Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Đinh!

Trác Phàm dùng toàn lực ném một vòng đến, lại chỉ phát ra âm thanh kim loại giao kích mà Tà Nguyệt Luân kia cũng bị bắn ngược trở về.

Tròng mắt Trác Phàm bỗng nhiên co rút lại, thầm kêu một tiếng không tốt. Trên thân thể tiểu tử này không chỉ có một kiện linh binh mà còn cất giấu một kiện Linh giáp hộ thân.

Thế nhưng giờ khắc này đã không cho phép hắn có thời gian suy nghĩ. Kiếm của người kia đã đâm thẳng đến ngực hắn, cái này cũng không phải là vừa chết đổi một thương tổn nữa. Mà là đối phương bình yên vô sự còn chính mình sẽ trọng thương không còn lực chiến đấu.

Bà nội nói, lão tử lần này đã tính sai!

Trong lòng Trác Phàm thầm mắng một tiếng, vội vàng lợi dụng lực đạo Tà Nguyệt Luân bị bắn trở về, quay người tự cứu! Hắn không thể nghĩ tới, tiểu tử này lại thổ hào như vậy.

Cho dù là trưởng lão U Minh Cốc, trong tay cũng chỉ có số ít Ma Bảo, nhiều lắm cũng chỉ có một kiện mà thôi. Nhưng tên tiểu tử này, trong tay cầm một kiện, trên thân còn mặc một bộ.

Mẹ kiếp, hắn rốt cuộc là ai!

Đụng!

Đã không kịp suy nghĩ tiếp, Tà Nguyệt Luân của Trác Phàm và Kim Kiếm của người kia đã đụng vào nhau.

Chỉ một thoáng,một tiếng vang phát ra, Trác Phàm nhất thời cảm thấy một cỗ lực đánh đến, bị đánh bay ra ngoài. Trong lồng ngực khí huyết cuồn cuộn, ở trên không trung nhịn không được phun ra mv ngụm máu tươi.

Răng rắc!

Trác Phàm té xuống đát, Tà Nguyệt Luân trong tay vang lên một tiếng, trong nháy mắt đã đứt thành hai đoạn. Đầu mi Trác Phàm không khỏi run run, trong lòng thoáng ngưng trọng hẳn lên.

Người kia có Linh giáp hộ thân tối thiểu là tứ phẩm trở lên, như vậy Huyết Anh của chính mình không dùng được. Hiện tại thứ duy nhất có thể làm bị thương hắn chỉ có Tà Nguyệt Luân trong tay.

Nhưng bây giờ, Tà Nguyệt Luân cũng bị một kiếm kia chém thành hai nửa, hoàn toàn không thể dùng.

Giờ khắc này, Trác Phàm đứng trước nguy cơ lớn nhất từ lúc hắn trọng sinh đến giờ.

Đối phương là cao thủ Đoán Cốt cảnh thất trọng, thân mang Linh giáp, tay cầm linh binh, lại có Huyền giai vũ kỹ! Chính mình căn bản khôngcó biện pháo đi công phá phòng ngự của hắn chỉ có thể bị động chịu đánh.

Nhưng đây cũng không phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là đối phương đối mặt với địch nhân nhỏ yếu đến đâu cũng sẽ dốc toàn lực ứng phó như với cường giả. Có cái gọi là nhân sinh sợ nhất hai chữ nghiêm túc, tiểu tử này đối phó với tu giả Tụ Khí cảnh như hắn cũng xuất toàn lực công kích. Như vấy ẽ rất ít chỗ sơ suất, không có sơ suất sẽ không có nhược điểm.

Cái này khiến hắn không biết đối địch như thế nào?

Nhìn chằm chằm thân ảnh đứng đối diện kia, trên trán Trác Phàm phủ đầy mồ hôi.

Thế nhưng hắn lại không biết, giờ phút này tâm cảnh của đối phương cũng giống y như hắn, thậm chí còn hoảng sợ hơn hắn!

Thanh niên kia vốn là người ưu tú nhất trong nhà, thiên tài trong thiên tài, vừa sinh ra kiếm chưa bao giừo bại qua! Thế mà giờ khắc này, đối mặt với Trác Phàm Tụ Khí ngũ trọng dưới tình trạng dốc hết toàn lực mà suýt chút bị một kích tất sát. Điều này khiến hắn vô luận như thế nào cũng không thể tiếp nhận.

Nếu không phải có Linh giáp hộ thân kia thị hiện tại hắn đã là người chết! Mà người giết lại là một Tụ Khí ngũ trọng cảnh giới cách hắn một trời một vực.

Điều này làm hắn nghĩ mãi không thông. Hắn vượt cấp một chiêu đánh bại cường giả Đoán Cốt cảnh đỉnh phong đã là tuyệt thế thiên tài, người kế thừa gia tộc tương lai. Nhưng mà sao có thể…

Trán người kia chảy xuống mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn Trác Phàm thật sâu, cắn răng nói: “Huynh đệ, ngươi tên là gì?”

Trác Phàm sững sờ, dường như cũng thấy ánh mắt hắn biến hóa bên trong, đoán chừng sẽ không giết bọn hắn liền lớn tiếng nói: “Trác Phàm!”

“Tốt, ta nhớ kỹ ngươi, lần sau có cơ hội lại đọ sức!” Người kia đem kiếm thu hồi, thở dài một hơi, mang theo chuột đào núi chuẩn bị rời đi.



Con ngươi Trác Phàm đảo quanh, vội vàng kêu lên: “Chờ một chút!”

Người kia dừng một chút không quay đầu lại hỏi: “Chuyện gì?”

“Xin hỏi vị huynh đệ này, có phải ngươi đến đây cũng vì Kim Cương Lưu Sa kia không?”

Người kia chậm rãi quay đầu lại nhìn Trác Phàm nói: “Phải thì thế nào, không đúng thì sao?”

Trác Phàm cười nói: “Nếu như không phải thì chúngta cáo biệt từ đây, hi vọng hữu duyên gặp lại. Nếu mà đúng như vậy thì chúng ta có thể hợp tác một phen?”

“Hợp tác?” Lông mày người kia nhíu lại, liếc nhìn hai người thật sâu: “Các ngươi muốn hợp tác thế nào? Kể cả ba chúng ta liên thủ chỉ sợ không giành nổi cả một hạt Kim Cương Lưu Sa!”

Ngay từ đầu người kia đã nhìn hai người như những con kiến hôi nhưng bây giờ lại chủ động nói ra hai chữ “liên thủ” rõ ràng hắn đã công nhận thực lực của Trác Phàm, thật sự tương đương.

Trong lòng Trác Phàm mừng thầm, kể từ đó có thẻh đứng ở địa vị bình đẳng đàm phán.

“Vị huynh đệ kia không phải có chuột đào núi sao, chắc không phải muốn lấy đến để cùng bọn hắn liều mạng đi.”

Đôi mắt người kia đảo quanh, cười nói: “Xem ra chúng ta có cùng một ý tưởng, khó trách các ngươi cũng tìm vật nhỏ này! Nhưng mà chuột đào núi là của ta, các ngươi lấy gì cùng ta hợp tác?”

“Phương pháp, phương pháp sử dụng chuột đào núi chính xác nhất!”

Trác Phàm cười nhạt một tiếng, sâu xa nói: “Không biết huynh đệ cầm chuột đào núi, muốn làm thế nào để lấy những hạt Kim Cương Lưu Sa kia?”

Ánh mắt người nọ khẽ híp một cái, con ngươi đảo quanh cũng không trả lời vấn đề của Trác Phàm mà hỏi ngược lại: “Các ngươi muốn làm sao?”

“Để chuột đào núi đào một thông đạo, chờ lúc bọn họ vơ vét Kim Cương Lưu Sa chúng ta thừa cơ trộm một chút.” Trác Phàm còn chưa lên tiếng, Tiết Ngưng Hương đã giành nói trước.

Thế mà nàng vừa dứt lời, Trác Phàm cùng thanh niên kia đều đồng thời cười to, cười đến mức làm gương mặt nàng phát đỏ, tức giận liếc hai người một chút: “Các ngươi cời cái gì, ta nói không đúng sao?”

Thanh niên kia tạm dừng tiếng cười, bất đắc dĩ lắc đầu: “Vị cô nương này, đối phương có một vị cao thủ Thiên Huyền trông coi, ngươi làm sao dễ dàng đắc thủ như vậy? Chỉ sợ ngươi còn chưa ra tay đã bị hắn bắt!”

Trác Phàm gật đầu sau đó lại nhìn về phía thanh niên kia nói: “Bất kể như thế nào, biện pháp của muội muội ngốc này của ta là không thể dùng được. Ngươi thì sao?”

Tiết Ngưng Hương thấy Trác Phàm nói nàng như vậy không khỏi càng thêm tức giận, trừng mắt nhìn về phía hắn nhưng gương mặt càng ngày càng đỏ.

Thanh niên kia nhìn Trác Phàm trầmngâm một lát, thản nhiên nói: “Phương pháp của ta rất đơn giản. Kim Cương Lưu Sa là bị Địa Tâm áp bách về sau tràn vào trong suối nước, theo suối nước cùng nhau chảy ra. Ta sẽ để chuột đào núi đào một đầu nhánh sông như vậy sẽ có một bộ phận Kim Cương Lưu Sa chảy đến chỗ của ta.”

Ba ba ba!

Trác Phàm vỗ tay, Tiết Ngưng Hương cũng bừng tỉnh đại ngộ cười to mà nói: “Ý kiến hay.”

Thanh niên kia cười gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý nhưng mà Trác Phàm lại lắc đầu, thản nhiên nói: “Nếu như ta làm như lời ngươi nói thì có thể xem như đây là phương pháp tốt nhất.”

Thanh niên kia nhíu lông mày, ánh mắt lộ ra một tia kiệt ngao: “Chảng lẽ người còn có biện pháp tốt hơn sao?”

“Ha ha ha… Đương nhiên, bằng không dựa vào cái gì để ngươi hợp tác với chúng ta?”

Trác Phàm khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói: “Phương pháp ngươi nói kia tuy có thể cầm được một phần Kim Cương Lưu Sa nhưng mà nắm trong tay chỉ sợ đến 0,001 cũng không được. Lại thêm việc chuột đào núi đào thông đạo này, ở giữa còn có rất nhiều bùn đất, Kim Cương Lưu Sa chủ yếu chìm vài trong đất, ngươi nắm trong tay lại càng ít hơn!”

“Vậy ý ngươi là…” Tròng mắt thanh niên kia hơi híp, nhìn chằm chằm vào mắt Trác Phàm.



Trác Phàm lộ ra một nụ cười thần bí, ngạo nghễ ngẩng cao đầu: “Nếu huynh đệ tin lời ta nói thì ta có thể cầm tất cả Kim Cương Lưu Sa, không cho U Minh Cốc một hạt nào. Đến lúc đó chúng ta chia đôi thì thế nào?”

“Chuyện đó làm sao có thể?”

Không khỏi sợ hãi cả kinh, người kia bất khả tư nghị nhìn Trác Phàm. Nhưng Trác Phàm lại tự tin cười, thàn nhiên nói: “Biến không thể thành có thể chính là bản sự của ta.”

Liếc nhìn hắn thật sâu, người kia nghĩ đến tình cảnh Trác Phàm vừa suýt chút nữa giết hắn, bỗng nhiên gật đầu nói: “Tốt, ta tin tưởng ngươi! Nên hành động thế nào, ngươi cứ tự quyết định!”

“Thống khoái!” Trác Phàm lớn tiếng cười nói: “Từ giờ trở đi chúng ta không giữ ý nữa. Xin hỏi quý danh của huynh đài?”

“Tạ Thiên Dương!” Người kia hít sâu một hơi, lớn tiếng nói.

Đầu mi Trác Phàm nhướng lên nhìn chằm chằm hắn: “Tạ… Chẳng lẽ ngươi là người của bảy thế gia ngự hạ, Kiếm Hầu Phủ…”

Tạ Thiên Dương khoát tay lộ ra nụ cười thần bí, không để Trác Phàm nói ra nhưng mọi người đều hiểu rõ trong lòng. Tiết Ngưng Hương càng khó có thể tin, nhìn Tạ Thiên Dương thật lâu không nháy mắt.

Giống như Tiết gia bọn họ đều là gia tộc nhị lưu đều nương nhờ sự che chở của bảy thế gia ngự hạ. Chỉ là từ khi nàng sinh ra đến nay cũng không ra khỏi Thanh Minh Thành. Gặp qua người của bảy thế gia cũng chỉ có U Minh Cốc.

Hôm nay lần đầu tiên nàng thấy người nổi danh cùng U Minh Cốc là người của Kiếm Hầu Phủ!

“Đúng, Trác đại ca, ngươi lợi hại như vậy là gia tộc nào?” Lúc này Tiết Ngưng Hương mới nhớ ra, Trác Phàm tuổi còn trẻ mà thực lực không hề kém với Tạ Thiên Dương.

Thậm chí nếu vừa rồi không có Linh giáp hộ thân thì Trác Phàm thật sự có thể một kích tất sát đệ tử của Kiếm Hầu Phủ này. Cho nên xuất thân của Trác Phàm chắc chắn cũng không tầm thờng.

Tạ Thiên Dương nghe được lời này cũng quay đầu nhìn về phía Trác Phàm, trên mặt tràn ngập cảm giác hứng thú. Hắn cũng rất muốn biết đến tột cùng gia tộc nào có thể nuôi dưỡng được quái vật như Trác Phàm. Có thể dùng thực lực Tụ Khí cảnh đối kháng cùng cao thủ Đoán Cốt cảnh thất trọng là hắn.

Nhìn ánh mắt hiếu kỳ của hai người, Trác Phàm lắc đầu cười: “Xuất thân của ta không hiển quý như vậy, ta chỉ là một tiểu quản gia của Lạc gia ở Phong Lâm Thành mà thôi!”

Quản gia, Lạc gia?

Nghe được lời này cả hai người đều sửng sốt.

Lạc gia là gia tộc nào, cho đến bây giờ cũng chưa từng nghe qua!

“Ha ha ha… Chắc các ngươi cũng không biết, Lạc gia chẳng qua chỉ là một tiểu gia tộc nhập lưu mà thôi. Trước mắt mới miễn cưỡng có thể đưa vào hàng ngũ tam lưu!” Trác Phàm cười khoát tay nói.

Lần này hai ngươi càng ngạc nhiên liếc nhau, trong mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ.

Bọn họ không thể tin tưởng, chỉ là một tiểu gia tộc mà có thể xuất hiện cao thủ bậc này! Xem như hoàng thất cùng bảy thế gia cũng rất ít có đệ tử thiên tài như vậy xuất hiện.

“Huynh đệ, nếu như gia tộc của ngươi thật sự là một tiểu gia tộc như đã nói. Nếu không chê có thể nhờ Kiếm Hầu Phủ chúng ta che chở!” Tạ Thiên Dương vỗ bả vai Trác Phàm trong mắt lóe lên tinh quang.

Trước đây bất luận Trác Phàm nói thật hay giả. Nếu là sự thật đây chính là một khối ngọc thô. Chỉ cần có đệ tử như Trác Phàm lại thêm Kiếm Hầu Phủ đỡ lời thì sau này Lạc gia tối thiểu cũng là gia tộc nhị lưu. Thậm chí là gia tộc nhị lưu đỉnh phong cũng không chừng. Đến lúc đó Kiếm Hầu Phủ bọn họ sẽ càng thêm cường đại.

Bảy thế gia ngự hạ tự mình mời vào ở, điều này nếu đặt ở trên gia tộc hắn chỉ sợ đã kích động khóc ròng. Thế nhưng mà Trác Phàm lại khinh thường chú ý.

Trong lòng hiểu rõ ý nghĩ của Tạ Thiên Dương, Trác Phàm cười lắc đầu, thản nhiên nói: “Ha ha ha… Ngươi đến chậm, ta đã cùng Tiềm Long Các ký khế ước đồng minh! Nếu như Kiếm Hầu Phủ các ngươi cũng muốn kết minh thì ta cũng hoan nghênh!”

Lời này của Trác Phàm nói ra giống như một quả boom tấn, trong nhảy mắt khiến cả hai người cả kinh vô cùng!

Khế ước đồng minh? Tiềm Long Các?

Tiềm Long Các sao có thể cung fmột tiểu gia tộc không có danh tiếng gì ký kết khế ước đồng minh…

Nhấn Mở Bình Luận