Vì lượng thông tin trong lời nói của Trác Uyên quá lớn. Tông chủ Ma Sách Tông – Tà Vô Nguyệt đã chấp thuận cho Ma Sách Tứ Quỷ vào Lạc gia! Chẳng lẽ kẻ chống lưng của Lạc gia là một trong Hộ Quốc Tam Tông?
Nếu là vậy thì bọn họ với Lạc gia còn chiến gì nữa, vốn dĩ đánh không lại, thế lực sau lưng của người ta quá lớn. Một gia tộc thế tục, dù cho là gia tộc đứng đầu thất gia thì sao có thể đánh với đối thủ là Đại Tông Môn đây?
Nhưng với lời của Trác Uyên, lão ta không dám tin hết, vì vậy lão ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trác Uyên, trong mắt lão ta đầy nghi hoặc và lo lắng.
Ma Sách Tứ Quỷ cũng nhìn hắn với vẻ khó tin, trong mắt loé lên sự mê mang, Quỷ Nhát Gan lén lút hỏi: “Trác quan gia, lời ngài vừa nói có phải là thật không?”
Trác Uyên khẽ gật đầu, khuôn mặt hắn mang vẻ hờ hững.
Trên thực tế những lời vừa rồi của hắn đều là nói bậy, Tà Vô Nguyệt cũng không hề biết rằng bốn tiểu quỷ đã đến Lạc gia. Tuy là vậy nhưng hắn tin rằng ngay cả khi Tà Vô Nguyệt biết chuyện cũng sẽ không truy cứu.
Vị Tông chủ Ma Sách Tông vẫn đang chờ đến ba năm sau để hắn nhập Tông Môn, làm sao ngay cả chuyện này cũng không nể mặt chứ?
Mà sau khi Ma Sách Tứ Quỷ nhận được câu trả lời khẳng định thì bọn họ không khỏi mừng rỡ, sau đó bốn cái đầu nhỏ đột ngột chụm lại rồi thảo luận rồi đột ngột gật đầu, trong mắt bọn họ loé lên sự hung hãn.
Sau đó bọn họ hô lên, trong nháy mắt bốn người bọn họ biến thành bốn đạo hắc khí lao thẳng tới đám người của Đế Vương Môn.
Con ngươi của Hoàng Phổ Phong Lôi không khỏi co rụt lại, lão ta vội vàng kêu lên: “Mọi người cẩn thận một chút, bốn tiểu quỷ này không dễ chọc.”
Nhưng mọi chuyện đã quá muộn, bốn đạo hắc khí xông thẳng vào đám người của Đế Vương Môn như một mũi tên sắc nhọn, chỉ trong nháy mắt liền cuốn một tên đồng bọn Thần Chiếu cảnh tầng bốn lên trên không trung.
Dưới ánh nắng chói mắt, người đồng bọn ấy bị hắc khí dày đặc quấn lấy, dù có liều mạng vùng vẫy cũng không thể thoát ra.
Khoảnh khắc tiếp theo vang lên một tiếng xé giòn tan, người đồng môn đó kêu thảm thiết, lập tức bị xé thành bốn miếng thịt rơi vãi xuống đất, máu tuôn như mưa phùn khiến người ta không khỏi cảm thấy kinh hoàng!
Đây là một cao thủ Thần Chiếu Cảnh tầng bốn, mà lại bị diệt trừ một cách dễ dàng như thế, lại còn xác không toàn thây?
Bốn tên tiểu quỷ này thật sự rất tàn ác!
“Chú ý cảnh giới, hợp kích trận thuật của bốn tiểu quỷ này không dễ đối phó, đừng để bọn họ lợi dụng sơ hở!” Vẻ mặt của Hoàng Phổ Phong Lôi ngưng trọng, lão ta rống lên, trong lòng càng lúc càng trùng xuống.
Lão ta tung hoành ở Thiên Vũ nhiều năm, đương nhiên lão ta hiểu những tên ma đầu xung quanh Trác Uyên là sự tồn tại đáng sợ như nào. Đừng tưởng số người bọn họ ít ỏi nhưng tất cả bọn họ toàn là những người tàn nhẫn hung ác, mạnh hơn nhiều so với những cao thủ Thần Chiếu bình thường.
Trước tiên, Cừu Viêm Hải và Tuyết Thanh Kiến có thể chống lại mười cao thủ Thần Chiếu bằng phép Thuỷ Hoả Tương Tế của hai người; hợp kích trận thuật của bốn tên tiểu quỷ cũng tương đương với mười cao thủ Thần Chiếu. Sau đó thêm cả hai kẻ biến thái như Trác Uyên và Lệ Kinh Thiên, nếu ước lượng thực lực của mỗi người ra cũng gần bằng mười cao thủ Thần Chiếu.
Nếu là vậy, chẳng nghi ngờ gì Lạc gia có được sức chiến đấu bằng bốn mươi cao thủ Thần Chiếu, nhiều hơn Đế Vương Môn bọn họ những mười người, nhưng đây là điều mà tất cả mọi người bao gồm cả cao tầng của Đế Vương Môn không thể ngờ tới.
Một gia tộc phát triển chưa đến mười năm, lãnh đạo lại có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy thật sự khiến người ta rất kinh ngạc. Ngay cả thái tử, nhị hoàng tử và những người khác cũng hoàn toàn ngây ra.
Rốt cuộc tên mụ nội nào vừa bảo Lạc gia không có nền tảng, chỉ là một gia tộc hai người? Chỉ trong nháy mắt các vị trưởng lão của người ta cũng đã đến đông đủ, mụ nội nó lại còn toàn là cao thủ Thần Chiếu cảnh.
Đây nào phải là hộ thổ hào bất ngờ nổi dậy nữa, rõ ràng là một đại gia tộc quyền thế đã ẩn thân mấy nghìn năm!
“Chà chà chà... Lão gia hoả, chẳng phải ngươi muốn đi khai báo bọn ta sao? Hiện giờ bọn ta không sợ việc ngươi đi bẩm báo nữa. Nếu ngươi có gan trốn thoát khỏi tay bốn Ma Đạo chúng ta thì cứ đi bẩm báo!” Trong làn hắc khí trên bầu trời truyền ra tiếng cười ngạo nghễ của Quỷ Hung Ác.
Lông mày của Hoàng Phổ Phong Lôi nhíu chặt lại, lão ta cắn răng cẩn thận bảo vệ Hoàng Phổ Thiên Nguyên bên cạnh. Lãnh Vô Thường và Hoàng Phổ Thiên Nguyên cũng chứng kiến hết tất cả mọi chuyện với vẻ lo lắng, tim cũng treo ngược lên cổ họng.
Họ cũng biết rất rõ tiếng ác của bốn tên tiểu quỷ này, bọn họ chẳng khác gì những tên điên, hoàn toàn không quan tâm đến đại cục, thích làm gì thì làm đến mức vô pháp vô thiên.
Giờ phút này, thậm chí còn nguy hiểm hơn nhiều so với Trác Uyên bọn họ!
Thái tử vội vàng chạy tới bên người Trác Uyên, gấp rút chắp tay nói: "Trác quản gia, hôm nay là đại lễ sắc phong của Lạc gia. Thật sự không quá thích hợp để đánh nhau đổ máu. Xin cả hai gia tộc đừng nên đấu đá, hãy để bốn vị trưởng lão quay về đi.”
“Ôi, thiên địa phiêu hồng, đại cát đại lợi! Chính là bởi vì đại lễ như vậy nên càng phải có chút điềm lành mới tốt.”
Trác Uyên chậm rãi vung tay, khóe miệng hắn nhếch lên, lạnh nhạt hỏi: “Lệ lão, vừa rồi là ai ra tay trước?”
“Có lẽ là ra tay cùng lúc, nhưng là do lão ta khiêu khích trước.” Vẻ mặt Lệ Kinh Thiên lạnh nhạt, thật thà trả lời.
“Được, nếu đã như vậy thì Lạc gia ta không có ai là rùa rụt đầu cả.”
Hai mắt Trác Uyên híp lại, hắn cười thành tiếng: “Các vị trưởng lão, chuẩn bị chơi đùa nào.”
Ngay khi giọng nói vừa dứt, tay trái của Trác Uyên đột nhiên hoá thành Địa Long Trảo mạnh mẽ, còn tay phải thì loé lên ánh sáng màu đỏ. Lệ Kinh Thiên nở nụ cười, toàn thân tràn ngập khí đen, Tuyết Thanh Kiến và Cừu Viêm Hải nắm tay nhau, năng lượng nước và lửa hòa quyện vào nhau toát ra khí thế cực kỳ đáng sợ.
Thấy thế Hoàng Phổ Phong Lôi suýt thì bật khóc khi nhìn bốn đạo hắc khí đang bay lên trời.
Rốt cuộc chuyện ngày hôm nay là sao đây? Vốn dĩ bọn họ dẫn theo tất cả các cao thủ đến đây là để áp chế sự phát triển Lạc gia, muốn dạy dỗ gia tộc mới này, tại sao bây giờ họ lại bị người khác dạy dỗ?
Hơn nữa đây không phải là dạy dỗ nữa, bên bọn họ thật sự đã có một đồng bọn bị giết. Hơn nữa nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết những tên hung ác của Lạc gia sẽ giết chết bao nhiêu cao thủ của bọn họ!
Tại thời điểm này, họ ước rằng đồng minh của họ có thể ra tay giúp đỡ, nhưng khi họ đưa mắt nhìn sang những người bình thường của U Minh Cốc và Dược Vương Điện thường vẫy cờ và hò hét sau lưng bọn họ, nhưng hiện tại bọn họ đều quay đầu đi một cách không tự nhiên, không muốn bị dây vào.
Cuộc cạnh tranh của Lạc gia và Đế Vương Môn đã khiến cho họ tổn thất quá nhiều. Nhất là bây giờ khi biết được thực lực đáng sợ của Lạc gia rồi mà vẫn đâm đầu vào vòng xoáy này, quả thực là rất ngu ngốc…
Vì lượng thông tin trong lời nói của Trác Uyên quá lớn. Tông chủ Ma Sách Tông – Tà Vô Nguyệt đã chấp thuận cho Ma Sách Tứ Quỷ vào Lạc gia! Chẳng lẽ kẻ chống lưng của Lạc gia là một trong Hộ Quốc Tam Tông?
Nếu là vậy thì bọn họ với Lạc gia còn chiến gì nữa, vốn dĩ đánh không lại, thế lực sau lưng của người ta quá lớn. Một gia tộc thế tục, dù cho là gia tộc đứng đầu thất gia thì sao có thể đánh với đối thủ là Đại Tông Môn đây?
Nhưng với lời của Trác Uyên, lão ta không dám tin hết, vì vậy lão ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trác Uyên, trong mắt lão ta đầy nghi hoặc và lo lắng.
Ma Sách Tứ Quỷ cũng nhìn hắn với vẻ khó tin, trong mắt loé lên sự mê mang, Quỷ Nhát Gan lén lút hỏi: “Trác quan gia, lời ngài vừa nói có phải là thật không?”
Trác Uyên khẽ gật đầu, khuôn mặt hắn mang vẻ hờ hững.
Trên thực tế những lời vừa rồi của hắn đều là nói bậy, Tà Vô Nguyệt cũng không hề biết rằng bốn tiểu quỷ đã đến Lạc gia. Tuy là vậy nhưng hắn tin rằng ngay cả khi Tà Vô Nguyệt biết chuyện cũng sẽ không truy cứu.
Vị Tông chủ Ma Sách Tông vẫn đang chờ đến ba năm sau để hắn nhập Tông Môn, làm sao ngay cả chuyện này cũng không nể mặt chứ?
Mà sau khi Ma Sách Tứ Quỷ nhận được câu trả lời khẳng định thì bọn họ không khỏi mừng rỡ, sau đó bốn cái đầu nhỏ đột ngột chụm lại rồi thảo luận rồi đột ngột gật đầu, trong mắt bọn họ loé lên sự hung hãn.
Sau đó bọn họ hô lên, trong nháy mắt bốn người bọn họ biến thành bốn đạo hắc khí lao thẳng tới đám người của Đế Vương Môn.
Con ngươi của Hoàng Phổ Phong Lôi không khỏi co rụt lại, lão ta vội vàng kêu lên: “Mọi người cẩn thận một chút, bốn tiểu quỷ này không dễ chọc.”
Nhưng mọi chuyện đã quá muộn, bốn đạo hắc khí xông thẳng vào đám người của Đế Vương Môn như một mũi tên sắc nhọn, chỉ trong nháy mắt liền cuốn một tên đồng bọn Thần Chiếu cảnh tầng bốn lên trên không trung.
Dưới ánh nắng chói mắt, người đồng bọn ấy bị hắc khí dày đặc quấn lấy, dù có liều mạng vùng vẫy cũng không thể thoát ra.
Khoảnh khắc tiếp theo vang lên một tiếng xé giòn tan, người đồng môn đó kêu thảm thiết, lập tức bị xé thành bốn miếng thịt rơi vãi xuống đất, máu tuôn như mưa phùn khiến người ta không khỏi cảm thấy kinh hoàng!
Đây là một cao thủ Thần Chiếu Cảnh tầng bốn, mà lại bị diệt trừ một cách dễ dàng như thế, lại còn xác không toàn thây?
Bốn tên tiểu quỷ này thật sự rất tàn ác!
“Chú ý cảnh giới, hợp kích trận thuật của bốn tiểu quỷ này không dễ đối phó, đừng để bọn họ lợi dụng sơ hở!” Vẻ mặt của Hoàng Phổ Phong Lôi ngưng trọng, lão ta rống lên, trong lòng càng lúc càng trùng xuống.
Lão ta tung hoành ở Thiên Vũ nhiều năm, đương nhiên lão ta hiểu những tên ma đầu xung quanh Trác Uyên là sự tồn tại đáng sợ như nào. Đừng tưởng số người bọn họ ít ỏi nhưng tất cả bọn họ toàn là những người tàn nhẫn hung ác, mạnh hơn nhiều so với những cao thủ Thần Chiếu bình thường.
Trước tiên, Cừu Viêm Hải và Tuyết Thanh Kiến có thể chống lại mười cao thủ Thần Chiếu bằng phép Thuỷ Hoả Tương Tế của hai người; hợp kích trận thuật của bốn tên tiểu quỷ cũng tương đương với mười cao thủ Thần Chiếu. Sau đó thêm cả hai kẻ biến thái như Trác Uyên và Lệ Kinh Thiên, nếu ước lượng thực lực của mỗi người ra cũng gần bằng mười cao thủ Thần Chiếu.
Nếu là vậy, chẳng nghi ngờ gì Lạc gia có được sức chiến đấu bằng bốn mươi cao thủ Thần Chiếu, nhiều hơn Đế Vương Môn bọn họ những mười người, nhưng đây là điều mà tất cả mọi người bao gồm cả cao tầng của Đế Vương Môn không thể ngờ tới.
Một gia tộc phát triển chưa đến mười năm, lãnh đạo lại có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy thật sự khiến người ta rất kinh ngạc. Ngay cả thái tử, nhị hoàng tử và những người khác cũng hoàn toàn ngây ra.
Rốt cuộc tên mụ nội nào vừa bảo Lạc gia không có nền tảng, chỉ là một gia tộc hai người? Chỉ trong nháy mắt các vị trưởng lão của người ta cũng đã đến đông đủ, mụ nội nó lại còn toàn là cao thủ Thần Chiếu cảnh.
Đây nào phải là hộ thổ hào bất ngờ nổi dậy nữa, rõ ràng là một đại gia tộc quyền thế đã ẩn thân mấy nghìn năm!
“Chà chà chà... Lão gia hoả, chẳng phải ngươi muốn đi khai báo bọn ta sao? Hiện giờ bọn ta không sợ việc ngươi đi bẩm báo nữa. Nếu ngươi có gan trốn thoát khỏi tay bốn Ma Đạo chúng ta thì cứ đi bẩm báo!” Trong làn hắc khí trên bầu trời truyền ra tiếng cười ngạo nghễ của Quỷ Hung Ác.
Lông mày của Hoàng Phổ Phong Lôi nhíu chặt lại, lão ta cắn răng cẩn thận bảo vệ Hoàng Phổ Thiên Nguyên bên cạnh. Lãnh Vô Thường và Hoàng Phổ Thiên Nguyên cũng chứng kiến hết tất cả mọi chuyện với vẻ lo lắng, tim cũng treo ngược lên cổ họng.
Họ cũng biết rất rõ tiếng ác của bốn tên tiểu quỷ này, bọn họ chẳng khác gì những tên điên, hoàn toàn không quan tâm đến đại cục, thích làm gì thì làm đến mức vô pháp vô thiên.
Giờ phút này, thậm chí còn nguy hiểm hơn nhiều so với Trác Uyên bọn họ!
Thái tử vội vàng chạy tới bên người Trác Uyên, gấp rút chắp tay nói: "Trác quản gia, hôm nay là đại lễ sắc phong của Lạc gia. Thật sự không quá thích hợp để đánh nhau đổ máu. Xin cả hai gia tộc đừng nên đấu đá, hãy để bốn vị trưởng lão quay về đi.”
“Ôi, thiên địa phiêu hồng, đại cát đại lợi! Chính là bởi vì đại lễ như vậy nên càng phải có chút điềm lành mới tốt.”
Trác Uyên chậm rãi vung tay, khóe miệng hắn nhếch lên, lạnh nhạt hỏi: “Lệ lão, vừa rồi là ai ra tay trước?”
“Có lẽ là ra tay cùng lúc, nhưng là do lão ta khiêu khích trước.” Vẻ mặt Lệ Kinh Thiên lạnh nhạt, thật thà trả lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!