Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Chỗ đó cũng là đường lên núi đi.”

Sau nửa canh giờ, Trác Phàm cùng tiểu khất cái thò đầu ra khỏi bụi cây tại một đầu đường núi chật hẹp.

Trác Phàm nhìn ra phía xa chỉ thấy chỗ đó đang có ba mươi tên hộ vệ canh giữ, đều là cường giả Đoán Cốt cảnh trở lên, không khỏi nhíu mày.

Lấy thực lực của hắn bây giờ, kết hợp thêm Ma Bảo tam phẩm Tà Nguyệt Luân cùng Huyết Anh bản mệnh muốn vượt qua cũng không khó khăn. Nhưng vấn đề là làm thế nào để vượt qua lặng yên không một tiếng động.

Nếu không mà nói thì nơi này một khi có động tĩnh tất nhiên sẽ dẫn trưởng lão U Minh Cốc thủ ở chỗ này đến. Lại thêm cường giả Thiên Huyền của Tiết gia kia chỉ sợ hắn sẽ rất khó thoát khốn.

Trong lòng suy nghĩ một lát cuối cùng Trác Phàm vẫn lắc đầu bất đắc dĩ. Xem ra nếu hắn muốn lên núi còn phải dựa vào tiểu khất cái này dẫn đường.

“Tiểu Ninh, ngươi nói đầu kia của thông đạo bí mật ở đâu?”

Trác Phàm quay đầu nhìn về phía tiểu khất cái nhưng tiếu khất cái dường như còn chưa hồi phục lại từ bên trong kinh hãi lúc trước. Tuy nước mắt trong mắt đã khô nhưng cái mũi vẫn sụt xịt như cũ.

“Ngươi… Ngươi đi theo ta…” Hít mạnh cái mũi một chút, tiểu khất cái mang theo Trác Phàm lần nữa biến mất vào trong bụi cây.

Trác Phàm nhìn thấy vậy đành bất đắc dĩ, lá gan của tiểu tử này sao lại nhỏ hơn cả chuột vậy? Từ sau khi nhìn thấy mình ra tay, tiểu tử này lại bị doạ đến mức không ngừng khóc. Hiện tại vẫn không dừng lại.

Những người bị đả thương kia đều là địch nhân truy đuổi ngươi cũng không phải là thân nhân của ngươi, ngươi dùng sức một mực khóc cái gì?

Trong lòng Trác Phàm oán thầm nhưng cũng không có cách nào, ai đã để mình đồng ý với hắn đây. Hiện tại hắn sợ nhất chính là đem tiểu khất cái lên núi xong đối mặt với nhiều linh thú hung mãnh như vậy chính là hai tai mình sẽ không thể được thanh tịnh.

Thở dài một hơi, Trác Phàm theo tiểu khất cái xuyên thẳng qua rừng cây u ám bên trong. Cũng không biết qua bao lâu, mới tìm thấy một cái địa động chỉ đủ một người ra vào ở một nơi bí ẩn bên cạnh dòng sông.

“Thì… Chính là chỗ này..” Tiểu khất cái nỗ lực ngừng lại tiếng khóc nhưng thân thể vẫn kìm nén lắc một cái: “Ta… Khi còn bé thường xuyên gạt phụ thân ta cùng các ca ca từ chỗ này lên núi chơi!”

Lông mày Trác Phàm nhíu lại. nhìn cái hang động này, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, không khỏi âm thầm gật đầu. Nơi này cực kỳ bí ẩn nếu không phải người bản địa dẫn đường, ngoại nhân không thể tìm được cửa động để vào?

Chắc hẳn đây cũng là tiểu khất cái và các ca ca chơi đùa lung tung tìm được. Nếu không đã sớm bị người của U Minh Cốc đến quản lý.

“Tốt, Tiểu Ninh, ngươi đi trước ta theo sau!”

Trác Phàm lớn tiếng nói, đẩy tiểu khất cái một cái. Tuy hắn không cho rằng trong này sẽ có âm mưu gì nhưng thói quen đã có từ nhiều năm vẫn để hắn cẩn thận bất cứ lúc nào.

Tiểu khất cái cũng biết rõ trong lòng, tức giận lườm hắn một cái, cong lưng chuẩn bị chui vào động.

Thế mà ngay tại lúc này lại đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn.

“Ngưng Nhi, đứng lại!”

Bạch!

Tiếng xé gió vang lên, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người. Người này đại khái bốn mươi tuổi, thân mặc hoa phục, hình thể khôi ngô. Một đôi mắt to, sáng ngời có thần. Trong lúc mơ hồ tàn mát ra khí thế cường giả.

“Cường giả Đoán Cốt cảnh đỉnh phong!”

Trác Phàm nhíu mày, hai tay bất giác chăm chú: “Chẳng lẽ ngươi chính là gia chủ Tiết gia, Tiết Vạn Long?”

“Nhãn lực tốt!”

Tiết Vạn Long khen lớn một câu, gật đầu thản nhiên nói: “Vậy trưởng nhi tử của lão phu Tiết Cương có phải do ngươi đả thương hay không?”

“Không sai.” Trác Phàm mỉm cười, thản nhiên nói: “Hắn muốn mang người của ta đi, ta không lấy mạng hắn đã là rất khách khí!”

“Cái gì, người của ngươi?”

Nghe lời hắn nói, Tiết Vạn Long không khỏi sững sờ, đôi mắt lớn nhìn tiểu khất cái sau lưng Trác Phàm thật sâu một hồi. Tiểu khất cái đỏ mặt, vội vàng tránh sau lưng Trác Phàm



Trong lúc nhất thời, Tiết Vạn Long biểu lộ đúng là cực kỳ quái dị.

“Cha!”

Đúng lúc này một tiếng kêu gọi truyền đến, ngay sau đó là một thiếu niên áo trắng vội vã chạy đến bên người Tiết Vạn Long, đợi hắn nhìn đến tiểu khất cái không khỏi cười to lên: “Ha ha ha… Ta đã nói gì, Ngưng Nhi nhát định trốn ở chỗ này.”

“Phụ thân để ta giúp người đem hắn bắt về!”

Thiếu niên kia cười đùa một tiếng, hoàn toàn không để ý đến Trác Phàm, bay một cái liền hướng phía tiểu khất cái phóng đi.

Mẹ nó, tiểu tử này cũng quá không coi ai ra gì, coi lão tử như không khí sao!

Ánh mắt Trác Phàm khẽ híp, trong lòng thầm dấy lên tức giận. Đợi đến lúc theiéu niên kia đến gần, nhất chưởng trong tay đột nhiên lấp loé hồng quang.

Chỉ một thoáng, thiếu niên kia đã cảm giác được khí tức trì trệ, huyết mạch phồng lên một trận. Ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trác Phàm xuất thủ nhanh như thiểm điện, nắm được cần cổ hắn. Tay nắm chặt lại, toàn bộ thân thể hắn đã hoàn toàn không thể động đậy.

“Ngươi muốn làm gì?” Tiết Vạn Long giật mình, lớn tiếng nói.

Hắn vạn lần không nghĩ đến, nhi tử của hắn lại bị thiếu niên trước mắt này chế trụ dễ dàng như vậy.

Thực sự ngay từ đầu hắn đã nhìn ra thực lực của Trác Phàm cùng lắm là Tụ Khí ngũ trọng. Cho nên hắn càng kỳ quái, dạng người này như thế nào mà có thể đả thương trưởng nhi tử của hắn cùng một đám hộ vệ?

Nhưng mà bây giờ hắn mới minh bạch là vì cái gì!

So vơi hai nhi tử trong gia tộc được hắn dùng tâm bồi dưỡng, Trác Phàm lại càng giống như mãnh thú chém giết bên trong gió tanh mưa máu ra ngoài. Tuy tu vi yếu kém nhưng thời cơ và cường độ xuất thủ uều dị thường tàn nhẫn quả quyết. Một chiêu chế địch, thậm chí một chiêu là chết.

Ở trước mặt Trác Phàm, hai nhi tử của hắn dường như bông hoa trong nhà kính, căn bản không phỉa đối thủ của người ta.

Trên mặt Trác Phàm lộ ra nụ cười tà dị, đem thiếu niên kia giơ lên cao, lạnh lùng nói: “Tu vi Tụ Khí ngũ trọng, chắc hẳn vị này cũng là nhị công tử của ngài, Tiết Lâm đi.”

“Mau thả nó, nếu không lão phu tuyệt đối không buông tha cho ngươi!” Tiết Vạn Long giận dữ trong lòng, hét lớn.

Trác Phàm cười lạnh từ chối cho ý kiến lắc đầu: “Nếu ta thả hắn thật thì ngươi mới sẽ không bỏ qua cho ta đây!”

“Tiết gia chủ, mặc kệ Tiểu Ninh cùng các ngươi có oán niệm gì, hiện tại hắn đều là người của ta. Ta chỉ hi vọng các ngươi có thể dừng tay! Nếu không mà nói…”

Nói rồi tay Trác Phàm dùng lực mạnh hơn, Tiết Lâm kia lập tức trì trệ khí tức, đầu lưỡi cũng vươn ra: “Vậy thì ngươi nhặt xác cho nhi tử mình đi!”

“Không được!”

Tiết Vạn Long còn chưa lên tiếng, tiểu khất cái kia đã bắt lấy cánh tay Trác Phàm, lắc tới lắc lui, trong mắt đều là thần sắc cầu xin.

Trác Phàm sững sờ, đầu óc tiểu khất cái này có phải bị hỏng rồi không, sao lại nói thay địch nhân?

Tiết Vạn Long nhìn thấy bộ dạng hai người, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp. Nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại giống như đã quyết tâm cái gì đó.

Điều này khiến Trác Phàm không khỏi giật mình, có chút không rõ ràng cho lắm.

“Tiểu tử, ngươi tên là gì?” Tiết Vạn Long thản nhiên hỏi.

Trác Phàm mỉm cười: “Ta lẻ loi một mình, không sợ ngươi trả thù. Cũng không sợ nói cho ngươi biết, Trác Phàm!”

“Tốt, Trác Phàm! Hôm nay có phải dù bất cứ chuyện gì ngươi cũng muốn bảo vệ nó?” Tiết Vạn Long chỉ vào tiểu khất cái, trong mắt hiện ra vẻ nghiêm túc trước đó chưa từng có.

Trác Phàm hừ lạnh một tiếng, kiên định nói: “Hắn là người của ta, tất nhiên ta sẽ bảo vệ đến cùng!”

“Tốt, vậy chúng ta đánh cược. Trước hết ngươi thả nhi tử của ta ra sau đó ngươi tiếp của ta mười chiêu. Nếu trong vòng mười chiêu mà ta không cách nào thủ thắng thì từ nay về sau lão phu sẽ không đuổi theo nó nữa, như thế nào?”

Ánh mắt Trác Phàm khẽ híp một cái, lộ ra nụ cười tà dị. Tay vung lên, đem Tiết Lâm kia ném bay trở về.



“Tốt lắm, ngươi không sợ ta nuốt lời sao?” Trong mắt Tiết Vạn Long lóe lên một tia tán thưởng, lớn tiếng nói.

Trác Phàm xùy cười ra tiếng, thản nhiên nói: “Nếu ta muốn giết hắn, ngươi không cản được!”

“Nói khoác mà không biết ngượng!” Nghe được lời này, Tiết Vạn Long bất giác giận dữ, hét lớn: “Mười chiêu, tiếp chiêu đi!”

Vừa nói xong, Tiết Vạn Long bỗng hướng Trác Phàm phóng đi, khí thế cường đại của Đoán Cốt cảnh đỉnh phong cũng không giữ lại chút nào hướng phía hắn áp chế. Nhưng mà Trác Phàm vẫn không đổi sắc mặt như cũ, bình tĩnh đứng ở đó.

Đầu mi Tiết Vạn Long không khỏi run run, trong lòng thầm khen một tiếng.

Thế mà hắn còn chưa vọt đến trước người Trác Phàm thì Trác Phàm lại bỗng nhiên tiến đến một bước, không những không né mà còn xông về phía trước. Điều này không khỏi làm lòng Tiết Vạn Long chẳng hiểu ra sao. Theo lý mà nói thì dù tiểu tử này kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhưng cũng không thể có khả năng cùng cao thủ Đoán Cốt cảnh đọ sức! Nhưng mà tại sao…

Nhưng sau một khắc, hắn đã biết nguyên nhân.

Trên tay Trác Phàm lóe lên quang mang, Tà Nguyệt Luân đã cầm trong tay. Nương theo ngân quang lóng lánh, Trác Phàm đột nhiên gia tốc, trong nháy mắt đã lấn đến gần trước ngời Tiết Vạn Long. Một vòng tròng thẳng tắp hướng đến hắn từ dưới lên trên cắt đến!

“Ma Bảo tam phẩm?”

Tiết Vạn Long gặp chuyện này, không khỏi sợ hãi tột độ. Dưới chân vội vàng chuyển một cái, tránh sang bên cạnh!

Thế mà ngay tại lúc này, một đạo hồng quang lại đột nhiên thoát ra khỏi thân thể Trác Phàm, bay thẳng đến hướng Tiết Vạn Long.

“Đắc thủ!”

Trác Phàm nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra nụ cười lạnh lẽo mang theo sát ý.

Nhưng vào thời khắc này, đột nhiên xảy ra dị biến!

Ngay khi Huyết Anh lập tức sẽ bay vào thể nội của Tiết Vạn Long thì lại bị đụng một cái bắn ngược trở về. Trác Phàm cùng Huyết Anh là bản mệnh tương liên bị cỗ bắn ngược này trùng khích khí huyết bên trong cũng bị phồng lên. Tay nghiêng một cái, Tà Nguyệt Luân cắt lại.

Mang theo lưỡi đao ngân quang như sao chổi xẹt qua gương mặt của Tiết Vạn Long.

Chờ khi thân thể hai người đều dừng lại, Trác Phàm đã đứng ở vị trí của Tiết Vạn Long, trên khuôn mặt đều là vẻ ngưng trọng. Vốn dĩ kế hoạch của hắn là ở lúc Tiết Vạn Long đem lực chú ý đặt trên Tà Nguyệt Luân hắn sẽ dùng Huyết Anh khống chế thân thể, một chiêu trí mạng!

Nhưng không ngờ rằng, Huyết Anh lại bị bắn ngược trở về, còn làm ảnh hưởng đến Tà Nguyệt Luân kia cắt hụt.

Quay đầu nhìn lại chỉ thấy ở ngực của Tiết Vạn Long có lưu quang chớp động. Ánh mắt Trác Phàm co rụt lại, sợ hãi kêu lên: “Ma Bảo nhị phẩm phòng ngự?”

Hiện tại cuối cùng hắn đã biết nguyên nhân. trong lòng càng trở nên nặng nề.

Đối phương có Ma Bảo nhị phẩm hộ thân vận thì Huyết Anh của hắn Tụ Khí cảnh đã hoàn toàn không phát huy được tác dụng. Chiến đấu tiếp theo hắn chỉ có thể dựa vào Tà Nguyệt Luân mà thôi.

Thế nhưng mà hắn còn đang ở chỗ này phiền muộn tiếp theo nên chiến đấu như thế nào thì Tiết Vạn Long đã sớm cả kinh đến rớt cằm.

Làm sao hắn có thể nghĩ đến, một tu giả Tụ Khí ngũ trọng mà tình trạng chiến đấu lại có lực khủng bố đến thế. Suýt chút nữa đầu hắn đã bị ma bảo kia hoàn toàn cắt đi.

Vậy mà hắn còn nói khoác không biết ngượng để tiểu tử kia tiếp mình mười chiêu liền thả họ đi.

Con mẹ nó, chiếu theo tình hình hiện tại đừng nói là hắn tiếp chính mình mười chiêu mà tại bên trong mười chiêu, lão tử có thể bảo trụ cái đầu của chính mình đã là rất không tệ!

Nghĩ đến đây hắn lại nhìn xem bộ Tỏa Tử Giáp ở tim kia, không khỏi âm thầm thổn thức. May mắn thay trước khi hắn ra cửa, phụ thân hắn đã cảnh cáo rằng lần này người mang Ngưng Nhi đi là một đối thủ khủng bố nên đã để hắn mang lên Thiên Tỏa giáp của gia tộc tổ truyền. Nếu không mà nói, đoán chừng chỉ một chiêu tiểu tử kia đã đem chính mình giết.

Tuy Huyết Anh kia hắn còn không rõ tác dụng cho lắm nhưng hắn đã mơ hồ cảm thấy chỉ cần cái hồng quang kia nhập thể, hắn tuyệt đối chỉ có một con đường chết!

Vừa nghĩ đến đây lại nhìn về ánh mắt âm u của Trác Phàm giống như muốn ăn hắn, mồ hôi lạnh không ngăn được mà chảy xuống.

Đối thủ đáng sợ như thế hắn mới lần đầu tiên gặp phải. Hơn nữa đối thủ này mới chỉ là tu giả Tụ Khí cảnh ngũ trọng mà thôi!

“Mẹ nó, tiểu tử này, là quái vật à…” Tiết Vạn Long hung hăng cắn môi, không khỏi hít sâu một cái.

Nhấn Mở Bình Luận