Phụt!
U Vạn Sơn không khỏi lung lay người, máu phun trên mặt đất, trong nháy mắt sắc mặt ảm đạm. U Vạn Sơn nhìn về phía Mụ mụ, cắn răng nghiến lợi nói: "Lại có thể luyện Vũ Kỹ Huyền Giai của Hoa Vũ Lâu, Thiên Minh Huyền Băng Chưởng đến trình độ dày công tôi luyện như vậy, ngay cả Quỷ Diện Ấn của lão phu cũng có thể đông cứng. Không hổ là thiết nương tử Mụ mụ, bội phục, bội phục!"
"Quỷ Diện Ấn của U cốc chủ cũng kỳ lạ vô cùng khiến cho lão thân này khó xử lý, nếu không phải lão thân này có công lực hơn U cốc chủ mấy chục năm, sợ rằng hôm nay cũng khó là đối thủ của cốc chủ!"
Thở hổn hển từng hơi, hình như Mụ mụ cũng tương đối chật vật.
U Vạn Sơn khẽ gật đầu, ôm quyền rồi lui xuống.
Lúc này Nghiêm Bá Công cười lớn, đi ra: "Ha ha ha... Mụ mụ thật là gừng càng già càng cay, ngay cả cao thủ Thiên Huyền như U cốc chủ cũng không phải là đối thủ của các hạ. Vậy tiếp theo để cho lão phu lên lãnh giáo một phen."
"Phì, Nghiêm Bá Công, ngươi thật không biết xấu hổ, lại thừa dịp lão già Mụ mụ vừa kết thúc đại chiến, nguyên lực đã hao tổn hơn nửa đến khiêu chiến. Đúng là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!" Một vị lâu chủ nhìn không được, buột miệng mắng.
Nhưng Nghiêm Bá Công không hề phật lòng, lắc đầu, khẽ cười: "Lời ấy của cô nương sai rồi, chúng ta vốn là Tam gia liên hiệp không phải là đánh đơn với ngươi, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cái gì? Bây giờ đám người lão phu chấp nhận để từng người đấu với Mụ mụ, không cùng nhau tấn công đã là để các ngươi được lợi rồi!"
Nghiêm Bá Công nói rõ ràng mạch lạc có lý làm cho vị lâu chủ kia nhất thời á khẩu không trả lời được, cũng không phản bác được một câu.
Sau khi Mụ mụ nghe xong thì cười khẩy, từ chối cho ý kiến, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo khiếp người.
Lời Nghiêm Bá Công nói như thể là vì đám người Hoa Vũ Lâu. Nhưng cần phải hiểu, trong hỗn chiến, mặc dù Hoa Vũ Lâu thế yếu nhưng ỷ vào đại trận sau lưng thì chưa chắc sẽ bị hạ gục trong một đòn.
Nhưng Mụ mụ là trụ cột tinh thần và là lãnh tụ của Hoa Vũ Lâu, nếu Mụ mụ bị đánh chết, đây chắc chắn là đả kích lớn nhất đối với Hoa Vũ Lâu, Hoa Vũ Lâu sẽ trở thành rắn mất đầu.
Cứ như vậy, mặc dù có đại trận phòng vệ nhưng không người chỉ huy cũng sẽ thất bại trong vài giây.
Lúc này đám người Nghiêm Bá Công đang tạo ra chiến cuộc như vậy, bắn người phải bắn ngựa trước, bắt giặc phải bắt vua trước! Cho nên đối với bọn họ mà nói, đánh đơn là trăm lợi mà không hại.
Người khôn khéo như Mụ mụ há có thể không nhìn ra tính toán đó?
Có điều Mụ mụ cũng muốn đấu một mình cùng với ba người này. Cũng vậy, ba người này là người nắm quyền Tam gia, nếu mình đánh bại bọn họ thì đối với Tam gia mà nói đây nhất định là đả kích sâu sắc, chiến lực sẽ giảm đi nhiều.
Vả lại chiến đấu như vậy cũng có thể giảm bớt thương vong cho Hoa Vũ Lâu, kéo dài thời gian chờ đồng minh cứu trợ.
Có thể nói đối với Hoa Vũ Lâu, đây cũng là phương thức chiến đấu tốt nhất.
Cho nên bây giờ Mụ mụ có hơi yếu ớt nhưng cũng muốn đồng ý đánh tiếp. Chỉ là Mụ mụ cực kỳ khinh bỉ mấy lời hiên ngang lẫm liệt của Nghiêm Bá Công.
Hai bên đều đang đấu tâm trí, bày mưu vì lợi ích của mình, ngươi mạo xưng cái gì?
"Nghiêm Bá Công, ra tay đi!" Khẽ híp mắt, khí lạnh quanh người Mụ mụ bắn ra, khóe miệng nhếch lên độ cong lạnh lùng.
Nghiêm Bá Công cười nhạt, khẽ vuốt râu, trông mặt mũi có vẻ bình thản ôn hòa. Nhưng một khắc sau, hai con ngươi của Nghiêm Bá Công đột nhiên đông cứng, sắc mặt nhất thời trở nên dữ tợn, Nghiêm Bá Công vung hai tay lên, bảy khói màu đồng loạt đánh về phía Mụ mụ. Đúng là bản lĩnh xuất chúng của Dược Vương Điện, Vũ Kỹ Huyền Giai, Thất Thải Vân La Chưởng!
Dường như Mụ mụ đã sớm đoán được, người chợt xoay chuyển, từng sương giá bao trùm bên người, nhất thời bọc mình ở bên trong hình thành một vòng bảo vệ băng tự nhiên rồi xông lên.
Mặc dù khói độc kia có sự ăn mòn mạnh mẽ nhưng đối mặt với vòng bảo vệ băng này, khói độc kia vẫn không thể lập tức đột phá.
Thế là trong chốc lát, Mụ mụ đột nhiên đạp chân, tốc độ tăng nhanh lần nữa lập tức lao ra khỏi khói độc mù mịt đi tới trước mặt Nghiêm Bá Công trong nháy mắt và đánh ra một chưởng.
Nhìn một chưởng chứa khí lạnh kia bỗng nhiên đến gần về phía ngực mình, chân mày Nghiêm Bá Công không khỏi hơi run rẩy, trong lòng căng thẳng. Nếu bị nó đánh trúng thật thì mình không khác gì U Vạn Sơn vừa nãy, sẽ dẫm vào vết xe đổ của hắn ta.
Có điều mắt thấy một chưởng óng ánh kia sắp đến gần, mặc dù Nghiêm Bá Công khẩn trương nhưng cũng không lo lắng. Hơn nữa trên khóe miệng còn nhếch lên độ cong tà ác.
Trong lòng bất giác căng thẳng, Mụ mụ không khỏi hồi hộp cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng lại không nói ra được chỗ nào không đúng.
Vù!
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!