Ngồi ở đầu bàn bên kia, thân thể nhỏ bé của Hồ Đồ Đồ đang run lên cầm cập, cảm giác đè nén mà Lãnh Thanh Tùng tạo ra quá mạnh mẽ!
So với ảo giác không biết sẽ chết lúc nào mà Tam sư huynh đã tạo ra khi nãy, thì người trước mặt này chính là người mà phẩy tay một cái cũng có thể làm thịt cô bé!
Ông nội à, nhân gian này nguy hiểm như vậy sao? Đồ Đồ sợ là không thể sống sót trở về rồi!
Hồ Đồ Đồ thầm rên rỉ trong lòng một tiếng.
Bạch Phi Vũ ở bên cạnh thì lại nhìn Lãnh Thanh Tùng đang ngồi bên bàn với ánh mắt đầy nghiêm nghị, một thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi nhưng lại khiến mình cảm thấy áp lực mạnh mẽ như vậy!
Đây rốt cuộc là loại thiên phú gì, xem ra mình phải chăm chỉ tu hành hơn nữa!
Nếu không, Kiếm Tiên thượng cổ chuyển kiếp này chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao?
Còn về phía Lãnh Thanh Tùng thì lại hồn nhiên không biết tâm tư, suy nghĩ của hai người kia, hắn ta nhìn món canh gà Tam Nhãn Hoa Linh trên bàn ăn, hai mắt đột nhiên sáng lên, vươn tay ra cầm lấy.
Âu Tinh cầm đũa gõ nhẹ vào tay Lãnh Thanh Tùng đang thò ra, định lấy chiếc đùi gà còn lại, cau mày nói: “Rửa tay chưa mà đã vào bàn ăn rồi!”
Lãnh Thanh Tùng rút tay lại, ngoan ngoãn đi rửa tay.
Khi Lãnh Thanh Tùng trở lại, Âu Tinh nhìn Hồ Đồ Đồ vẫn còn đang run rẩy, nhẹ nhàng an ủi: “Đây là nhị sư huynh Lãnh Thanh Tùng, cũng là đệ đệ của huynh. Nhìn bề ngoài có vẻ hung dữ nhưng kỳ thực lại rất ôn hòa“.
Âu Tinh có gì nói vậy, tuy rằng đệ đệ mà hắn nhặt về này mang đến cho người ta có cảm giác lạnh lùng, không ai có thể tiếp cận, nhưng ngày đêm ở bên cạnh đệ đệ nhiều năm như vậy, Âu Tinh biết rõ đệ đệ nhỏ này của mình chỉ là có hơi sợ hãi xã hội mà thôi.
Hồ Đồ Đồ nở nụ cười miễn cưỡng, tỏ vẻ mình đã biết.
Nghe Âu Tinh giới thiệu xong, Lãnh Thanh Tùng kinh ngạc nhìn Hồ Đồ Đồ, thốt ra một chữ: “Hồ!”
“Hồ cái gì mà hồ? Món hầm vừa mới nấu, mau đi ăn đi!”, Âu Tinh cầm đùi gà nhét vào miệng Lãnh Thanh Tùng, chặn miệng hắn ta.
Khi bữa ăn kết thúc, mọi người đều quay trở về phòng, ai nấy đều mang những suy nghĩ riêng của mình.
Chỉ còn lại âm thanh láo nháo ồn ào, tiếng Âu Tinh mắng Lãnh Thanh Tùng: “Cút ra ngoài! Đừng có mang theo chăn qua đây, tự đi tìm chỗ ngủ đi, đừng đòi ngủ chung phòng với ta!”
Hồ Đồ Đồ thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, nằm trên giường của mình, chuyện xảy ra hôm nay hoàn toàn vượt quá tâm lý mong chờ của cô bé.
Rốt cuộc Đồ Đồ đáng yêu đã đến nơi nào thế này!
Hồ Đồ Đồ nhớ lại trước khi mình rời đi, ông nội đã dặn dò rất cẩn thận, ý tứ sâu xa: “Cháu à, cơ thể cháu là đạo thể Tiên Thiên, người khác không thể nhìn ra chân thân của cháu nên cháu tuyệt đối không được nói cho người khác biết thân phận của mình, nếu không sẽ bị giết!”
Dù là các sư huynh ở đây, Đồ Đồ cũng không dám tiết lộ chuyện bản thân mình là một con hồ ly!
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Hồ Đồ Đồ nhăn lại thành quả mướp đắng, bản thân cô bé đến Thanh Vân Tông vì có việc lớn cần phải làm, nhưng mới chỉ sau một ngày ở đây, cô bé đã cảm nhận được sự áp bách của nhân tộc.
Chỉ là một đỉnh núi nhỏ cũng đã xuất hiện nhiều nhân tài như thế, vậy Thanh Vân Tông hay thậm chí là toàn bộ nhân tộc căn bản không phải là thế lực mà Yêu tộc có thể chống lại được!
Hồ Đồ Đồ vì lo lắng cho tương lai của Yêu tộc mà trằn trọc khó ngủ, cô bé thức dậy rất sớm, vừa rửa mặt mũi xong, mở cửa ra thì nhìn thấy Bạch Phi Vũ đã chắp tay đứng trên cây.
Những luồng ánh sáng màu tím nhàn nhạt lưu chuyển quanh cơ thể Bạch Phi Vũ, giống như những con rắn màu tím vây quanh hắn ta.
Điều này khiến cho Bạch Phi Vũ vốn mang dáng vẻ uy nghiêm, chính trực, lại trông có chút yêu dị.
“Bạch sư huynh vẫn luôn phong độ như vậy!”, Hồ Đồ Đồ thầm cảm thán trong lòng.
Ngay khi Hồ Đồ Đồ đang cảm tán, thì lại phát hiện Lãnh Thanh Tùng - người đã khiến cô bé vô cùng khiếp sợ ngày hôm qua, đang đi từ phía chân núi lên với đôi tay trần khiêng theo một gốc cây đại thụ.
Dưới khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú là một dáng vóc giống như một tượng tạc, những giọt sương và mồ hôi như đang phát sáng trên cơ thể đó.
Nhị sư huynh hôm qua dọa mình suýt tè ra quần, hôm nay trông lại hoàn hảo như thế này đây!
Hi hi hi, Đồ Đồ thích nhất sư huynh!
Ngay khi Hồ Đồ Đồ đang mải ngắm nửa thân trên trần trụi của Lãnh Thanh Tùng đến nỗi ngây ngốc thì Lãnh Thanh Tùng đã đặt cái cây to thô kệch trên vai xuống đất một cách nhẹ nhàng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!