Nếu như nói rằng kiếp trước của mình là một thiên tài được sinh ra vì kiếm đạo.
Vậy với vị nhị sư huynh này, nhất định phải nói là kiếm đạo ra đời vì hắn ta.
Mặc dù kiếp trước bản thân đã được gặp vô số thiên tài kiếm đạo, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta gặp được người khiến bản thân phải thảng thốt như nhị sư huynh.
Ngay lúc ba người đang ăn cơm, một luồng kiếm quang sắc lạnh đột nhiên xuyên thủng nóc căn phòng của nhị sư huynh, xông thẳng lên trời xanh!
Kiếm quang sắc bén giống như một cột sáng khiến cho bầu trời vốn dĩ đang tối xuống lại được chiếu sáng một lần nữa!
“Đây là! Kiếm ý!”. Bạch Phi Vũ nhìn về phía phòng nhị sư huynh đầy sửng sốt, đôi đũa trong tay cũng theo đó mà rơi xuống đất.
Ngay cả mình vẫn còn đang mài giũa kiếm tâm, còn chưa lĩnh hội được kiếm ý, mà vị nhị sư huynh này lại dựa vào thiên phú của bản thân lĩnh hội được kiếm ý chỉ thuộc về chính mình khi chỉ là cậu thiếu niên mười mấy tuổi?
Đó lại là kiếm ý mà chỉ kiếm tu đã đạt đến Xuất Khiếu mới có thể lĩnh hội được!
Còn về phía Hồ Đồ Đồ, khoảnh khắc thanh kiếm sáng lao ra, cả người cô bé đã co dúm lại, không ngừng run rẩy.
Âu Tinh húp một ngụm canh gà trong bát, chép miệng một cái, canh gà Tam Nhãn Hoa Linh này rất ngon, chẳng trách cái đám ở Linh Thú Phong lại giấu kín đến vậy.
Âu Tinh nhìn mấy viên ngói bị lật bay thành đống gạch vỡ vụn thì thở dài một hơi, sau đó hét lớn về phía phòng của nhị sư huynh: “Lãnh Thanh Tùng, ngày mai đệ sửa mái nhà cho ta! Tháng này đệ đã thổi bay mái nhà ba lần rồi!”
Theo tiếng gào thét giận giữ của Âu Tinh, một thiếu niên mặc trang phục màu đen cầm kiếm từ trong căn phòng bước ra.
Thiếu niên mặc một bộ trang phục toàn đen, quanh thân được bao phủ luồng kiếm ý tiêu điều, chỉ cần nhìn một cái thôi cũng khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Một thanh bảo kiếm dài ba thước được nhị sư huynh ôm chặt trước ngực, hơi thở của thiếu niên này vẫn còn hơi hỗn loạn nhưng đã bắt đầu ổn định dần dần.
Thiếu niên thở phào một hơi, từ từ mở mắt ra, nhìn về phía Âu Tinh rồi gật đầu, thẳng thừng thốt ra một chữ: “Được!”
Âu Tinh có chút chán nản nhìn người thiếu niên đã lật bay nóc nhà, thiếu niên này không ai khác chính là nhị sư đệ Lãnh Thanh Tùng, đồng thời cũng là người khiến hắn cảm thấy phiền phức nhất trên phong này.
Tên: Lãnh Thanh Tùng (Đứa con của thế giới)
Tu vi: Kết Đan tầng bảy
Căn cốt: 10+1
Sức hấp dẫn: 10
Giá trị may mắn: 10
Tư chất kiếm đạo: 10+1
Kỹ năng đặc trưng: Ta là kiếm!
Đánh giá: Đứa con của thế giới có chứng sợ giao tiếp xã hội, nhân vật chính bẩm sinh!
Mỗi lần nhìn thấy bảng thuộc tính của Lãnh Thanh Tùng, Âu Tinh không khỏi rủa một câu: “Mẹ kiếp, xuất thân tốt chính là lợi thế!”
Có người sinh ra đã ở La Mã, có người trời sinh đã là trâu ngựa!
Đúng là không so sánh thì không đau thương!
Nhưng có điều thằng nhóc này là do chính tay mình nuôi dưỡng!
Cảnh tượng năm đó vẫn còn hiện lên rõ mồn một trước mắt Âu Tinh.
Sau khi có được hệ thống, hắn gặp được Lãnh Thanh Tùng- một đứa trẻ mồ côi, khi nhìn thấy bảng thuộc tính của Lãnh Thanh Tùng, Âu Tinh quyết định tự mình nhận nuôi đứa trẻ mồ côi này!
Việc sớm thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với “con của thế giới” chính là yếu tố trọng yếu để có thể sống lâu.
Âu Tinh năm tuổi cưu mang Lãnh Thanh Tùng mới ba tuổi lang thang khắp nơi.
Mãi cho đến khi gặp được sư phụ Hồ Vân khóc lóc, cầu xin hai người bái sư.
Nhớ lại cái lúc sư phụ tìm tới hắn:
Tại một cánh đồng, Âu Tinh năm tuổi và Lãnh Thanh Tùng ba tuổi đang ăn khoai lang vừa mới trộm được ở ruộng.
Một đạo trưởng với phong thái bất phàm như thần tiên từ trên trời đáp xuống trước mặt hai người.
“Tiểu hữu, ta và ngươi có duyên, có muốn làm đồ đệ của ta không?”
Đạo trưởng này không ai khác chính là sư phụ hiện tại của hắn - Hồ Vân, khi nhìn thấy Hồ Vân từ trên trời đáp xuống, Âu Tinh lựa chọn từ chối theo bản năng.
Dù sao hắn cũng đã thức tỉnh hệ thống, hơn nữa còn dẫn theo đứa nhỏ là “con của thế giới”, chó mèo nhãi nhép gì cũng làm sư phụ của hắn được à?
Hồ Vân cũng không ngờ rằng Âu Tinh sẽ trực tiếp từ chối, khi Âu Tinh từ chối, Lãnh Thanh Tùng cũng theo bản năng trốn ở phía sau Âu Tinh, nhìn Hồ Vân với ánh mắt cảnh giác.
“Xin ngươi đó, để đệ đệ của ngươi thành đồ đệ của ta đi!”, Hồ Vân nói với Âu Tinh bằng dáng vẻ đầy chân thành .
“Trưởng lão, thế còn ta thì sao?”, Âu Tinh năm tuổi hỏi với vẻ mong đợi.
“Ta có thể bảo đảm ngươi sẽ trở thành phú ông!”, Hồ Vân vỗ vào ngực tỏ ý cam đoan.
“Ta cũng muốn tu tiên!”, Âu Tinh lập tức từ chối.
“So với đệ đệ của ngươi, ngươi trở thành phú ông sẽ khả thi hơn!”, Hồ Vân có chút miễn cưỡng nói.
“Nếu ông không nhận ca ca, ta cũng không đi!”, Lãnh Thanh Tùng đứng phía sau lần đầu tiên nói ra một câu dài như vậy.
Đó là vào đầu mùa thu, vạn vật vừa tiến vào giai đoạn thành thục, hắn và Lãnh Thanh Tùng được Hồ Vân nhận làm đệ tử, chính thức dấn thân vào con đường tu tiên.
Từ đó về sau, hai người mới được Hồ Vân đưa về Thanh Vân Tông cho đến tận bây giờ.
Mà khi hắn cùng Lãnh Thanh Tùng đến Thanh Vân Tông, ngay cả chưởng môn cũng vô cùng kinh hãi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!