Trần Trường Sinh đương nhiên nghe ra nghi vấn khéo léo này của Hồ Đồ Đồ liền thu lại nét cười, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô bé trước mặt: “Đồ Đồ, tuy lời ta nói có đôi chút nghiêm khắc nhưng ta vẫn phải phải nói với muội”.
Hồ Đồ Đồ thấy Trần Trường Sinh đột nhiên trở nên nghiêm túc lập tức ngồi thẳng ngay ngắn, những gì bản thân nói vừa rồi quả thật rất bất lịch sự, vì vậy liền bày ra dáng vẻ lanh lợi dỏng tai lắng nghe Trần Trường Sinh giảng đạo lý.
“Âu Tinh sư huynh là đại sư huynh của chúng ta, cũng là đại sư huynh duy nhất, cho dù huynh ấy muốn làm chức chưởng giáo của Thanh Vân Tông, ba người chúng ta cũng không có bất kỳ ý kiến gì!”, Trần Trường Sinh lời lẽ đanh thép nói.
Nhìn vẻ bối rối nửa hiểu nửa không của Hồ Đồ Đồ, Trần Trường Sinh thầm bổ sung trong lòng:
“Mặc kệ người khác thế nào, Trần Trường Sinh ta dù liều cả tính mạng cũng phải bảo vệ Âu Tinh sư huynh một đời!”
Trần Trường Sinh vừa dứt lời thì toàn bộ Tiểu Sơn Phong bỗng nhiên nở rộ từng chùm ánh sáng tím!
Vô số tia sáng từ phía rạng đông tràn xuống Tiểu Sơn Phong!
Linh khí trời đất hóa thành từng đóa sen vàng điên cuồng hội tụ rồi rơi xuống nơi đây.
Thanh âm của đại đạo tràn ngập đạo vận cũng vang vọng khắp khung trời phía trên Tiểu Sơn Phong.
Trời sinh hiện tượng dị thường (dị tượng)! Sắc tím giáng xuống từ phía đông!
Có người giác ngộ!
Ánh mắt Trần Trường Sinh ngưng trọng, lập tức đứng dậy, cả người cũng được bao trùm trong ánh sáng xanh lục, vô số trận pháp lớn bên ngoài Tiểu Sơn Phong nháy mắt được kích hoạt.
Tiểu Sơn Phong vốn đang bộc phát dị tượng trong mắt người ngoài nhanh chóng trở lại bình thường.
Bạch Phi Vũ đang chắp tay đứng trên cành cây chậm rãi mở mắt, sắc tím huyền diệu lưu chuyển trong con ngươi hắn ta.
Thu lại kiếm khí quanh người nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác như một thanh kiếm báu ẩn mình trong vỏ.
Hồ Đồ Đồ hiển nhiên cũng cảm nhận được mọi thứ xung quanh dường như đã biến thành phi kiếm (kiếm bay).
Nhà cửa, thảm thực vật, những viên gạch xanh dưới nền đất và thậm chí cả không khí đều giống như một thanh kiếm sắc bén!
Bạch Phi Vũ nhẹ giọng nói:
“Vạn vật đều là kiếm của ta!”
Đột nhiên trên đỉnh núi nhỏ vang lên hàng loạt tiếng kiếm ngâm, vô số thanh kiếm vô hình đều đang đáp lại lời kêu gọi của Bạch Phi Vũ!
Bầu trời vốn trong xanh lập tức cuộn dâng khí huyền hoàng kì bí, kèm theo tiếng đàn cầm sắt cùng tiếng trống rộn ràng.
Như thể cả đất trời đang chúc mừng Bạch Phi Vũ vậy!
Lãnh Thanh Tùng- người đang cưỡi trên mái nhà và sửa chữa mái ngói dừng lại động tác đập búa trên tay, đưa mắt nhìn về hướng Bạch Phi Vũ.
Một tinh thần chiến đấu mạnh mẽ lóe lên trong mắt hắn ta!
Kiếm đạo mà Bạch Phi Vũ lĩnh ngộ hoàn toàn trái ngược với con đường của bản thân.
Vốn dĩ bản thân cũng có thể bước lên con đường này nhưng lại đã từ chối.
So với ‘vạn vật hóa kiếm’, Lãnh Thanh Tùng càng tin tưởng thanh kiếm trong tay, cũng tin vào chính mình hơn!
Bảo kiếm bên cạnh dường như cũng đang đáp lại ý chí sục sôi của hắn mà phát ra những tiếng kêu khe khẽ.
Bạch Phi Vũ đứng trên cành cây rơi vào trạng thái giác ngộ huyền bí.
Cảnh giới tăng vọt, chân nguyên trong cơ thể dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được xoay chuyển nhanh chóng.
Kim đan sáng chói bay lên từ trong dòng chân nguyên cuồn cuộn!
Thành đan!
Bạch Phi Vũ ngẩng đầu thét dài một tiếng, mũi chân lấy đà rồi cả người vọt thẳng lên không trung, xuyên phá lớp lớp tầng mây, vô số tiếng kiếm ngâm đồng thanh kêu vang.
Lãnh Thanh Tùng cuối cùng cũng không kiềm chế được ý chí chiến đấu nữa mà hóa thành một vệt sáng đen lao vút về phía hắn ta!
So với Bạch Phi Vũ vạn vật hóa kiếm, hắn ta giống như một thanh trường kiếm cô độc ngạo nghễ.
"Ha ha ha! Đến hay lắm!”, Bạch Phi Vũ phá lên cười vui sướng, chớp mắt hóa thành tia sáng màu trắng phóng về phía Lãnh Thanh Tùng!
Vừa tiến vào Kết Đan kỳ đã đạt tới kiếm tâm hoàn mỹ.
Bản thân đang cần một trận đại chiến thỏa thích để biểu đạt niềm tự hào trong lòng.
Trong tích tắc hai luồng ánh sáng một đen một trắng va chạm kịch liệt hàng trăm lần trên bầu trời.
Hai người không vận dụng kiếm ý của bản thân, chỉ thi đấu bằng chiêu thức đơn thuần.
Nếu không thì dư chấn từ đòn công kích của tu sĩ Kết đan kỳ có thể xé nát cả Tiểu Sơn Phong.
Chưa kể tuy rằng hiện tại cả hai đều ngang cấp, nhưng so với tu sĩ Nguyên anh cũng có thể dễ dàng một kiếm tất sát!
Không thể vượt cấp giết địch sao có thể vỗ ngực xưng là thiên tài?
Hai người giằng co một chỗ, vòm trời vang dội thanh âm sắt đá va chạm vào nhau.
Dày đặc như mưa!
Hồ Đồ Đồ phía dưới nhìn hai người toát ra uy áp mạnh mẽ trên bầu trời, chỉ là so chiêu thức mà kiếm uy vô thức phát ra đã khiến thân thể bản thân cứng đờ không cách nào cử động.
Kiếm khí chói lóa khiến người ta không dám nhìn thẳng!
Chứng kiến trận chiến hung hiểm vạn phần giữa hai người, một trận đối chiến đặc sắc vô song, Hồ Đồ Đồ khẳng định trong lòng nếu là bản thân thì bất kỳ ai trong số họ cũng đều một chiêu có thể chặt đứt đuôi hồ ly của cô bé!
Đây là Kết đan sao? Làm sao cảm giác áp bức lại mạnh hơn những đại yêu trong tộc kia mang lại cho bản thân dây?
“Họ rõ ràng đều ở kỳ Kết đan như mình mà! Ông nội! Cái này khác với Kết đan của Đồ Đồ!”, Hồ Đồ Đồ hò hét trong lòng.
Trần Trường Sinh lúc này vẫn đang hòa mình vào trong làn sáng xanh lục khổ sở chống đỡ đại trận xung quanh Tiểu Sơn Phong.
Kiếm ý vô hình của hai người kia không kém gì tác động của một cơn sóng thần đối với đại trận mà hắn ta đã dày công bố trí quanh núi.
Nhưng vì an toàn, Trần Trường Sinh vẫn không muốn những chuyện xảy ra trên Tiểu Sơn Phong bị người của những núi khác biết đến!
Giữ vững! Đừng đổ mà! Hai tên khốn kiếp các ngươi!
Trần Trường Sinh cuồng loạn mắng chửi hai tên phản đồ kia trong lòng, những tên kiếm tu này đúng là hứng lên thì không quan tâm tới mọi thứ nữa!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!