Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
“Ngươi tỉnh rồi?!”
Tiếng Thao Thiết kinh hỉ truyền vào đại não hỗn độn của Thẩm Túc Chi.
Hắn mơ màng mở mắt, chỉ thấy một cái đầu lông xù to đùng áp sát vào mặt, một đôi mắt lấp lánh đang nhìn hắn chằm chằm.
Suy nghĩ của Thẩm Túc Chi tạm dừng trong nháy mắt, trong đầu là khoảnh khắc cuối cùng ở Nhạc Hoa Tông.
Bên tai dường như còn quanh quẩn lời thề thất vọng mà kiên quyết của Tống Yến.
Thiên địa làm chứng, trục xuất sư môn.
Kiếp này vĩnh viễn không gặp lại.
Vĩnh viễn không gặp lại… Thẩm Túc Chi cúi đầu, trong tay còn siết chặt một mảnh vải trắng như tuyết.
Hắn ngơ ngác, ngón tay chậm rãi vuốt ve lên xuống.
“Người đó… sao rồi?” Giọng nói có chút khàn khàn, còn mang theo một tia thấp thỏm.
Thao Thiết trừng mắt, trong nháy mắt hiểu ra: “Ngươi nói mỹ nhân à? Người của chúng ta báo tin y xuống núi rồi.”
Xuống núi? Sao đột nhiên lại xuống núi?
“Đi đâu?” Thẩm Túc đột nhiên ngẩng đầu.
“Mỹ nhân tự mình muốn đi, hình như còn cải trang.
Người của chúng ta không thấy y, cũng không biết y đi đâu, chỉ nghe nói là muốn đi giải sầu.” Thao Thiết thành thật đáp.
Nếu bọn họ có thể thám thính được hành tung của Tống Yến thì đã chẳng cần phái người đi tìm hiểu tin tức kia.
“Giải sầu.” Thẩm Túc Chi lặp lại hai chữ này trong miệng, cảm thấy cổ họng có chút đắng chát.
Là hắn phụ lòng dạy dỗ, là hắn chưa từng tin tưởng sư tôn, là hắn làm cho y thất vọng.
Tất cả đều là vì hắn.
Sư tôn, sư tôn.
Ma cung vắng vẻ lại yên tĩnh, chỉ có một tiếng khóc nức nở mơ hồ vang lên, dai dẳng không dứt.
–
【 Hệ thống đang tính toán —— hệ thống tính toán xong xuôi.
Tâm tình nam chính có dao động, giá trị hảo cảm của nam chính đối với ngài hiện tại là 50 điểm.
Chúc mừng kí chủ, mời ngài tiếp tục cố gắng.
】
Mất hai ngày vừa mới đến đô thành Đông Lê Quốc- Phí thành, Tống Yến ngưng mắt nhìn về phía trước, bên dưới cổng thành cao lớn, dân chúng vội vàng đi lại, hình như trong thành đã xảy ra chuyện lớn, quan binh canh gác đang kiểm tra từng người khả nghi.
Đến phiên Tống Yến, vì khí chất của y quá mức thanh lãnh, quan binh đặt câu hỏi không nhịn được mà quan sát y vài lần.
“Bao nhiêu tuổi? Người từ đâu tới? Gần đây từng đi qua nơi nào?”
“Hai mươi tuổi, người kinh thành, mới từ Nguyên thành trở về.” Tống Yến bình tĩnh trả lời.
“Nguyên thành?” Quan binh kia hơi kinh ngạc, “Nơi đó vừa mới gặp chiến loạn.”
“Đúng vậy.” Tống Yến gật đầu, “Tại hạ đợi chưa tới hai ngày thì quân đội đã dẹp xong thành, quyết định nhanh chóng trở về.”
“Đó là đương nhiên.” Quan binh kia nghe thấy lời này, sắc mặt khá là tự hào: “Đông Lê Quốc chúng ta chính là quốc gia cường đại nhất.
Từ trước đến giờ chỉ có chúng ta đánh người khác.
Tiểu huynh đệ, Phí thành hôm trước mới xảy ra chuyện lớn.
Nhà họ Tô nổi danh nhất bị diệt môn.
Hiện nay người người bất an, ngươi cũng phải cẩn thận nhiều hơn.”
Tống Yến hơi suy tư, cảm ơn quan binh, đi vào trong Phí thành.
Không hổ là đô thành, chỗ nào trong tầm mắt cũng là tiếng người huyên náo, phồn hoa, hoàn toàn không nhìn ra nơi này mới phát sinh một thảm án diệt môn.
【 Kí chủ, dao động năng lượng của đá Thái Hư sắp biến mất.
】
Tống Yến còn nhớ trong nguyên tác miêu tả nhà họ Tô tuy không đáng nhắc tới ở Tu chân giới, nhưng đặt ở Đông Lê Quốc Phàm giới lại có thể xem là đại thế gia, tổ tiên có người từng là lão sư cho hoàng thất, nhiều đời làm quan, quyền lực to lớn, khiến cho hoàng thất Đông Lê Quốc kiêng kỵ, Thái tử lại còn định ra hôn ước với Tô Nhược.
Tuy mối hôn sự này đã bị em gái Tô Nhược nẫng tay trên, nhưng điều này vẫn thể hiện được uy thế của nhà họ Tô.
Mà bây giờ, cái nhà họ Tô rất được kiêng kỵ này, lại chết sạch trong một đêm?
Tống Yến nhìn xung quanh một chút, nhấc chân tiến vào Thịnh Xuân Lâu bên tay phải.
Tiểu nhị thấy Tống Yến, quét mắt đánh giá y từ trên xuống dưới, cười ha hả tới nghênh tiếp: “Mời vị công tử này vào trong, Thịnh Xuân Lâu này là tuyệt nhất Phí thành, không nhiều thì ít các quan lão gia đều thích dùng bữa ở đây.
Ngài muốn ngồi ở đại sảnh lầu một hay là tới lô ghế riêng trên lầu hai?”
“Đại sảnh, mang tới một bình Bích Loa Xuân ngon nhất.” Đại sảnh nhiều người, y hẳn có thể nghe được rất nhiều tin tức hữu dụng.
“Được được, ngài chờ một lát.” Tiểu nhị mặt mày hớn hở mời Tống Yến ngồi xuống.
Trà tới, Tống Yến rót một chén, đặt bên miệng nhẹ nhàng thổi thổi, khẽ nhấp một ngụm.
Tàm tạm, miễn cưỡng nuốt trôi.
Cách y không xa, có một bàn người đang nhỏ giọng thảo luận chuyện ngày hôm trước nhà họ Tô bị diệt môn.
Mặc dù âm thanh cực thấp, nhưng Tống Yến vẫn nghe được rõ ràng.
Người đầu tiên lên tiếng là một thư sinh thoạt nhìn có chút văn nhược, ngữ khí tràn đầy ngạc nhiên: “Các vị huynh đài, các ngươi có nghe việc nhà họ Tô bị diệt môn hai ngày trước không?”
“Suỵt.”
Một người trong đó hạ thấp giọng: “Nhà họ Tô to lớn như vậy bị diệt môn trong một chiều.
Sao chúng ta có thể không nghe được chứ?”
“Cũng không biết là người phương nào mà lớn lối như thế.
Ngay tại kinh thành, dưới chân thiên tử, thẳng tay tàn sát cả một gia tộc lớn.
Không khỏi quá mức tàn nhẫn rồi!”
“Nói đến cũng trùng hợp.
Hôm ấy ta cách đó không xa, thấy được toàn bộ sự việc.
Các ngươi có từng nghe nói qua Tô Nhược nhà họ?”
Nghe thấy cái tên Tô Nhược này, tay cầm chén trà của Tống Yến hơi ngừng lại, ngưng thần tiếp tục nghe.
“Tô Nhược?”
Thư sinh kia cố gắng suy tư một lát: “Hình như ta từng nghe qua cái tên này.
Có phải là… con gái cả dung mạo thường thường nhà họ Tô gia phải không? Chẳng phải nàng đã sớm mất tích à?”
“Chính là nàng.
Chuyện này cũng coi như bí ẩn hoàng thất.
Tại hạ thật vất vả mới hỏi thăm được.”
Người kia liếc xung quanh, thấy không có người để ý tới bàn bọn họ mới nhẹ giọng nói: “Tô Nhược kia, từng có hôn ước cùng Thái tử điện hạ.”
“Cái gì?!” Mấy người còn lại kinh hãi biến sắc.
Thư sinh kia ngập ngừng một chút, tiếp tục hỏi: “Hôn ước cùng Thái tử điện hạ? Nhưng bây giờ Thái tử phi không phải em gái Tô Âm của nàng à? Sao lại thế?”
“Việc này nhắc tới cũng đáng tiếc, Thái tử điện hạ vốn có hôn ước với Tô Nhược.
Nhưng năm trước Tô phu nhân bệnh nặng khó chữa, rời khỏi trần thế, chỉ để lại một cô con gái là Tô Nhược.
Sau đó, Tô đại nhân tục huyền, sinh ra Thái tử phi.”
“Nhưng đây là hôn sự năm đó bệ hạ cùng nhà họ Tô định ra.
Sao lại đổi người giữa đường?”
“Thời điểm Thái tử điện hạ vẫn còn là Nhị hoàng tử đã thích chơi đùa với Tô Âm, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Tô Âm lại trời sinh mỹ mạo, tự nhiên trở thành người trên đầu quả tim của Thái tử điện hạ.
Hơn nữa tại hạ nghe nói, năm đó vì Tô phu nhân qua đời sớm, Tô đại nhân rất nhanh đã có phu nhân mới.
Người này không bao lâu sau liền sinh hạ một đứa con trai, chính là Tô thiếu.
Sau đó, Tô Âm được sinh ra, cả đời nàng sống trong vạn ngàn sủng ái.
Chẳng biết vì sao lại có bất mãn rất lớn với Tô Nhược?”
“Chẳng lẽ là bởi vì Thái tử điện hạ?”
“Rất có thể! Tô Âm từ nhỏ đã đi theo Tô thiếu cùng Thái tử điện hạ chơi đùa, sau khi lớn lên lại luôn nhằm vào Tô Nhược.
Tại hạ nghe nói Tô Nhược này từ nhỏ thiếu ăn thiếu mặc, cho nên trưởng thành không tốt, dung mạo thường thường, bị Thái tử điện hạ ghét bỏ.
Mà hai ngày trước tại hạ thấy Tô Nhược tiểu thư từ xa xa, nàng thật sự là quốc sắc thiên hương, dung mạo tuyệt thế, khác hẳn trước kia.”
Mấy người nghe được chuyện hay ho, ra hiệu người kia tiếp tục kể chuyện.
“Sau đó, Nhị hoàng tử lúc đó thỉnh cầu bệ hạ thay đổi hôn sự, muốn lấy Tô Âm, không phải nàng thì không cưới.
Bệ hạ vẫn luôn thiên sủng Nhị hoàng tử, hỏi thăm ý kiến của Tô đại nhân liền phất tay một cái, đồng ý mối hôn sự này.”
“Từ nhỏ đã bị đối xử như vậy, còn bị em gái đoạt hôn ước.
Nếu tại hạ là Tô Nhược, sợ là bi phẫn muốn chết.”
Mọi người thổn thức.
“Tiếp đó, Tô Nhược tiểu thư giận dữ chạy trốn, một lần đi là đi tận mấy năm.
Người nhà họ Tô đều cho là nàng đã chết ở bên ngoài, nhưng không biết nàng gặp cơ duyên gì, không chỉ không chết mà còn tu thành tiên nhân, toàn thân nguyên vẹn trở về báo thù, vung tay lên, người nhà họ Tô trước mặt nàng đều thất khiếu chảy máu mà chết, trong một chiều liền diệt toàn bộ Tô gia.”
“Tiên nhân?!” Người bên cạnh kinh ngạc trừng mắt, đôi đũa trong tay rơi xuống, “cạch” một tiếng trên bàn.
Tay cầm chén của Tống Yến đột nhiên siết chặt, lông mày nhất thời cau lại.
Vì sao Tô Nhược trở về Phàm giới? Trong nguyên tác đúng là có tình tiết nàng báo thù, nhưng đó là sau khi đột phá Nguyên Anh.
Từ lúc nàng rời khỏi Nhạc Hoa Tông cùng lắm cũng chỉ hơn một tháng, sao lại trở về nhanh như vậy, chẳng lẽ nàng đã kết anh?
“Không sai, là tiên nhân.” Người kia ung dung nói, “Tại hạ tận mắt nhìn thấy, bên cạnh nàng còn có một người mặc áo bào màu đen, mang theo mũ trùm, cực kỳ mạnh mẽ.
Tiên nhân kia giơ hai tay, trong tay tràn ngập hắc khí.”
Hắc khí? Ma tu?
Trước kia Tô Nhược rõ ràng tu linh lực, lẽ nào nàng cũng song tu ma khí linh khí như Thẩm Túc Chi?
“Tô Nhược tiểu thư hình như còn lợi hại hơn người kia, vì trong tay nàng có một đen một trắng.
Nhất định là tiên nhân.
Các ngươi không thấy đến tận hôm nay mà hoàng thất vẫn chưa truy nã Tô Nhược tiểu thư sao? Bọn họ không dám.”
Thư sinh đầu tiên lại nói: “Ngươi nói nhà họ Tô bị diệt môn, nhưng không phải Thái tử phi vẫn còn sống tốt trong Đông Cung à? Thái tử điện hạ cũng vậy.
Nói tới thù hận, Tô Nhược phải có hận ý với Thái tử phi nhiều hơn chứ? Tại sao bỏ qua Thái tử phi, lại giết toàn bộ nhà họ Tô, ngay cả hạ nhân cũng không tha?”
Sắc mặt người kia cứng đờ: “Việc này ta cũng không rõ.
Mà chuyện của tiên nhân thì ai dám nghi ngờ? Chúng ta dù sao cũng chỉ là phàm phu tục tử, làm gì tới lượt chúng ta bất bình thay cho những hạ nhân kia?”
“Tiên nhân như vậy, không làm cũng được.”
…
Còn lại rất nhiều tranh luận suy đoán, Tống Yến không muốn nghe nữa.
Y nhấp một ngụm trà, để lại một khối bạc vụn, rời khỏi Thịnh Xuân Lâu, hỏi người qua đường vị trí nhà họ Tô rồi đi tới.
Nhà họ đã biến thành một mảnh phế tích.
Tống Yến đi qua cổng lớn tàn tạ sắp đổ của nhà họ Tô, trên đó có vết máu khô màu đen, trong không khí tràn ngập một thứ mùi nồng nặc gay mũi.
Mùi này hỗn tạp cùng mùi máu tanh, làm người buồn nôn.
Là mùi nước Hóa Thi đặc trưng của Ma giới.
Xem ra chuyện Tô Nhược mất tích không thể không liên quan tới Ma giới.
Hơn nữa nàng sinh hoạt ở Ma giới chắc hẳn không tồi, còn có người đi cùng nàng tới Phàm giới báo thù.
Đá Thái Hư kia, có lẽ đã bị bọn Tô Nhược cầm đi.
Làm thế nào mà Tô Nhược biết được bí mật của đá Thái Hư?
【 Hệ thống đang tính toán —— hệ thống tính toán xong xuôi.
Kí chủ, nơi này còn sót lại dao động năng lượng yếu ớt của đá Thái Hư.
Trong đó nơi có dao động mạnh nhất là Từ Đường nhà họ Tô cách đây không xa.
Đá Thái Hư hẳn vốn được bảo tồn trong Từ Đường, sau đó bị người lấy đi, chút dao động năng lượng còn sót lại cũng sắp tan biến.
】
“Hệ thống, ngươi tính được phương hướng hiện giờ của đá Thái Hư à? Nó còn ở Phàm giới không?”
【 Cái này có chút khó khăn, hệ thống sẽ thử một lần, xem có thể tính được hay không.
】
Vô số chương trình vận chuyển trong đầu, sau một lát tính toán, tiếng máy móc lộ vẻ kích động rõ ràng.
【 Báo cáo kí chủ, hệ thống tính được rồi! Người mang theo đá Thái Hư vẫn chưa đi quá xa, vẫn còn trong địa phận Đông Lê Quốc.
Kết quả sơ bộ là ở biên cảnh, dựa vào đường đi mà suy luận, hình như là muốn tới Bắc Mẫn Quốc… Nguyên thành? 】
______________________
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Thẩm cực kỳ hối hận, kết quả chính là, giá trị hảo cảm lại tăng lên 5 điểm.
Hắn đáng đời!!.