lùi về phía sau.
Một công tử trẻ tuổi bị nhóm người che mất, bị chen lấn lảo đảo một cái, không rõ vì sao lại bị lảo đảo. Kinh nghiệm sống của hắn ta chưa nhiều lắm nên đâu thể hiểu rõ được sức chiến đấu kinh khủng của hai đại cao thủ.
Đột nhiên ống tay áo dày nặng bị chen lấn kéo về phía sau lộ ra cổ tay trắng nõn, phía trên còn đeo một cái vòng ngọc sáng long lanh óng ánh, có ánh sáng màu xanh biếc.
thiếu niên kia không khỏi sợ hãi kêu lên muốn kéo tay áo xuống để che dấu, nhưng đang trong biển người cuộn trào mãnh liệt nên muốn cử động cũng không động được!
Choang!
Một tiếng vang giòn giã, lúc này chiếc vòng ngọc kia bị chen lấn rơi xuống đất, lăn về phía trước nhanh như chớp.
thiếu niên không khỏi sốt sắng, lập tức đuổi theo về phía trước: "Vòng tay của mẫu hậu!"
"Công... Công tử, đừng đi, phía trước rất nguy hiểm!" Thư đồng nhìn thấy thiếu niên kia đuổi theo vòng tay chạy về phía hai đại cao thủ đang giao tranh ở trung tâm, vẻ mặt không khỏi lo lắng kêu lên.
Hắn ta muốn kéo lại nhưng hoàn toàn không làm được, bản thân hắn ta cũng bị biển người chen lấn ép buộc lùi về phía sau từng bước một.
Cuối cùng thiếu niên kia cũng gạt được biển người ra, lúc này cơ thể thả lỏng khôi phục tự do, đôi chân cũng sắp hết sức. Lập tức tăng tốc, rất nhanh đã tóm được cái vòng tay đang chuyển động vào lòng bàn tay, khóe miệng nở một nụ cười mừng rỡ.
Nhưng cũng vào thời khắc này thì rốt cuộc hai vị cao thủ cũng cử động, chân đạp xuống đất, chạm một cái liền phi về phía đối phương. Mà người thiếu niên kia, đúng là hảo chết không chết, đúng lúc đứng ở vị trí trung tâm giao chiến của hai vị cao thủ kia.
Hoàng Cực Bá Thể Quyết!
Ma Long Xung Thiên!
Hai tiếng hét dài vang vọng giữa trời, hai người chưa chạm mặt nhưng khí thể cường đại này đã bay thẳng đánh về phía đối phương. thiếu niên kia còn chưa kịp tránh đi đã cảm thấy khí tức đột nhiên ngưng lại, lồng ngực khó chịu, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
Hai luồng gió mạnh sắc bén tàn sát bữa bãi trước người hắn ta, ngay lập tức khiến trường sam bị xé rách, lộ ra một đường viền hoa của đoản áo*. Bỗng nhiên nón trên đầu thư sinh cũng bị bung ra, xõa xuống mái tóc dài đen nhánh như thác nước đêm.
*Đoản áo: là áo nằm bên trong trường sam mặc ngoài, nằm trong nhóm thượng y ở bộ hán phục.
Người này đúng là một vị nữ tử trẻ tuổi!
"Vĩnh Ninh!"
Bỗng nhiên đồng tử không khỏi co rụt lại, ba vị hoàng tử cùng nhau kêu lên: "Dừng tay!"
Thế nhưng hai vị cao thủ quyết chiến thì làm sao có thể phân tâm? Vốn không nghe được tiếng kêu của bọn họ hoặc là nghe được cũng sẽ không dừng lại. Cao thủ vừa ra tay thì không có lý nào sẽ dừng lại.
Hai người Phương Thu Bạch và Tư Mã Huy thấy vậy, cũng không khỏi nôn nóng đứng dậy: "Công chúa!"
Sau đó chân đạp mạnh vội vàng chạy về phía trước.
Thế nhưng trong lòng bọn họ biết tất cả đều đã chậm. Bị cuốn vào vòng xoáy chiến đấu của hai vị cao thủ Thần Chiếu đỉnh phong thì cho dù là bọn họ thì cũng không thể cứu được.
Mà vốn Lệ Kinh Thiên và Hoàng Phổ Phong Lôi không thèm để nữ tử ở giữa kia vào mắt. Ở trong lòng bọn họ đây chỉ là một con giun dế, có thể tùy tiện đè nát. Trong mắt của bọn họ chỉ có đối phương, là kẻ địch của mình lúc này!
Grừ Grừ!
Hai tiếng gầm của rồng cùng nhau kêu lên, tốc độ của hai người vẫn không giảm xông về phía nhau. Ánh mắt Ba vị hoàng tử, Phương Thu Bạch và hai người Hộ Long Thần Vệ hiện lên sự lo lắng, đôi mắt đỏ như máu.
Bọn họ thật sự không hiểu vì sao hòn ngọc quý trên tay bệ hạ - Vĩnh Ninh công chúa lại đột nhiên xuất hiện ở đây!
Giống như đoán được tình cảnh lúc này, khóe miệng Vĩnh Ninh xuất hiện từng vệt máu, giống như một con thuyền nhỏ phiêu bạt ở trong cơn bão tố, nhìn hai bên giống như những cơn sóng thần hung ác đập thẳng vào khuôn mặt của nàng ta, rốt cuộc trong ánh mắt lộ ra sự sợ hãi từ sâu bên trong, hai chân cũng không kìm nén được run rẩy.
"Mẫu hậu..."
Trong tay vẫn còn nắm thật chặt cái vòng ngọc, trong mắt Vĩnh Ninh tràn đầy nước mắt, bờ môi run run, thì thào lên tiếng: "Cứu... Mau cứu ta..."
Thế nhưng đối mặt với sự tấn công từ hai phía của hai vị Thần Chiếu đỉnh phong thì trong thiên hạ có ai có thể cứu nàng ta?
Trong lòng ba vị hoàng tử nóng như lửa đốt, lớn tiếng kêu gọi. Hai người Phương Thu Bạch hiểu rõ không đuổi kịp được, nhưng vẫn nhanh chóng tiến đến như cũ, mà tiểu thư đông ở bên trong nhóm người, gào đến tê tâm phế liệt: "Công chúa..."
Nhưng tất cả mọi thứ giống như trứng chọi đá!
Cuối cùng hai người Lệ Kinh Thiên vọt tới trước mắt nàng ta, trong ánh mắt hiện lên sát ý, dường như xuyên qua cơ thể của nàng ta vọt thẳng về phía đối phương, sau đó hai bên cùng nhau ra quyền đánh về phía nhau!
Trận gió mãnh liệt xẹt qua khiến gương mặt nàng ta đau nhức. Nàng ta hiểu rõ ở dưới hai quyền này nàng ta khó giữ được mạng sống, trong lòng cũng vô cùng hối hận. Nàng ta thật sự không nên chuồn ra Hoàng Thành để rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy!
Nhưng mà ở giây phút cuối cùng lại, nàng ta hướng về phía mẫu thân trên trời có linh thiêng chấp nhận nguyện vọng cuối cùng này, giơ cao vòng ngọc kia lên, hai mắt nhắm chặt hét lớn: "Mẫu hậu, người nói người sẽ phái người đến che chở ta cả đời, hiện tại xin cứu ta..."
Ầm!
Đột nhiên tất cả uy áp và trận gió mạnh đều biến mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng, chỉ có một giọng nói lạnh lùng của nam tử vọng lại ở bên tai nàng ta: "Tiểu nha đầu, mãnh thú thường xuyên lui tới chỗ này, đây không phải là chỗ cho một con thỏ nhỏ xuất hiện..."
Trong ánh mắt Tư Mã Huy lóe lên nét cô đơn, Phương Thu Bạch bất đắc dĩ lắc đầu: "Nói như vậy cũng không sai, có điều dù là Hoàng Phổ Phong Lôi hay là Lệ Kinh Thiên, năm đó tất cả đều là nhân vật trí dũng anh kiệt oai phong một cõi, bị bọn họ đuổi kịp cũng bình thường. Nếu như bị một nhóm cao thủ mới lên cấp chặn đầu đuổi kịp thì lão phu nên đập đầu chết đi!"
Ánh mắt sâu thẳm nhìn lão ta một cái, Tư Mã Huy suy nghĩ kỹ một chút thì thấy cũng đúng nên không còn rối rắm nữa, ngược lại nhìn chằm chằm bóng dáng của hai người kia, nhìn xem tình cảnh phát triển.
Mà ngay từ đầu vẫn còn đang vui vẻ phấn chấn vây quanh nhìn những gia tộc bình thường kia nhưng trong lòng đã sớm sợ đến run rẩy, bắt đầu giống như đàn ong vỡ tổ vội vàng lùi về phía sau.
Nhất là những gia tộc lâu năm ở Bách Gia Tranh Minh lại càng thấy sợ hãi khủng hoảng.
Thế nhưng bọn họ biết được sự ảnh hưởng của hai vị cao thủ Thần Chiếu đang chiến đấu ở giữ, quả nhiên là giết ai người đó chết, chạm vào cũng chết! Nếu như bây giờ không trốn nhanh thì đoán rằng một lúc nữa rất khó giữ được mạng, thi thể cũng không được toàn thây!
Kết quả là khí thế hai người thả ra đụng vào nhau khiến mọi người kêu lên từng tiếng sợ hãi, sau đó liều mạng mạnh mẽ lùi về phía sau.
Một công tử trẻ tuổi bị nhóm người che mất, bị chen lấn lảo đảo một cái, không rõ vì sao lại bị lảo đảo. Kinh nghiệm sống của hắn ta chưa nhiều lắm nên đâu thể hiểu rõ được sức chiến đấu kinh khủng của hai đại cao thủ.
Đột nhiên ống tay áo dày nặng bị chen lấn kéo về phía sau lộ ra cổ tay trắng nõn, phía trên còn đeo một cái vòng ngọc sáng long lanh óng ánh, có ánh sáng màu xanh biếc.
thiếu niên kia không khỏi sợ hãi kêu lên muốn kéo tay áo xuống để che dấu, nhưng đang trong biển người cuộn trào mãnh liệt nên muốn cử động cũng không động được!
Choang!
Một tiếng vang giòn giã, lúc này chiếc vòng ngọc kia bị chen lấn rơi xuống đất, lăn về phía trước nhanh như chớp.
thiếu niên không khỏi sốt sắng, lập tức đuổi theo về phía trước: "Vòng tay của mẫu hậu!"
"Công... Công tử, đừng đi, phía trước rất nguy hiểm!" Thư đồng nhìn thấy thiếu niên kia đuổi theo vòng tay chạy về phía hai đại cao thủ đang giao tranh ở trung tâm, vẻ mặt không khỏi lo lắng kêu lên.
Hắn ta muốn kéo lại nhưng hoàn toàn không làm được, bản thân hắn ta cũng bị biển người chen lấn ép buộc lùi về phía sau từng bước một.
Cuối cùng thiếu niên kia cũng gạt được biển người ra, lúc này cơ thể thả lỏng khôi phục tự do, đôi chân cũng sắp hết sức. Lập tức tăng tốc, rất nhanh đã tóm được cái vòng tay đang chuyển động vào lòng bàn tay, khóe miệng nở một nụ cười mừng rỡ.
Nhưng cũng vào thời khắc này thì rốt cuộc hai vị cao thủ cũng cử động, chân đạp xuống đất, chạm một cái liền phi về phía đối phương. Mà người thiếu niên kia, đúng là hảo chết không chết, đúng lúc đứng ở vị trí trung tâm giao chiến của hai vị cao thủ kia.
Hoàng Cực Bá Thể Quyết!
Ma Long Xung Thiên!
Hai tiếng hét dài vang vọng giữa trời, hai người chưa chạm mặt nhưng khí thể cường đại này đã bay thẳng đánh về phía đối phương. thiếu niên kia còn chưa kịp tránh đi đã cảm thấy khí tức đột nhiên ngưng lại, lồng ngực khó chịu, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
Hai luồng gió mạnh sắc bén tàn sát bữa bãi trước người hắn ta, ngay lập tức khiến trường sam bị xé rách, lộ ra một đường viền hoa của đoản áo*. Bỗng nhiên nón trên đầu thư sinh cũng bị bung ra, xõa xuống mái tóc dài đen nhánh như thác nước đêm.
*Đoản áo: là áo nằm bên trong trường sam mặc ngoài, nằm trong nhóm thượng y ở bộ hán phục.
Người này đúng là một vị nữ tử trẻ tuổi!
"Vĩnh Ninh!"
Bỗng nhiên đồng tử không khỏi co rụt lại, ba vị hoàng tử cùng nhau kêu lên: "Dừng tay!"
Thế nhưng hai vị cao thủ quyết chiến thì làm sao có thể phân tâm? Vốn không nghe được tiếng kêu của bọn họ hoặc là nghe được cũng sẽ không dừng lại. Cao thủ vừa ra tay thì không có lý nào sẽ dừng lại.
Hai người Phương Thu Bạch và Tư Mã Huy thấy vậy, cũng không khỏi nôn nóng đứng dậy: "Công chúa!"
Sau đó chân đạp mạnh vội vàng chạy về phía trước.
Thế nhưng trong lòng bọn họ biết tất cả đều đã chậm. Bị cuốn vào vòng xoáy chiến đấu của hai vị cao thủ Thần Chiếu đỉnh phong thì cho dù là bọn họ thì cũng không thể cứu được.
Mà vốn Lệ Kinh Thiên và Hoàng Phổ Phong Lôi không thèm để nữ tử ở giữa kia vào mắt. Ở trong lòng bọn họ đây chỉ là một con giun dế, có thể tùy tiện đè nát. Trong mắt của bọn họ chỉ có đối phương, là kẻ địch của mình lúc này!
Grừ Grừ!
Hai tiếng gầm của rồng cùng nhau kêu lên, tốc độ của hai người vẫn không giảm xông về phía nhau. Ánh mắt Ba vị hoàng tử, Phương Thu Bạch và hai người Hộ Long Thần Vệ hiện lên sự lo lắng, đôi mắt đỏ như máu.
Bọn họ thật sự không hiểu vì sao hòn ngọc quý trên tay bệ hạ - Vĩnh Ninh công chúa lại đột nhiên xuất hiện ở đây!
Giống như đoán được tình cảnh lúc này, khóe miệng Vĩnh Ninh xuất hiện từng vệt máu, giống như một con thuyền nhỏ phiêu bạt ở trong cơn bão tố, nhìn hai bên giống như những cơn sóng thần hung ác đập thẳng vào khuôn mặt của nàng ta, rốt cuộc trong ánh mắt lộ ra sự sợ hãi từ sâu bên trong, hai chân cũng không kìm nén được run rẩy.
"Mẫu hậu..."
Trong tay vẫn còn nắm thật chặt cái vòng ngọc, trong mắt Vĩnh Ninh tràn đầy nước mắt, bờ môi run run, thì thào lên tiếng: "Cứu... Mau cứu ta..."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!