Phong hào bậc vậy, Đại quản gia đệ nhất thiên hạ, ở trên triều có thể hiệu lệnh tất cả quan lại, nắm quyền lực trong tay, ở bên ngoài có thể điều lệnh tam quân, chỉ huy cả thiên hạ. Đi đến bất cứ nơi nào cũng giống như Hoàng đế tự mình đến, quả thực chính là dưới một người, trên vạn người.
Đạt đến đỉnh cao quyền lực, là sự kết hợp quyền lực của Thừa tướng và Đại nguyên soái, căn bản là sự kết hợp của Gia Cát Ngọc Long và Độc Cô Chiến Thiên, chỉ có Hoàng đế ở phía trên của hắn.
Nhưng nếu xuất hiện người nắm quyền lực như vậy, chẳng lẽ hoàng đế không sợ sẽ bị mất quyền lực, chẳng phải là tự chui đầu vào rọ, chắp tay dâng giang sơn cho người khác hay sao?
Mí mắt Độc Cô Chiến Thiên run lên, vô cùng khó hiểu nhìn về phía Hoàng đế, Gia Cát Ngọc Long cũng vuốt râu nhìn kỹ hắn, lông mày nhíu chặt lại.
Lão già này, không biết có tính toán gì không, không ngờ lại cho Trác Uyên quyền lực cao hơn cả Tứ Trụ.
Thân là Thừa tướng của Đế quốc, trong lòng lão ta tự nhiên cũng hiểu được, làm Hoàng đế thì phải biết cân bằng. Trong triều, sở dĩ Hoàng đế có thể yên ổn ngồi ở phía trên, chính là do lão ta và Độc Cô Chiến Thiên duy trì sự cân bằng này.
Nhưng bây giờ lại đặt một tên ba ngày không gây chuyện thì không chịu được lên địa vị cao như vậy, chẳng phải khiến cho hắn càng ngày càng trở nên kiêu ngạo hay sao, chẳng lẽ…
Ánh mắt hơi nhíu lại, dường như Gia Cát Ngọc Long nghĩ đến cái gì, thầm cười lạnh.
Xem ra lão già này quả thực là ngồi không yên, nghĩ muốn đẩy tên khỉ con này ra ngoài, quấy rối đại cục, nói không chừng, hừ…
Mà da mặt Lãnh Vô Thường cũng căng ra, trong lòng vô cùng căm phẫn.
Tuy rằng lão ta cũng đoán ra được đại khái tâm ý của Hoàng đế, nhưng vẫn có chút không phục. Lão ta đảm đương chức vụ Đại quản gia ở Đế Vương Môn, tính toán như thần, danh hiệu đã vang vọng khắp Đế quốc Thiên Vũ.
Nhưng giờ khắc này, danh hiệu Đại quản gia đệ nhất lại rơi vào tay của tên ma mới Trác Uyên, điều này khiến lão ta không phục.
Tuy rằng tài trí cộng với sự gian xảo của Trác Uyên cũng khiến lão ta kiêng kị ba phần, nhưng chỉ dựa vào tư cách và sự từng trải thì danh hiệu Đệ nhất Đại Quản Gia cũng nên rơi xuống đầu lão ta mới đúng.
Trong lòng buồn bực, Lãnh Vô Thường hít sâu hai lần mới hơi bình tĩnh trở lại, hai mắt nhìn về phía Trác Uyên cũng hơi đỏ lên, cảm thấy ghen tị muốn chết.
“Ban thưởng áo choàng tử kim.”
Hoàng đế vung tay lên, thản nhiên nói. Lập tức có thị vệ bưng một chiếc bàn gỗ đi ra, trên mặt bàn bày một kiện áo choàng thêu kim tuyến màu tím.
Hô một tiếng, mở áo choàng ra, chỉ thấy trên mặt áo có thêu một con kim long, mà trên chân kim long trừ bỏ bốn móng vuốt ở bên ngoài thì có thể thấy loáng thoáng nửa vuốt không lộ ra.
Phải biết rằng, số lượng móng vuốt trên bào phục hoàng thất chính là tượng trưng cho thân phận và địa vị.
Bốn móng vuốt là hoàng tử, năm móng vuốt chính là thiên tử chân chính, ngôi vua. Mà bây giờ cấp bậc áo choàng này của Trác Uyên chính bốn móng vuốt và một nửa, chỉ kém một chút nữa có thể biết thành năm móng vuốt, gần với thiên tử nhất.
Nếu như là trước đây, nhất định trang phục như vậy sẽ không cho phép được tồn tại, thậm chí đây còn là điều cấm kỵ, bởi vì điều đó khiến cho bậc đế vương không thể yên tâm được, có mưu cầu soán vị.
Nhưng bây giờ, không ngờ Hoàng đế lại ban chiếc áo choàng duy nhất này cho Trác Uyên, hợp với danh hiệu Đệ nhất Đại Quản Gia. Địa vị của Trác Uyên chỉ ở dưới Hoàng đế, còn mơ hồ ở phía trên của Thất Thế Gia và Hoàng tử, mặc dù là Thái tử cũng không thể sánh bằng.
Hai mắt run rẩy, Thái tử cân nhắc một lúc, vội vàng tiến về phía trước mấy bước dập đầu nói: “Khởi bẩm phụ hoàng, trang phục này không phù hợp với quy định, thỉnh ngài thu hồi lại mệnh lệnh đã ban.”
Những người còn lại cũng vội vàng quỳ xuống dập đầu cùng hô: “Thỉnh bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban.”
“Đây là thánh chỉ, lui ra.” Hoàng đế lạnh lùng liếc mắt nhìn tất cả mọi người, thản nhiên nói, từng chữ từng chữ đều tràn đầy vẻ uy nghiêm không thể làm trái, khiến cho tất cả mọi người đều đột nhiên cảm thấy lạnh run, cũng không dám nói thêm nửa câu.
Hoàng đế chính là thiên tử, nhất ngôn cửu đỉnh, sao có thể dễ dàng bị người khác chi phối?
Tất cả mọi người đều hiểu rõ đạo lý này, cũng hiểu rằng nếu nói nữa sẽ chỉ thêm mất mặt, nên không ai nói gì mà đều lui xuống.
Một lúc sau, Trác Uyên thuận lợi khoác thêm chiếc áo choàng này, mặt trên thêu bảy chữ to “Đại quản gia đệ nhất thiên hạ”, ánh vàng rạng rỡ, chiếu cho ánh mắt của những người có mặt ở đây đều nhức nhối, cũng khiến cho không ít người cảm thấy run rẩy trong lòng.
Bây giờ Trác Uyên có quyền uy vô thượng, sau này sẽ càng ngày càng kiêu ngạo, còn có ai có thể hạ được hắn? Bây giờ, tùy thời hắn đều có thể điều động được quân đội hoàng thất trợ giúp.
Người của Dược Vương Điện và Khoái Hoạt Lâm đều liếc nhìn nhau, cười khổ trong long.
Lúc trước bọn họ không để Trác Uyên và Lạc gia vào trong mắt, nhưng bây giờ đã biến thành quái vật lớn không thể lay chuyển nổi. Sớm biết như vậy, lúc trước nên sử dụng toàn lực để tiêu diệt bọn họ thì sẽ không đến mức rơi vào cục diện như ngày hôm nay.
Phong hào bậc vậy, Đại quản gia đệ nhất thiên hạ, ở trên triều có thể hiệu lệnh tất cả quan lại, nắm quyền lực trong tay, ở bên ngoài có thể điều lệnh tam quân, chỉ huy cả thiên hạ. Đi đến bất cứ nơi nào cũng giống như Hoàng đế tự mình đến, quả thực chính là dưới một người, trên vạn người.
Đạt đến đỉnh cao quyền lực, là sự kết hợp quyền lực của Thừa tướng và Đại nguyên soái, căn bản là sự kết hợp của Gia Cát Ngọc Long và Độc Cô Chiến Thiên, chỉ có Hoàng đế ở phía trên của hắn.
Nhưng nếu xuất hiện người nắm quyền lực như vậy, chẳng lẽ hoàng đế không sợ sẽ bị mất quyền lực, chẳng phải là tự chui đầu vào rọ, chắp tay dâng giang sơn cho người khác hay sao?
Mí mắt Độc Cô Chiến Thiên run lên, vô cùng khó hiểu nhìn về phía Hoàng đế, Gia Cát Ngọc Long cũng vuốt râu nhìn kỹ hắn, lông mày nhíu chặt lại.
Lão già này, không biết có tính toán gì không, không ngờ lại cho Trác Uyên quyền lực cao hơn cả Tứ Trụ.
Thân là Thừa tướng của Đế quốc, trong lòng lão ta tự nhiên cũng hiểu được, làm Hoàng đế thì phải biết cân bằng. Trong triều, sở dĩ Hoàng đế có thể yên ổn ngồi ở phía trên, chính là do lão ta và Độc Cô Chiến Thiên duy trì sự cân bằng này.
Nhưng bây giờ lại đặt một tên ba ngày không gây chuyện thì không chịu được lên địa vị cao như vậy, chẳng phải khiến cho hắn càng ngày càng trở nên kiêu ngạo hay sao, chẳng lẽ…
Ánh mắt hơi nhíu lại, dường như Gia Cát Ngọc Long nghĩ đến cái gì, thầm cười lạnh.
Xem ra lão già này quả thực là ngồi không yên, nghĩ muốn đẩy tên khỉ con này ra ngoài, quấy rối đại cục, nói không chừng, hừ…
Mà da mặt Lãnh Vô Thường cũng căng ra, trong lòng vô cùng căm phẫn.
Tuy rằng lão ta cũng đoán ra được đại khái tâm ý của Hoàng đế, nhưng vẫn có chút không phục. Lão ta đảm đương chức vụ Đại quản gia ở Đế Vương Môn, tính toán như thần, danh hiệu đã vang vọng khắp Đế quốc Thiên Vũ.
Nhưng giờ khắc này, danh hiệu Đại quản gia đệ nhất lại rơi vào tay của tên ma mới Trác Uyên, điều này khiến lão ta không phục.
Tuy rằng tài trí cộng với sự gian xảo của Trác Uyên cũng khiến lão ta kiêng kị ba phần, nhưng chỉ dựa vào tư cách và sự từng trải thì danh hiệu Đệ nhất Đại Quản Gia cũng nên rơi xuống đầu lão ta mới đúng.
Trong lòng buồn bực, Lãnh Vô Thường hít sâu hai lần mới hơi bình tĩnh trở lại, hai mắt nhìn về phía Trác Uyên cũng hơi đỏ lên, cảm thấy ghen tị muốn chết.
“Ban thưởng áo choàng tử kim.”
Hoàng đế vung tay lên, thản nhiên nói. Lập tức có thị vệ bưng một chiếc bàn gỗ đi ra, trên mặt bàn bày một kiện áo choàng thêu kim tuyến màu tím.
Hô một tiếng, mở áo choàng ra, chỉ thấy trên mặt áo có thêu một con kim long, mà trên chân kim long trừ bỏ bốn móng vuốt ở bên ngoài thì có thể thấy loáng thoáng nửa vuốt không lộ ra.
Phải biết rằng, số lượng móng vuốt trên bào phục hoàng thất chính là tượng trưng cho thân phận và địa vị.
Bốn móng vuốt là hoàng tử, năm móng vuốt chính là thiên tử chân chính, ngôi vua. Mà bây giờ cấp bậc áo choàng này của Trác Uyên chính bốn móng vuốt và một nửa, chỉ kém một chút nữa có thể biết thành năm móng vuốt, gần với thiên tử nhất.
Nếu như là trước đây, nhất định trang phục như vậy sẽ không cho phép được tồn tại, thậm chí đây còn là điều cấm kỵ, bởi vì điều đó khiến cho bậc đế vương không thể yên tâm được, có mưu cầu soán vị.
Nhưng bây giờ, không ngờ Hoàng đế lại ban chiếc áo choàng duy nhất này cho Trác Uyên, hợp với danh hiệu Đệ nhất Đại Quản Gia. Địa vị của Trác Uyên chỉ ở dưới Hoàng đế, còn mơ hồ ở phía trên của Thất Thế Gia và Hoàng tử, mặc dù là Thái tử cũng không thể sánh bằng.
Hai mắt run rẩy, Thái tử cân nhắc một lúc, vội vàng tiến về phía trước mấy bước dập đầu nói: “Khởi bẩm phụ hoàng, trang phục này không phù hợp với quy định, thỉnh ngài thu hồi lại mệnh lệnh đã ban.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!