Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đại Thúc Thúc Là Chồng Của Tôi

Sau khi Trịnh Minh Minh rời đi, anh liền nhanh chóng lái xe đưa cô đến nhà của Lô Na. Trong xe bầu không khí bắt đầu trở nên ngộp ngạt, cô ở một bên âm thầm quan sát sắc mặt của anh, dường như anh muốn tránh né cô thì phải, anh im lặng lái xe.
"Mặc Cảnh... Anh yêu chị Minh Minh sao?"
Câu hỏi của Châu Thiên Thiên, khiến bàn tay đặt trên vô lăng của anh có chút cứng đờ. Câu hỏi này rất nhiều người hỏi anh, nhưng trong lòng anh vẫn chưa có được câu trả lời.
"Yêu hay không yêu có quan trọng sao? Cháu không thấy chú và cô ấy rất hợp nhau sao?"
Anh điềm tĩnh đưa ra đáp án, nhưng cô cảm thấy anh rất cố chấp ngang ngạnh. Yêu hay không yêu đối với anh không quan trọng, nhưng với cô hay với tất cả phụ nữ khác ở trên đời này đều cảm thấy rất quan trọng.
"Sao lại không quan trọng, nếu đổi lại là em... Em nhất định sẽ lấy người đàn ông bản thân yêu nhất! Tuyệt đối không có việc chỉ đơn giản là phù hợp."
Lời nói của cô, mặc dù nghe rất ra dáng một cô gái chững chạc nhưng vào tai anh lại cư nhiên biến thành trẻ con nói bừa. Lâm Mặc Cảnh đáy mắt thâm thúy tay xoa đầu cô.
"Miệng nói là như vậy, nhưng chắc chắn bản thân có làm được không? Cháu còn nhỏ không thể hiểu hết thế giới của người lớn đâu."
Ánh mắt cô lơ đãng nhìn ra ngoài cửa xe, đèn đường sáng nhấp nhô chiếu gọi bóng cô trên cửa kính. Trong lòng Châu Thiên Thiên ắt đã có câu trả lời cho mình.
Lâm Mặc Cảnh, ngu ngốc. Em chắc chắn sẽ làm được, nếu em không làm được hà tất gì phải cố gắng nhiều đến như vậy. Em học đại học kinh tế là vì anh am hiểu về lĩnh vực đó, em cố gắng thi đậu vào trường ngoại ngữ cũng chỉ muốn đuổi kịp bước chân của anh. Lâm Mặc Cảnh, anh xuất sắc tài hoa như vậy, nếu như em không cố gắng từng ngày thì sao có thể sánh ngang cùng đứng cạnh anh.
Em nhất định sẽ gả cho anh, vì em yêu anh Lâm Mặc Cảnh!
Ánh đèn ngoài trời, vàng nhạt chiếu gọi tâm tình cô đơn khó nói thành lời của cô. Bầu không khí trở về trạng thái yên ắng chỉ còn nghe thấy tiếng động cơ xe chạy.
"Sau khi tốt nghiệp, cháu định làm gì?"
Anh bất thình lình lên tiếng.
"Đến công ty anh làm trợ lý!"
Mày người đàn ông khẽ giương cao.
"Chú tuyển cháu khi nào?"
"Chẳng lẽ anh cảm thấy trình độ của em không đủ để làm trợ lý cho anh sao?"
Châu Thiên Thiên, ung dung đáp trả lại anh. Trình độ học vấn của cô rất cao, xét về góc độ nào cũng rất xứng. Nhưng Châu Minh nhất định sau khi tốt nghiệp sẽ bắt cô trở về nước làm việc cho Châu Thị, sao có thể để cô tìm việc bên ngoài được?
"Nếu bố cháu đồng ý, chú cũng không phản đối cái gì!"
"Vâng!"
Xe chạy qua mấy đoạn, cuối cùng cũng dừng trước nhà Lô Na. Châu Thiên Thiên lại không muốn xuống, vẻ mặt có chút khó chịu, tâm tư của con gái anh cũng không cách nào nhìn thấu được.
"Còn không xuống xe à?"
Châu Thiên Thiên, phồng hai má giận dỗi.
"Anh không mở cửa xe cho em à?"
Anh ngẩn ngơ một lúc mới có thể nghe rõ hàm ý của cô. Anh nhanh chóng bước xuống, tay liền mở cửa xe. Lúc này Châu Thiên Thiên mới chịu đặt chân xuống đất, bước ra khỏi xe anh.
"Những hành động như đưa đón, mở cửa xe, anh nên sớm làm quen đi vì dù sao em cũng là con gái, nên anh phải biết ga lăng một chút. Buổi tối nhớ nhắn tin cho em, nếu không em nhất định cả đêm không ngủ chỉ vì đợi wechat của anh!"
Nói xong Châu Thiên Thiên liền đi vào bên trong nhà, cũng không để tâm đến phản ứng của anh như thế nào? Cô dặn dò cứ giống như một người phụ nữ đang nhắc nhở bạn trai của chính mình vậy. Hành động có lẽ vô ý của cô, nhưng anh lại cảm thấy thật đáng yêu.
Anh cười gượng gạo, nhìn theo bóng lưng cô hằn hộc đi vào trong nhà. Anh lớn từng tuổi này, lại phải để một đứa trẻ dạy cách ga lăng với con gái sao?
Quả thực nếu như cô không nói, anh cũng không nghĩ những hành động đó là cần thiết phải làm. Vì anh đối với Trịnh Minh Minh trước giờ cũng chưa từng phải làm qua những chuyện nhỏ nhặt đó, Trịnh Minh Minh cũng không nói gì. Chỉ có Châu Thiên Thiên là đòi hỏi thôi.
***
"CÁI GÌ? CHÚ ẤY NHÌN THẤY HẾT NGƯỜI CẬU RỒI À?"
Lô Na, nghe Châu Thiên Thiên kể rõ hết đầu đuôi mọi chuyển, liền kinh ngạc hét lớn. Châu Thiên Thiên thấy biểu hiện quá đỗi hoảng hốt của Lô Na cũng không nói thêm cái gì, chỉ thở dài một hơi.
"Thấy hết thì đã sao? Anh ấy cũng không có bao nhiêu phản ứng, vì trong mắt anh ấy mình chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi!"
Châu Thiên Thiên, nằm ườn trên giường lăn qua lăn lại.
"Chú ấy thực sự một chút rung động trước cậu cũng không có sao? Thiên Thiên, cậu đã là cô gái hai mươi tuổi rồi, dáng người cậu là cực phẩm đó. Chú ấy thật tâm không để ý sao?"
"Mình không biết... Nếu đổi lại là một người đàn ông khác, trong hoàn cảnh đó. Thì có phản ứng như thế nào vậy?"
Lô Na, nhảy cẩn lên.
"Tất nhiên là trực tiếp đè cậu xuống giường, hành động theo cảm tính của một người đàn ông vốn có rồi. Còn nếu trên đời này vẫn có một người có thể bình tĩnh trước hoàn cảnh đó, thì chỉ có một lý do... "
Ngữ điệu phía sau của Lô Na kéo dài, khiến Châu Thiên Thiên tò mò.
"Chính là người đó không phải đàn ông!"
Shit!
Châu Thiên Thiên, kéo mạnh Lô Na ngã xuống giường lớn.
"Vậy cậu đang nghi ngờ giới tính của chú cậu sao?"
"Đúng vậy... Có khi nào chú ấy..."
"Bớt nghi diễn đi, anh ấy hiện tại chẳng phải đang cùng Trịnh Minh Minh yêu nhau sao? Anh ấy còn muốn kết hôn cùng chị ấy đó. Mình thấy chỉ có một lý do duy nhất thôi... "
Lô Na, đầu cúi xuống chăm chú lắng nghe.
Châu Thiên Thiên, thở dài một hơi.
"Anh ấy vốn dĩ không thích mình!"

Nhấn Mở Bình Luận