Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Phi Yên tôn giả vừa nói, bầu không khí trong đại điện lập tức đóng băng.
Thẩm Túc Chi nhếch môi, cười như không cười, trong mắt chợt lóe lên một tia lệ khí, trong giọng lại là nhẹ nhàng ôn nhu, dường như cũng không quá để ý.
Hắn khẽ mỉm cười, như một vị quân chủ săn sóc thần tử, đôi môi nhạt màu lại nói ra câu chữ tàn nhẫn: “Nếu đã thế, Hữu hộ pháp tự chặt một tay, làm gương cho Ma tộc chúng ta đi.”
Phi Yên tôn giả bỗng ngẩng đầu, đôi mắt vẩn đục nhìn chòng chọc Thẩm Túc Chi trên vương tọa, hai bàn tay dưới lớp áo bào rộng rãi mạnh mẽ nắm chặt, trên tay tỏa ra hắc khí mơ hồ.
Thẩm Túc Chi nghiêng đầu, nhìn lại Phi Yên tôn giả: “Làm sao? Hình như Hữu hộ pháp không tình nguyện?”
Thao Thiết an phận nằm úp sấp trong nháy mắt đứng dậy, cong lưng uốn gối, làm ra tư thế như sắp tấn công, đôi mắt to như chuông đồng khóa chặt thân ảnh Phi Yên tôn giả, gầm gừ lộ ra răng nanh sắc bén.
Trong điện hoàn toàn yên tĩnh, không một ai dám xin tha cho lão.
Đối mặt một lúc lâu, bả vai căng cứng của Phi Yên tôn giả đột nhiên sụp xuống, bàn tay nắm chặt cũng buông ra, lão cắn răng nói: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Tuyệt kỹ thành danh của Phi Yên tôn giả chính là Vuốt Ưng, thứ tạo nên chính là hai bàn tay của lão, chặt một tay, tương đương với chặt đứt một nửa thực lực.
Nhưng lão không có lựa chọn khác.
Ma tôn trên vương tọa, Thao Thiết bên cạnh Ma tôn, một khi lão lộ ra chút tâm tư phản kháng, chắc chắn sẽ bị xé nát, biến thành tro bụi, không được siêu sinh.
Phi Yên tôn giả hít sâu một hơi, tay phải co lại, ngưng tụ ra một cụm ma khí màu đen, chậm rãi hóa thành đao.
Lưỡi đao trắng như tuyết chợt lóe, ma khí màu đen bùng nổ, một cánh tay bị tước sống, máu tươi trào ra, nhuộm đỏ thảm trải sàn bên cạnh lão.
“Gào gừ!” Một đạo tàn ảnh chợt lóe, trong nháy mắt, Thao Thiết nhảy từ vương tọa xuống trước mặt Phi Yên tôn giả, lại quay trở về ngồi bên cạnh Thẩm Túc Chi, ưu nhã liếm liếm móng vuốt.
Một giây sau, nó nhổ ra chút vải vóc nát tươm trong miệng.
Điều này nghĩa là không lưu lại bất cứ đường lui nào cho Phi Yên tôn giả.
Cánh tay đã bị ăn mất, không thể mọc lại, dù thực lực lão cao cường, muốn có một cánh tay mới cũng cần rất nhiều năm, không chừng lão chỉ có thể làm một Ma tu cụt tay cho tới chết.
Trên khuôn mặt âm u của Phi Yên tôn giả bị dính mấy vết máu, vết thương ở vai trái đã được cầm máu, lão cúi thấp đầu, mắt như rắn độc.
“Chuyện hôm nay, bản tọa sẽ không tính toán nữa.” Thẩm Túc Chi nhìn qua một vòng, hài lòng nhìn thấy các Ma tướng đều thở phào nhẹ nhõm, hắn dừng một chút, tiếp tục nói, “Nếu còn có lần sau, bản tọa không ngại để Ma giới không còn ai hữu dụng.”
Không ngại giết sạch tất cả các ngươi.
Mọi người run lên, không dám ho he.
Từ khi Tống Yến bế quan, Thẩm Túc Chi liền trở về Ma giới nghỉ ngơi hai ngày, còn giải quyết một đám người có dị tâm, số còn lại cũng không dám manh động.
Trong tẩm cung xa hoa, Thẩm Túc Chi nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp, mặt nạ tùy ý ném ở một chỗ, trong con ngươi đào hoa là sóng mắt lưu chuyển, tình ý triền miên.
Nốt ruồi son ở mi tâm lại càng khiến hắn phong hoa tuyệt đại.
Ngón tay thon dài của hắn mơn trớn bộ lông dài mượt của Thao Thiết nằm bên cạnh, nó thoải mái nheo mắt lại, phát ra tiếng gầm gừ gầm gừ.
“Gào gừ ~” Thao Thiết nhẹ nhàng kêu một tiếng.
“Tống Yến sắp xuất quan, hôm nay ta phải trở lại.” Thẩm Túc Chi thong dong trả lời nó.
Thao Thiết mở mắt ra, ưỡn ngực: “Gào gừ, gào gừ!”
Ta cũng muốn tới Nhạc Hoa Tông! Ta muốn gặp mỹ nhân!
Thẩm Túc Chi liếc nó một cái, cười lạnh: “Nằm mơ.”
Thao Thiết ủ rũ nằm bẹp xuống, thoạt nhìn rất là thất vọng.
Tất nhiên là không có khả năng mềm lòng, kẻ này quen thói được nước lấn tới, nếu thực sự mang nó tới Nhạc Hoa Tông, không biết sẽ nháo ra chuyện gì.
Huống hồ hắn không ở Ma giới, chung quy vẫn phải có người thay hắn quản lí.
Lúc này Thẩm Túc Chi còn không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nếu hắn có thể tiên tri, đại khái sẽ không trở lại Phù Trần Phong sớm như vậy.
Hoặc là, đại khái sẽ không quay về Phù Trần Phong nữa.
–
Nhạc Hoa Tông, Lãm Nhạc Phong, chính điện.
Nguyên Minh Tử nghiêm mặt nhìn chằm chằm những bức thư được làm từ linh lực phía trước, lông mày cau chặt, khuôn mặt vốn luôn nho nhã giờ lại hàm chứa tức giận.
Phía tây bắc có chuyện lạ, nhiều bình dân mất tích ly kỳ, tông môn chủ quản lại sống chết mặc bây, không có chút tiến triển.
Người người bất an, không dám ra khỏi nhà buổi tối.
Có người không quản ngàn dặm xa xôi đi tới Nhạc Hoa Tông, muốn xin đại tông môn đệ nhất thiên hạ này trợ giúp, khổ nỗi không tìm được lối vào, ngày ngày loanh quanh dưới chân núi, chờ đệ tử Nhạc Hoa Tông.
Phải tới một ngày một đêm, tin tức mới truyền tới tai Nguyên Minh Tử.
Để điều tra rõ việc này, Nguyên Minh Tử phái ra một vài đệ tử đi trước xem xét, nhưng những đệ tử này đồng loạt mất tin tức, truyền tin cho họ cũng như ném đá xuống biển, không có bất kỳ phản hồi nào.
Nơi xảy ra chuyện là một thành nhỏ ở biên giới, địa điểm xa xôi Không biết là nguy hiểm cỡ nào mới có thể khiến nhóm đệ tử tinh anh của Nhạc Hoa Tông ở lại nơi đó, Nguyên Minh Tử cũng không dám phái người đi nữa.
Cũng may, phong chủ Tàng Kiếm Phong chủ động nhận việc muốn đi cứu những đệ tử kia về.
Nguyên Minh Tử rất vui vẻ, phái Uẩn Tàng chân nhân tới điều tra.
Mấy ngày sau, Uẩn Tàng chân nhân truyền tin cho hắn, nói việc này có chút quái lạ, phải điều tra kĩ càng một thời gian.
Nguyên Minh Tử tất nhiên đáp ứng, dặn dò vạn sự cẩn thận.
Nghĩ tới nghĩ lui, Nguyên Minh Tử vẫn quyết định tìm Tống Yến thương lượng một phen.
Không sớm không muộn, trực tiếp chạm mặt Thẩm Túc Chi mới từ Ma giới về.
Trận pháp ở Phù Trần Phong, ngoại trừ Tống Yến cùng Thẩm Túc Chi thì chỉ có Nguyên Minh Tử có thể tiến vào dễ dàng mà không bị phản phệ.
Đây là do nguyên thân phòng ngừa Nguyên Minh Tử có việc gấp tìm y, lại bị trận pháp ngăn cản mà lỡ chuyện.
Mà Thẩm Túc Chi không biết tí gì về việc này.
Hắn vẫn cho là trận pháp ở Phù Trần Phong chỉ nhận thức hai sư đồ bọn họ, vì thế lúc Tống Yến bế quan mới yên tâm sử dụng truyền tống trận.
Dù sao lúc Tống Yến bế quan chắc chắn sẽ phong bế thần thức, hắn qua lại giữa Ma cung cùng Phù Trần Phong sẽ không kinh động đến bất kỳ người nào.
Nguyên Minh Tử vừa bước vào phạm vi Phù Trần Phong, lập tức cảm nhận được dao động linh lực mạnh mẽ, linh khí nồng nặc xen lẫn ma khí hỗn loạn tràn ra từ sườn núi.
Hắn rùng mình, trực tiếp phi thân, dùng tốc độ nhanh nhất lao tới sườn núi Phù Trần Phong.
Ma khí tứ phía, tất nhiên có Ma đầu hiện thân!
Nguyên Minh Tử mặc dù không hiểu tại sao lại có Ma tu điếc không sợ súng lẻn vào Phù Trần Phong, tại sao ma khí khổng lồ như vậy mà sư đệ của hắn lại không xuất hiện, nhưng hắn vẫn dựa theo bản năng mà truy tìm tung tích ma khí.
Rất nhanh, trong tầm mắt xuất hiện một mảnh sân đơn giản, ma khí chính là từ nơi này tràn ra.
Nguyên Minh Tử dừng lại trên không trung, trong tay ngưng tụ lại một cụm linh lực khổng lồ, ẩn chứa uy áp khủng bố của đại năng Hóa Thần kỳ, không nói một lời đã đập về tòa tiểu viện đơn sơ kia.
Ầm một tiếng, bụi mù nổi lên bốn phía, tiểu viện không đáng chú ý trong nháy mắt bị linh lực khổng lồ san thành đất bằng, đá vụn gỗ nát bay tứ tung khắp nơi, một thân ảnh chật vật từ trong phế tích lảo đảo đi ra.
Chính là người từ Ma giới trở về, Thẩm Túc Chi còn chưa kịp che dấu hơi thở.
Thẩm Túc Chi thực sự không ngờ Nguyên Minh Tử lại đột nhiên đến thăm, cũng không ngờ mình trùng hợp chạm trán Nguyên Minh Tử, hắn cho là Tống Yến còn đang bế quan, cũng không gấp gáp che đậy.
Ai biết, lại khiến thân phận Ma tu của mình bại lộ.
Nơi ở duy nhất của hắn ở Phù Trần Phong đã bị san thành đất bằng, Nguyên Minh Tử thấy người kia là Thẩm Túc Chi, rõ ràng ngây người trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã bị ma khí màu đen quanh người hắn làm cho kinh sợ.
“Thẩm Túc Chi!!” Tròng mắt Nguyên Minh Tử như muốn nứt ra, “Ngươi là Ma tộc, lẻn vào Nhạc Hoa Tông là có ý gì?”
Khí tức trên người Thẩm Túc Chi chắc chắn đã tu luyện không chỉ một hai năm.
Ma khí nồng nặc như này là lần đầu tiên Nguyên Minh Tử nhìn thấy, thậm chí Ma tôn tham dự trận đại chiến năm đó cũng không tới mức thế này.
Khí tức nồng nặc như vậy, khiến Nguyên Minh Tử nhớ tới một người.
Đó chính là người thuận lợi kế nhiệm vị trí Ma tôn, chấn kinh Ma tộc, cũng là thiếu chủ Ma giới thần bí mà Tu chân giới không người nghe danh, chí tôn đương nhiệm Ma giới.
___________________
Tác giả có lời muốn nói: Tuy rằng ngắn ngủn, nhưng mà xốc vác!.