Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Vạn Thú sơn mạch, rừng rậm mọc thành bụi, che khuất bầu trời!

Ở một chỗ vắng vẻ trong bụi cỏ, một con thỏ đang nhai cỏ xanh tươi. Đột nhiên có một tiếng vang lớn làm cho con thỏ hoảng sợ, động động lỗ tai chạy vội đi.

Chờ một lúc, một bàn tay nhỏ đen nhánh từ mặt đất đột nhiên vươn ra, tiếp theo một tên khất cái thân người gầy nhỏ khó khăn leo ra. Nhưng mà hắn vừa mới bò được nửa thân thể ra ngoài, lại hét lớn một tiếng sau đó đột nhiên bắn ra ngoài, dường như bị người khác dùng một chưởng đánh bay ra.

“Nhanh đi lên cho lão tử!”

Trác Phàm nhíu chặt lông mày, sau đó leo ra. Cùng một bộ dạng như vậy, trên người trên mặt Trác Phàm đều tràn đầy bùn đất, giống như công nhân lò than vậy.

Con đường hầm này quanh co tối thiểu dài hơn một dặm. Mà bên trong vừa ẩm ướt lại tối tăm, khắp nơi đều là mùi hôi thối. Hắn thật sự không hiểu, tại sao ba huynh muội Tiết gia ngày bé lại ưu thích chui đến đây chơi đùa?

Tiết Ngưng Hương từ dưới đất bò dậy, xoa cái mông của chính mình, tức giận nguýt hắn một cái, hừ một tiếng nói: “Ngươi đúng là người xấu, dẫn đường cho ngươi mà ngươi còn muốn đẩy người ta!”

“Không sai ta chính là bại hoại!”

Trác Phàm không lý luận cùng nàng mà chỉ nhìn xung quanh một chút. Cảnh trí xung quanh thỉnh thoảng có tiếng linh thú hống truyền đến. Hắn có thể xác định nơi này chính là Vạn Thú sơn mạch.

Nhìn lại bộ dạng trên dưới toàn thân của mình đều vô cùng bẩn, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía Tiết Ngưng Hương nói: “Uy, xung quanh đây có dòng sông nào có thể tẩy rửa không?”

Lườm hắn một cái, Tiết Ngưng Hương đi thẳng đến: “Đi theo ta!”

Trác Phàm bật cười một tiếng, theo sát phía sau. Khoảng chừng một khắc sau, thanh âm nước chảy róc rách cuồn cuộn truyền vào tai hai người! Đầu mi Trác Phàm bất giác nhướng lên lập tức bước nhanh.

Rất nhanh trước mắt hắn liền hiện lên một con sông dài trong vắt thấy cả đáy, thậm chí có thể nhìn rõ cả một số tôm tép bé nhỏ đang bơi phía dưới.

Trác Phàm nhịn không được quát to một tiếng, không để ý có cô nương ở đây, tung người nhảy vào sông nhỏ. Sau đó ném tất cả y phục ra ngoài.

Thấy tình cảnh này, Tiết Ngưng Hương vội vàng quay người, khuônmặt đỏ ửng giận dữ hét lên: “Ngươi là đồ vô lại, ngươi muốn làm gì?”

“Nói nhảm, đương nhiên là tắm rửa!”

Trác Phàm hừ lạnh một tiếng, không để ý đến nàng, vẫn tiếp tục tắm rửa cho chính mình: “Ta rửa sạch sẽ đi lên, ngươi lời đầu tiên! Nếu như nguyện ý mà nói thì có thể cùng nhau tắm, ta không ngại!”

“Lưu manh, ai muốn cùng nhau tắm với ngươi?” Tiết Ngưng Hương không dám quay đầu lại, trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Không biết xấu hổ!”

Trác Phàm nghe rõ ràng nhưng cũng không thèm để ý. Đã là tu giả Ma Đạo thì cần gì để ý tu giả chính đạo đi đường nào?

Một phút sau, Trác Phàm đã tẩy rửa xong đi ra khỏi sông nhỏ, từ trong giới chỉ xuất ra một bộ y phục mới, đi đến bên cạnh Tiết Ngưng Hương vỗ bả vai nàng nói: “Đi thôi, cái Kim Cương Lưu Sa kia xuất hiện ở nơi nào?”

Nhìn Trác Phàm trực tiếp muốn đi, Tiết Ngưng Hương không khỏi vội vàng, đỏ mặt đứng tại chỗ, không biết nên mở miệng nói như thế nào.

Lông mày Trác Phàm nhíu lại, nghi ngờ hỏi: “Thế nào, đi trước dẫn đường, không phải chúng ta đã nói vậy sao?”

“Có thể…Thế nhưng mà…” Tiết Ngưng Hương nhăn nhó hồi lâu, lẩm bẩm nói: “Ta… Ta còn chưa tắm rửa đâu!”

Lông mày Trác Phàm nhướng lên lộ ra ý cười sâu xa: “Vừa rồi để ngươi rửa, ngươi không rửa! Nếu đã không rửa thì không rửa, ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi!”

“Có thể… Thế nhưng mà…”

Tiết Ngưng Hương càng lộ ra vẻ xấu hổ, nàng rời nhà đi nên đã cải trang cách ăn mặc để phòng ngừa người nhà truy đuổi. Nhưng nàng dù sao cũng là nữ hài tử, trời sinh nữ nhân thích chưng diện làm sao có thể cho phép chính mình nhếch nhác dơ bẩn đâu?

Điều này, Trác Phàm tất nhiên cũng hiểu rõ, hắn làm như vậy chẳng qua là muốn trêu đùa tiểu cô nương này một chút. Ai bảo ngay từ đầu nàng đã lừa gạt mình đây!

Tiết Ngưng Hương giống như con kiến bò trên lò lửa, kìm nén đến đỏ bừng cả mặt lại không biết mở miệng nói như thế nào. Thế mà lúc nàng nhìn thấy Trác Phàm cười như có như không thì mới biết mình đang bị trêu đùa.



Sau đó dưới cơn tức giận, nắm cái mũ ném đến trên mặt Trác Phàm sau đó cũng không quay đầu lại hướng phía dòng sông mà đi.

Thế nhưng đi chưa được mấy bước dường như nghĩ ra cái gìm quay đầu lại cảnh giác nhìn Trác Phàm lắp bắp nói: “Ngươi… Ngươi vào trong rừng cây đi, không được nhìn lén!”

Trác Phàm khinh thường cười một tiếng, quay đầu bước đi: “Không quen trái cây, lão tử mới không ít ăn như vậy!”

Không quen?

Tiết Ngưng Hương sững sờ, cúi đầu nhìn trước ngực mình, không phục nói: “Hừ ta chỗ nào không quen?”

Nhưng lúc này, Trác Phàm đã tiên vào rừng cây cũng không trả lời nàng.

Tiết Ngưng Hương quệt mồm, trong lòng có chút muộn phiền, quay người hướng đến dòng sông.

Nửa canh giờ sau, Trác Phàm đang nằm nhàn nhã trong bụi cây, miệng ngậm một cọng cỏ tươi, tự sắp xếp lại kế hoạch. Đột nhiên bui cây hơi động một chút, Trác Phàm nhìn về phía đó, không khỏi cười ra tiếng.

“Aiz, cuối cùng ngươi cũng rửa xong! Tiểu cô nương, bây giờ chúng ta có thể đi thôi.”

“Được… Tốt!”

Nương theo âm thanh nhát gan đó vang lên, rừng cây bị nhẹ nhàng đẩy ra. Một vị nữ tử hình dạng thanh tú, thân mang bạch y chậm rãi đi đến. Dung mạo nàng không tính là diễm lệ nhưng từ bên trong lại tản ra khí tức thanh thuần.

Giống như một đoá hoa Bạch Lan làm cho người ta có cảm giác mỹ lệ tinh khiết không tì vết!

Trác Phàm thấy được bộ dáng thuần mỹ của nàng không khỏi ngơ ngẩn! Hắn không thể ngơ rằng tiểu khất cái đen gầy kia sau khi bỏ đi bộ dạng vịt con xấu xí lại thành một vị nữ tử tinh khiết như thế.

Tiết Ngưng Hương nhìn thấy hai mắt Trác Phàm nhìn mình đăm đăm trên mặt lại nổi lên một tia đỏ ửng, ho nhẹ một tiếng. Lúc này Trác Phàm mới nhận ra mình thất thố, xấu hổ cười.

“Ừm, Tiết cô nương, vậy thì mời ngươi đi trước dẫn đường.”

Gặp được mỹ nữ đương nhiên phải đổi xưng hô, cho dù là Trác Phàm cũng không nhịn được mà khinh bỉ chính mình một chút, từ lúc nào mà mình biến thành vô sỉ như thế?

Nhưng mà nói thật cùng mỹ nữ đồng hành cũng là tâm thần thanh thản…

Một lúc lâu sau, Tiết Ngưng Hương đem Trác Phàm đến một cái tiểu trên đỉnh ngọn núi. Trác Phàm sững sờ khó hiểu nói: “Theo lý mà nói thì khi Kim Cương Lưu Sa xuất thế chắc là có rất nhiều người nhìn mới đúng. Vì sao nơi này không có ai?”

Tiết Ngưng Hương cười lắc đầu, lườm hắn một cái: “Trác đại ca, ta còn tưởng rằng ngươi rất thông minh, sao bây giờ lại biến đàn như vậy?”

Trác Phàm hiện lên vẻ mặt nghi hoặc, nhìn về phía nàng vẫn không rõ cho lắm.

“Nếu như chúng ta trực tiếp đi đến đó nhất định sẽ bị bọn họ phát hiện, cho nên ta mới mang ngươi đến đây!”

Tiết Ngưng Hương lôi kéo tay Trác Phàm, đem hắn đến đỉnh phong ngọn núi, chỉ về xa xa phía trước: “Ngươi nhìn chỗ đó, đó mới chính là chỗ Kim Cương Lưu Sa muốn xuất hiện!”

Nhìn theo phương hướng ngón tay nàng chỉ, Trác Phàm quả nhiên thấy lít nha lít nhít bóng người, có đến hơn năm mươi người canh giữ ở một cái ao nước nhỏ bên cạnh. Mà chỗ ao nước đó hiện ra khí tức cuồn cuộn hẳn là suối nước nóng dưới lòng đất.

Mà ở trong nước kia có một khối lôi thạch. Phía trên lôi thạch có một lão giả áo xám đang ngồi, nhắm mắt dưỡng thần. Quanh người hắn tuy đều là nhiệt khí nhưng vừa tiếp xúc với thân thể hắn đã hoàn toàn tiêu tán.

Thậm chí mỗi cọng tóc của hắn cũng không mang theo một chút khí ẩm nào!

“Tu vi thật cao thâm, chẳng lẽ là cao thủ Thiên Huyền cảnh?” Đầu mi Trác Phàm nhếch lên, lớn tiếng khen.

Đột nhiên, lão giả kia bỗng nhiên mở hai mắt, nhìn về hướng Trác Phàm này. Hai đạo ánh mắt sắc bén giống như tia chớp đột nhiên bắn đến.



“Không tốt, mau nằm xuống!”

Trác Phàm giật mình vội vàng kéo Tiết Ngưng Hương cùng nhau geh svào tảng đá trên đỉnh núi, trên đầu đã chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh: “Thật là trực giác nhạy bén, lão giả này tuyệt đối là cao thủ Thiên Huyền cảnh!”

“Không sai!”

Tiết Ngưng Hương gật đầu nói: “Lão nhân kia là thất trưởng lão U Minh Cốc, trông giữ Thanh Minh Thành đã hơn mười năm. Cho đến tháng trước phát sinh Lưu Kim thuỷ triều lên xuống, bên trong Lưu Kim Tuyền Đàm phun ra rất nhiều Kim Cương Lưu Sa hắn mới đóng trú ở chỗ này. Đồng thời năm mươi người kia, tất cả đều là cao thủ Đoán Cốt cảnh!”

Trác Phàm gật đầu trong lòng đã rõ ràng tất cả.

Phàm là trước khi Kim Cương Lưu Sa xuất thế đều sẽ phát sinh một lần Lưu Kim thuỷ triều lên xuống, sẽ chảy ra chút ít Kim Cương Lưu Sa. Nhưng ở khoảng ba tháng, Kim Cương Lưu Sa sẽ phun ra một lượng lớn.

Vì để có được càng nhiều Kim Cương Lưu Sa phòng ngừa người khác lấy được nên muốn canh giữ ở chỗ này từ sớm. Ai biết lúc nào, Kim Cương Lưu Sa sẽ theo suối nước kia phun ra ngoài đâu?

Nghĩ đến đây, Trác Phàm nhíu mày thật sâu. Lấy thực lực của hắn không có cách nào đoạt được Kim Cương Lưu Sa từ trong tay nhiều cao thủ như vậy, trừ khi…

Tinh quang trong mắt lóe lên, Trác Phàm lôi kéo Tiết Ngưng Hương từ từ di chuyển xuống dưới núi.

“Thế nào, ngươi có biện pháp sao?” Nhìn ánh mắt tự tin của Trác Phàm, Tiết Ngưng Hương rất ngạc nhiên.

Trác Phàm có thể đánh bại phụ thân và ca ca của nàng đã đủ khiến cho nàng giật mình, chẳng lẽ hắn còn có biện pháp đối phó với cường giả Thiên Huyền cùng một đám cao thủ Đoán Cốt cảnh sao?

Trác Phàm lắc đầu, thản nhiên nói: “Không có cách dùng lực với địch thì phải dùng trí! Đi, đầu tiên ta tìm cho ngươi tiểu sủng vật!”

Nghe thấy lời này, Tiết Ngưng Hương không khỏi sững sờ, trong mắt càng thêm nghi hoặc.

Bên trong Lưu Kim tuyền đàm, lão giả chậm rãi thu hồi ánh mắt, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm nói: “Chảng lẽ lão phu gặp ảo giác…”

Cùng lúc đó, Tiết gia ở Thanh Minh Thành, Tiết Vạn Long mang theo Tiết Lâm mặt mày xám xịt trở về. Bên trong ghế chủ vị ở đại sảnh chính của Tiết gia đang có một lão nhân 80 tuổi ngồi đó, nhìn thấy hai người trở về bỗng nhiên đứng lên một chút.

“Thế nào, tìm được Ngưng Nhi về chưa? Có xử trí được người đả thương Cương Nhi chưa?”

Tiết Vạn Long thở dài lắc đầu: “Phụ thân, ta đã thả chúng đi! Tiểu tử kia không tệ có thể giao phó Ngưng Nhi cho hắn. Còn chuyện hắn đả thương Cương Nhi thì người không biết không có tội. Chỉ cần sau này hắn đối tốt với Ngưng Nhi thì ta cũng không so đo.”

“Cái gì, người kia là Ngưng Nhi…” Lão giả giật mình, bất khả tư nghị nói.

Tiết Vạn Long gật đầu, thản nhiên nói: “Tiểu tử kia cũng nói Ngưng Nhi là người khác, Ngưng Nhi cũng nguyện ý, đoán chừng là tám chín phần mười!”

“Hồ đồ!”

Lão giả kia bỗng nhiên vỗ bàn một cái, hét lớn: “Vạn Long, mặc kệ tiểu tử kia là ai, coi như chuyện hắn đả thương Cương Nhi chúng ta không so đo nhưng hắn tuyệt đối không thể mang đi Ngưng Nhi. Ngươi cũng không phải không biết, Ngưng Nhi mà đi thì Tiết gia chúng ta sẽ…”

Trên mặt Tiết Vạn Long hiện lên thần sắc bi ai nhưng rất nhanh trong mắt có một tia dứt khoát: “Phụ thân, thả Ngưng Nhi đi thôi, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm!”

“Ngươi gánh cái rắm! An nguy của già trẻ cả nhà ngươi gánh nổi sao?”

Lão giả hét lớn một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Vạn Long, ta biết ngươi thương nữ nhi nhưng chẳng nhẽ lão phu không đau lòng cháu gái này chút nào? Thế nhưng Tiết gia… Aiz…”

Thở dài một hơi, sắc mặt lão nhân đột nhiên nghiêm túc: “Bọn họ đi chỗ nào?”

Vẻ mặt Tiết Vạn Long phức tạp nhưng cuối cùng vẫn nhắm mắt lại thấp giọng nói: “Vạn Thú sơn mạch!”

Bạch!

Chỉ một thoáng, thân ảnh của lão nhân đã biến mất không thấy…

Nhấn Mở Bình Luận