Một cô bé xinh xắn đáng yêu như mình mà cũng không thích sao
Ngoài việc cảm thấy mất mát thì Hồ Đồ Đồ còn cảm thấy khó hiểu.
Chẳng lẽ vị sư huynh trước mắt giống như các thúc thúc ở núi Thanh Khâu sao?
Nhớ tới các thúc thúc điển trai luôn tụm năm tụm ba vui đùa trên núi Thanh Khâu, họ luôn làm ngơ các dì xinh đẹp.
Trai đẹp chỉ thích trai đẹp thôi ư?
“Này, người ta chỉ mới là một cô bé, đừng nghiêm túc như thế”, Âu Tinh vươn tay nhéo má Bạch Phi Vũ, muốn cho người sư đệ trước mặt nở một nụ cười.
Bạch Phi Vũ túm lấy cổ tay Âu Tinh nhanh như chớp, sau đó lật tay đè Âu Tinh lên vách đá.
“Đau, đau, đau quá! Cái tên nghịch tử này! Ta là đại sư huynh của đệ đó!”, Âu Tinh vừa la vừa hét toáng lên.
Hồ Đồ Đồ nhìn hai vị sư huynh đùa giỡn nhau thì trong lòng bỗng hiểu ra gì đó, thảo nào lại lạnh lùng với mình như thế...
Hoá ra là sợ mỹ nhân xinh đẹp từ trong trứng là mình cướp đi đại sư huynh?
Người môn phái này kỳ quái thật!
Bạch Phi Vũ đùa giỡn với Âu Tinh một hồi, trong tiếng xin tha của Âu Tinh, Bạch Phi Vũ mới thả lỏng bả vai của đối phương.
Âu Tinh xoa vai, nhe răng trợn mắt mà nói: “Đệ không ở trên núi tu luyện mà xuống làm gì thế? Chẳng lẽ cố ý tới đón chúng ta?”
Bạch Phi Vũ lắc đầu: “Hôm nay là ngày chưởng môn giảng bài, ta muốn đi nghe giảng, chưởng môn lại rất bất mãn đối với phong của chúng ta, nói là khi ông ấy giảng, chúng ta chẳng bao giờ đi, là không tôn trọng ông ấy. Còn bảo nếu trong đại hội thi đấu của tông môn tháng sau, phong của chúng ta vẫn từ chối tham dự thì sẽ xoá tên tất cả, bao gồm cả sư phụ, lần này giảng bài ông ấy còn chỉ đích danh bảo ta đi, nếu không đi nữa thì chưởng môn sư bá sẽ rất tức giận”.
“Lão già đó toàn rung đùi ngồi giảng “Đạo khả đạo, phi thường Đạo*”, giảng tới mức chính mình ngủ gật thì đi học cái gì? Xoá tên á? Bảo ông ta xoá đi, lần trước ông ta lén tới Ngọc Nữ Phong xong bị đánh đuổi, bị người ta dùng tiên lục thạch quay lại toàn bộ để lưu giữ rồi, thậm chí họ còn gửi cho ta nữa. Chậc chậc, ta kể cho đệ nghe, dấu giày trên mặt ông ta thấy rõ luôn nhé!”, Âu Tinh hoàn toàn không cảm thấy nghiêm trọng.
* Đạo (mà) có thể gọi được, không phải là Đạo thường – Trích Đạo Đức Kinh của Lão Tử.
Bạch Phi Vũ gật đầu, từ nhỏ đại sư huynh của hắn ta đã có trình xã giao rất đỉnh, Thanh Vân Tông có bảy mươi hai phong, ở đâu cũng có bạn bè của hắn.
Trong tay nắm nhược điểm của chưởng môn thì cũng không có gì phải sợ.
Chính hắn ta cũng đang trong giai đoạn quan trọng của mài kiếm tâm, không có thời gian để lãng phí vào những việc này, từ lúc chuyển kiếp tới bây giờ cũng đã bao nhiêu năm rồi.
Kiếp trước hắn ta vẫn luôn không mài được kiếm tâm hoàn mỹ, hiện tại đang là thời khắc then chốt, không muốn phung phí thêm thời gian.
Nhìn đại sư huynh đang thở hồng hộc trước mặt, suy nghĩ của Bạch Phi Vũ đã bay rất xa.
Trong lòng Bạch Phi Vũ che giấu một bí mật lớn mà không ai hay biết, đó là chuyện hắn ta từng là Kiếm Tiên thượng cổ vào kiếp trước.
Sau khi thức tỉnh ký ức kiếp trước, Bạch Phi Vũ nhanh chóng gia nhập vào một trong chín môn phái lớn đương thời – Thanh Vân Tông.
Trừ thiên phú bẩm sinh và công pháp, thứ quan trọng nhất đối với người tu hành là tài nguyên, khi thực lực chưa đủ mạnh, nên tiến vào một môn phái lớn để có thể đẩy nhanh tốc độ tu hành.
Từ ngày gia nhập Thanh Vân Tông vào năm năm trước, hắn ta cảm thấy mình đã bị vị đại sư huynh trước mặt dạy hư.
Tâm cảnh vốn không còn sợ hãi gì lại bị khơi dậy lửa giận hàng ngày.
Nhưng kiếp trước, thân là Kiếm Tiên, Bạch Phi Vũ chỉ mải tu luyện, kiếp này lại có thể yên tâm thả lỏng hưởng thụ thời niên thiếu tươi đẹp cũng là một điều mà Bạch Phi Vũ quý trọng.
Bạch Phi Vũ tỉnh táo lại, nét mặt trở nên điềm đạm, hắn ta lên tiếng: “Ta về trước!”
“Chờ đã!”, Âu Tinh mới rồi còn thở hổn hển nhanh chóng lật mặt, gọi lại Bạch Phi Vũ.
“Còn có việc?”, Bạch Phi Vũ hỏi.
Âu Tinh có chút nịnh nọt nói: “Nghe nói dạo này thuật ngự kiếm của sư đệ đã tiến bộ thêm nhiều? Không bằng để sư huynh được mở mang tầm mắt?”
Bạch Phi Vũ dùng vẻ mặt như cười như không nhìn Âu Tinh: “Mở mang tầm mắt? Chẳng lẽ không phải là muốn ta mang theo hai người? À, ta quên mất, bây giờ sư huynh vẫn chỉ mới là Luyện Khí Kỳ, chưa thể ngự kiếm”.
Gương mặt “già nua” của Âu Tinh đỏ lên, hắn ngượng ngùng đáp: “Đâu phải ta không muốn thăng cấp, với lại giữa sư huynh đệ đồng môn mà cũng gọi là mang à?”
Nói xong Âu Tinh lại trở nên đắc ý: “Nhiều lắm sao? Không nhiều lắm!”*
*câu này ngắt từ một câu nói của Khổng Tử trong Luận Ngữ.
Vụt!
Kiếm Tam Xích Thanh Phong bên hông Bạch Phi Vũ bay lên, biến thành tia sáng phóng ra, nâng Bạch Phi Vũ lao về phía Âu Tinh.
Âu Tinh còn đang nghiền ngẫm từng chữ, nhìn lại thì giật mình, cái tên nghịch tử này lại muốn giết sư huynh! Hắn vội né sang bên cạnh, vừa lúc tránh được Bạch Phi Vũ mới lao tới.
Mà Bạch Phi Vũ lại nắm lấy tay Hồ Đồ Đồ kéo lên phi kiếm, Hồ Đồ Đồ thét to.
Tam Xích Thanh Phong dưới chân hoá thành một tia sáng xanh, Bạch Phi Vũ “xách” theo Hồ Đồ Đồ bay vọt lên ngọn núi phía xa, chỉ để lại giọng nói còn quanh quẩn trong sơn cốc:
“Nếu trước hoàng hôn mà sư huynh chưa về thì không chừa cơm!”
“Đáng ghét, xây dựng lại sự uy nghiêm của đại sư huynh là nhiệm vụ không thể thoái thác của ta!”, Âu Tinh vừa bò lên núi vừa nghĩ ngợi trong lòng.
Ting! Tiền lời treo máy đã về, lần này chân khí lợi nhuận thu được là +1000!
Nghe thấy âm thanh trong đầu, Âu Tinh bất đắc dĩ thu hồi suy nghĩ, một luồng khí ấm áp từ dưới bụng chạy khắp tứ chi căn cốt, sau đó lại biến mất tăm.
Âu Tinh dùng ý niệm mở ra bảng thuộc tính của mình:
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!