Có chút khó hiểu, nhưng Lạc Minh Ngọc vẫn ngoan ngoãn tiến về phía trước, quỳ xuống: “Khấu kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Trưởng nữ của Lạc gia Lạc Minh Ngọc, đoan trang hiền thục, tính cách kiên cường. Lúc gia tộc gặp nạn, có thể giải quyết mọi khó khăn, chăm sóc tiểu đệ, cố gắng vực dậy gia tộc trong hoạn nạn, là tấm gương cho mọi nữ tử của Thiên Vũ noi theo. Nay trẫm nhận ngươi làm nghĩa nữ, sắc phong Vĩnh An công chúa. Hy vọng ngươi có thể trở thành tỷ muội tốt với nữ nhi độc nhất của trẫm Vĩnh Ninh, bảo vệ Thiên Vũ của chúng ta muôn đời bình yên!”
Nàng không khỏi sững sờ, Lạc Minh Ngọc quay đầu nhìn về hướng Vĩnh Ninh đang trốn đằng sau ba vị hoàng tử một cái, Vĩnh Ninh cũng đang nhìn chằm chằm nàng. Các nàng đều không ngờ rằng, chỉ một lời nói này của Hoàng đế, mà các nàng đã trở thành tỷ muội.
“Ơ, Hoàng thượng, tiểu nữ không dám trèo…”
“Đây là thánh chỉ!” Lạc Minh Ngọc muốn từ chối, nhưng Hoàng đế lại cau mày, sắc mặt trầm xuống.
Không khỏi khựng lại một cái, Lạc Minh Ngọc chỉ đành nhận lệnh, thở dài nói: “Vậy… Tiểu nữ đành trèo cao rồi!”
Lúc này, Hoàng đế mới vừa ý gật đầu, Lạc Minh Ngọc mới có thể an toàn lui xuống.
“Lạc gia đại quản gia Trác Uyên, tiến lên nghe lệnh phong!”
Sau đó, ngay khi mọi người nghĩ đại điển sắc phong sắp kết thúc rồi thì Hoàng đế lại một lần nữa hô to.
Trác Uyên sững sờ, không hiểu chuyện gì, hắn chỉ là một quản gia, cũng đâu phải gia chủ Lạc gia hay gì, có gì để sắc phong cho đâu? Nhưng nếu đã là ý chỉ của Hoàng đế, hắn kiểu gì cũng phải cho chút mặt mũi, vậy nên hắn nhẹ bước lên phía trước, hơi khom người: “Tham kiến bệ…”
“To gan, nhìn thấy bệ hạ mà dám không quỳ?”
Nhưng hắn còn chưa nói hết đã có một giọng nói sắc nhọn truyền đến tai của mọi người.
Lông mày hắn giật một cái, Trác Uyên ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một tên thị vệ bên cạnh Hoàng đế mà thôi, sắc mặt hắn lạnh đi ngay lập tức, lạnh lùng nói: “Ngươi mới to gan, hoàng thượng còn chẳng trách phạt ta, mà đến lượt ngươi đánh rắm à, không lẽ ngươi còn lớn hơn hoàng thượng?”
“Ơ, không không, hoàng thượng…”
Tên thị vệ đó kinh hãi, vội vàng xua tay, muốn giải thích. Bọn người như hắn ta, bình thường đi theo bên cạnh Hoàng đế, đã quen diễu võ dương oai rồi.
Cho dù là thay Hoàng đế ban một câu lệnh, chỉ cần Hoàng đế không tra hỏi, thì đều sẽ coi như không sao cả, nói không chừng còn là những điều Hoàng đế muốn nói mà chẳng dám nói nữa.
Mà đám người bị dọa này, đa số đều không dám ra vẻ trước mặt Hoàng đế, bọn họ chỉ là có niềm vui diễu võ dương oai mà thôi.
Nhưng không ai nghĩ đến Trác Uyên lại là cái gai như thế. Hắn đường đường là Ma hoàng của Thánh Vực, quỳ trời quỳ đất, sao lại có thể quỳ lạy một tên Hoàng đế của phàm giới?
Thành ra, lời của tên thị vệ đó vừa hay chọc trúng hắn, những lời thốt ra cũng là ăn miếng trả miếng.
Đặc biệt là trong lòng hắn hiểu rõ, Hoàng đế vẫn còn cần hắn, căn bản chẳng thể làm gì được hắn cả!
Chậm rãi xua tay, Hoàng đế để người đó lui xuống, sau đó mang vẻ mặt tươi cười nhìn Trác Uyên nói: “Vậy Trác Uyên, sao ngươi lại không quỳ?”
“Đầu gối ta bị thương, không quỳ được. Ta nghĩ bệ hạ anh minh, sẽ không cưỡng ép một đại quản gia của gia tộc sau này sẽ cùng bệ hạ xây dựng sự thịnh vượng vào khuôn khổ như thế đâu nhỉ.”
Lời này của Trác Uyên nói rất khéo léo, vừa hay chính là gậy ông đập lưng ông!
Thô tục một tý mà nói thì là… Chính miệng ngươi ban nãy đã nói, bọn ta là gia tộc tiềm năng, có thể trợ giúp ngươi xây dựng sự thịnh vượng, vậy mà ngươi lại vì chuyện nhỏ nhặt như cái rắm này mà làm khó dễ ta à, vậy ngươi có khác gì hôn quân không? Đây không phải là xúc phạm tổ tiên à? Thiên Vũ sẽ bại trong tay ngươi mất.
Thậm chí trong lời này còn có chút ý uy hiếp!
Lạc Minh Ngọc cúi đầu, sắc mặt bồn chồn, trong lòng càng giận Trác Uyên không biết lễ nghi. Đường đường là thiên tử, ngươi quỳ thì cứ quỳ là được, chẳng lẽ còn thiệt cho ngươi chắc, sao cứ phải tự làm khó mình?
Lỡ đắc tội với hoàng thất, chúng ta chưa chắc đấu được!
Nhưng nàng không biết, trong thế cân bằng này, Hoàng đế cũng chẳng muốn xung đột với bọn họ, không lẽ để cho Đế Vương Môn chiếm lợi chắc?
Cho nên, có thể nói là Trác Uyên nắm bắt chính xác điều này.
Nhìn hắn thật kĩ, Hoàng đế lộ ra nụ cười khó giải thích, khẽ gật đầu: “Được, không hổ danh là Lạc gia đại quản gia Trác Uyên, danh bất hư truyền, khá lắm!”
“Vậy thì, Trác Uyên nghe lệnh phong!”
Ho khan một tiếng, Hoàng đế hơi nghiêm nghị, lớn tiếng nói: “Lạc gia đại quản gia Trác Uyên, trung thành dũng cảm, tài trí vô song, lúc gia tộc gặp nạn cũng chưa từng rời bỏ, hết lòng giúp đỡ, là một trụ cột của đế quốc! Nay trẫm đặc phong Lạc gia đại quản gia Trác Uyên danh hiệu Thiên hạ đệ nhất đại quản gia, trong nắm văn quyền, ngoài điều tam quân (*), những nơi đi qua, đều đại diện cho trẫm!”
(*) Nắm quyền toàn diện, cả văn cả võ.
Hít!
Không kiềm được đồng loạt hít một hơi kinh ngạc, nghe được lời này, mọi người đều ngạc nhiên đến đơ người. Dù là Trác Uyên, cũng không ngoại lệ…
Có chút khó hiểu, nhưng Lạc Minh Ngọc vẫn ngoan ngoãn tiến về phía trước, quỳ xuống: “Khấu kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Trưởng nữ của Lạc gia Lạc Minh Ngọc, đoan trang hiền thục, tính cách kiên cường. Lúc gia tộc gặp nạn, có thể giải quyết mọi khó khăn, chăm sóc tiểu đệ, cố gắng vực dậy gia tộc trong hoạn nạn, là tấm gương cho mọi nữ tử của Thiên Vũ noi theo. Nay trẫm nhận ngươi làm nghĩa nữ, sắc phong Vĩnh An công chúa. Hy vọng ngươi có thể trở thành tỷ muội tốt với nữ nhi độc nhất của trẫm Vĩnh Ninh, bảo vệ Thiên Vũ của chúng ta muôn đời bình yên!”
Nàng không khỏi sững sờ, Lạc Minh Ngọc quay đầu nhìn về hướng Vĩnh Ninh đang trốn đằng sau ba vị hoàng tử một cái, Vĩnh Ninh cũng đang nhìn chằm chằm nàng. Các nàng đều không ngờ rằng, chỉ một lời nói này của Hoàng đế, mà các nàng đã trở thành tỷ muội.
“Ơ, Hoàng thượng, tiểu nữ không dám trèo…”
“Đây là thánh chỉ!” Lạc Minh Ngọc muốn từ chối, nhưng Hoàng đế lại cau mày, sắc mặt trầm xuống.
Không khỏi khựng lại một cái, Lạc Minh Ngọc chỉ đành nhận lệnh, thở dài nói: “Vậy… Tiểu nữ đành trèo cao rồi!”
Lúc này, Hoàng đế mới vừa ý gật đầu, Lạc Minh Ngọc mới có thể an toàn lui xuống.
“Lạc gia đại quản gia Trác Uyên, tiến lên nghe lệnh phong!”
Sau đó, ngay khi mọi người nghĩ đại điển sắc phong sắp kết thúc rồi thì Hoàng đế lại một lần nữa hô to.
Trác Uyên sững sờ, không hiểu chuyện gì, hắn chỉ là một quản gia, cũng đâu phải gia chủ Lạc gia hay gì, có gì để sắc phong cho đâu? Nhưng nếu đã là ý chỉ của Hoàng đế, hắn kiểu gì cũng phải cho chút mặt mũi, vậy nên hắn nhẹ bước lên phía trước, hơi khom người: “Tham kiến bệ…”
“To gan, nhìn thấy bệ hạ mà dám không quỳ?”
Nhưng hắn còn chưa nói hết đã có một giọng nói sắc nhọn truyền đến tai của mọi người.
Lông mày hắn giật một cái, Trác Uyên ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một tên thị vệ bên cạnh Hoàng đế mà thôi, sắc mặt hắn lạnh đi ngay lập tức, lạnh lùng nói: “Ngươi mới to gan, hoàng thượng còn chẳng trách phạt ta, mà đến lượt ngươi đánh rắm à, không lẽ ngươi còn lớn hơn hoàng thượng?”
“Ơ, không không, hoàng thượng…”
Tên thị vệ đó kinh hãi, vội vàng xua tay, muốn giải thích. Bọn người như hắn ta, bình thường đi theo bên cạnh Hoàng đế, đã quen diễu võ dương oai rồi.
Cho dù là thay Hoàng đế ban một câu lệnh, chỉ cần Hoàng đế không tra hỏi, thì đều sẽ coi như không sao cả, nói không chừng còn là những điều Hoàng đế muốn nói mà chẳng dám nói nữa.
Mà đám người bị dọa này, đa số đều không dám ra vẻ trước mặt Hoàng đế, bọn họ chỉ là có niềm vui diễu võ dương oai mà thôi.
Nhưng không ai nghĩ đến Trác Uyên lại là cái gai như thế. Hắn đường đường là Ma hoàng của Thánh Vực, quỳ trời quỳ đất, sao lại có thể quỳ lạy một tên Hoàng đế của phàm giới?
Thành ra, lời của tên thị vệ đó vừa hay chọc trúng hắn, những lời thốt ra cũng là ăn miếng trả miếng.
Đặc biệt là trong lòng hắn hiểu rõ, Hoàng đế vẫn còn cần hắn, căn bản chẳng thể làm gì được hắn cả!
Chậm rãi xua tay, Hoàng đế để người đó lui xuống, sau đó mang vẻ mặt tươi cười nhìn Trác Uyên nói: “Vậy Trác Uyên, sao ngươi lại không quỳ?”
“Đầu gối ta bị thương, không quỳ được. Ta nghĩ bệ hạ anh minh, sẽ không cưỡng ép một đại quản gia của gia tộc sau này sẽ cùng bệ hạ xây dựng sự thịnh vượng vào khuôn khổ như thế đâu nhỉ.”
Lời này của Trác Uyên nói rất khéo léo, vừa hay chính là gậy ông đập lưng ông!
Thô tục một tý mà nói thì là… Chính miệng ngươi ban nãy đã nói, bọn ta là gia tộc tiềm năng, có thể trợ giúp ngươi xây dựng sự thịnh vượng, vậy mà ngươi lại vì chuyện nhỏ nhặt như cái rắm này mà làm khó dễ ta à, vậy ngươi có khác gì hôn quân không? Đây không phải là xúc phạm tổ tiên à? Thiên Vũ sẽ bại trong tay ngươi mất.
Thậm chí trong lời này còn có chút ý uy hiếp!
Lạc Minh Ngọc cúi đầu, sắc mặt bồn chồn, trong lòng càng giận Trác Uyên không biết lễ nghi. Đường đường là thiên tử, ngươi quỳ thì cứ quỳ là được, chẳng lẽ còn thiệt cho ngươi chắc, sao cứ phải tự làm khó mình?
Lỡ đắc tội với hoàng thất, chúng ta chưa chắc đấu được!
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!