Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Phòng làm việc Cô Đảo có rất nhiều phòng trống.

Bọn họ thuê tòa nhà nhỏ ba tầng này làm phòng làm việc riêng.

Hầu hết các văn phòng đều ở tầng 1 và tầng 2, tầng 3 là ký túc xá của nhân viên. Tô Cẩm Lê là người cuối cùng vào công ty nên không được phân vào phòng tốt.

Nghe nói còn có tầng hầm ngầm, nhưng chỉ có một gian nhỏ, ngày thường đều chất đống tạp vật.

Lúc trước phòng làm việc chuẩn bị huấn luyện nghệ sĩ với quy hoạch khu vực, cho nên trống không ít phòng, để lại cho các nghệ sĩ làm phòng huấn luyện.

Cầu thang nằm giữa tòa nhà, lầu hai bên trái là bộ phận âm nhạc, bên phải là phòng trống còn lại, văn phòng Hầu Dũng cũng ở bên này.

Phòng tập nhảy có được do đập vách tường, đem hai phòng xác nhập rồi trang hoàng, cho nên yêu cầu thời gian làm nhiều hơn.

Nhưng mà mấy tháng cũng chưa hoàn thành do kinh phí phòng làm việc không đủ. Nghe nói còn do sau khi phòng làm việc đập tường xong không thuê người dọn gạch đá ra ngoài, đều là nhân viên tự dọn đá vụn ra.

Một thời gian lâu sau cuối cùng cũng tu chỉnh xong, hôm nay đã phải trang bị gương.

Hầu Dũng xin lắp gương toàn bộ phòng.

Nhưng phòng làm việc chỉ phê cho gắn một mặt tường, Hầu Dũng cắn môi, cũng đồng ý, nhưng lại xin một dàn loa.

Không lâu sau bộ phận âm nhạc chuyển sang một dàn loa cũ.

Hầu Dũng nhìn mấy thiết bị trong phòng tập nhảy, tức giận muốn đâm đầu vào tường.

Anh Đức thấy được, không thể không nhắc nhở: “Phòng này sau mới sơn tường trắng, ban đầu tính toán lắp gương nên dùng sơn chẳng ra gì, cậu làm vậy là tróc đó.”

“Tôi đau lòng Tiểu Cẩm Lý của chúng ta.”

“Không có việc gì, yên tâm đi, vào vòng tuyển chọn không thành vấn đề.”

Hầu Dũng nghe anh Đức nói như vậy, mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Anh Đức cũng là người từng làm ở Sâm Hoa, có chút tầm mắt, biết trình độ hiện tại của Tô Cẩm Lê giành top có chút khó khăn, nhưng mà vào vòng tuyển chọn thì không khó.

Hơn nữa, Tô Cẩm Lê lớn lên đẹp, có mắt cười, chỉ cần màn ảnh không quay đến quá ít sẽ có khả năng được không ít phiếu bầu từ internet.

Đây là một thời đại xem mặt.

Người đến lắp gương là một người đàn ông 30 tuổi, dáng người cường tráng kiện thạc, khuôn mặt không đẹp lắn, còn để râu, có cảm giác nam tính.

Đáng tiếc ăn mặc quá lôi thôi, nếu không cũng sẽ khá tuấn tú.

Hầu Dũng nói cho anh ta vách tường nào phải lắp gương, liền thấy anh công nhân cởi áo khoác, bên trong chỉ có cái áo cũ, dáng người càng thêm rõ ràng, còn thêm hai cánh tay đều xăm hình.

Hầu Dũng hơi nhát, không dám chỉ huy anh ta, vội vàng rời đi.

Lúc Tô Cẩm Lê trở lại phòng làm việc nghe nói đang lắp gương, hứng thú hừng hực đi đến phòng tập nhảy, đi vào thấy đã gắn xong hai tấm kính, anh công nhân đang lắp một tấm gương khác.

Sau khi cậu nhìn một vòng, chủ động hỏi anh ta: “Đại ca, tôi có thể bật nhạc không?”

“Ừm, cậu tùy ý.” Anh công nhân không thèm để ý, lau mồ hôi trên trán, tiếp tục công việc.

Cậu tìm ra đ ĩa nhạc đệm của mình, đứng trước gương, thả hồn theo điệu nhạc để tìm cảm giác, chẳng mấy chốc đã nhảy theo điệu nhạc.

So với mấy yêu quái khác tố chất thân thể cậu kém hơn chút, cũng may lúc ở trên núi thường xuyên rèn luyện thân thể, lại từ nhỏ luyện tập võ thuật, lúc mới học nhảy cũng không cần cố hết sức.

Sau hơn 4 tháng theo học lớp đào tạo, cậu đã có thể nhảy hoàn chỉnh một điệu.

Anh công nhân còn quay đầu lại nhìn Tô Cẩm Lê vài lần, lại nhanh chóng tiếp tục công việc của mình.

Lại lắp xong một mặt gương, anh công nhân đi tới, ngẩng đầu nhìn chằm chằm trước gương, cảm thấy mặt kính có chút nghiêng, giơ tay đè đè, lại lui lại mấy bước, cảm thấy hình như nơi nào có vấn đề.

Kết quả ngay lúc này, gương đột nhiên sập xuống về phía Tô Cẩm Lê.

Anh công nhân không hề do dự, tới trước người Tô Cẩm Lê, nâng cánh tay chắn, gương nện trên cánh tay vỡ vụn.

Tô Cẩm Lê cũng bị hoảng sợ, sau khi phản ứng lại chuyện thứ nhất chính là nhìn xem anh ta có bị gì không.

Cánh tay anh ta không bị sao, nhưng mà gương đụng tới cánh tay đã bị nát, rớt xuống mắt cá chân với bàn chân, anh ta mang dép lào nên bị một vết cắt.

Hầu Dũng nghe thấy tiếng, nhanh chóng chạy tới, nhìn trường hợp này thì sợ hãi, chạy nhanh hỏi Tô Cẩm Lê: “Cậu có bị sao không?”

“Không có việc gì, đại ca giúp tôi chặn.” Tô Cẩm Lê trả lời.

Hầu Dũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nhìn về phía anh công nhân.

Hầu Dũng như bao che cho con, thấy Tô Cẩm Lê thiếu chút nữa gặp nguy hiểm, chút nhát gan cũng mất, chất vấn: “Cậu lắp gương như nào vậy hả, chừng sau đập trúng người khác, ai gánh vác trách nhiệm?”

Anh ông nhân còn đang xem chân mình, lúc bị hỏi trực tiếp giơ tay chỉ mặt tường: “Chính anh nhìn xem mặt tường công ty các anh đi, công trình bã đậu, đinh đóng vào không cố định được, xi măng lỏng lẻo, còn mua gương chất lượng kém nhất.”

Hầu Dũng cũng nói không ra lời, anh cũng biết mặt tường như thế nào.

“Anh Dũng, đừng nói cái này, đại ca bị thương.” Tô Cẩm Lê đỡ anh công nhân, dẫn anh ta vào phòng mình.

Cậu tìm ra bạch dược Vân Nam tới rắc lên miệng vết thương anh ta, sau đó dùng băng gạc tiến hành băng bó đơn giản.

“Tôi giúp anh xử lý miệng vết thương trước, nơi này không có nhiều đồ lắm, anh về đến bệnh viện xem sao.” Tô Cẩm Lê giúp anh ta băng vết thương xong, dặn dò.

“Vết thương nhỏ, không có việc gì.” Anh công nhân trả lời.

Gương không tiếp tục lắp mà đi thương lượng.

Người của phòng làm việc Cô Đảo đến hiện trường kiểm tra tình hình, nhà sản xuất gương cũng đang thương lượng xem ai sẽ chịu trách nhiệm về vấn đề này.

Anh công nhân khập khiễng ra khỏi phòng Tô Cẩm Lê, đến cầu thang hút thuốc, thỉnh thoảng gọi điện để giải thích tình hình với lãnh đạo nhà máy.

Lúc Tô Cẩm Lê xuống lầu vừa vặn nghe được anh công nhân nói: “Phát hiện mặt tường có vấn đề như cũ tiếp tục trang bị, là việc tôi không bàn trước với họ, nhưng như này muốn tôi gánh tổn thất, còn có thể nói nổi không? Tôi tới lắp gương vài lần mới được trích phần trăm 40 tệ…… Anh cũng biết tình huống nhà tôi, mẹ tôi chữa bệnh cần tiền…… Ừm, ừm……”

Khi anh công nhân quay đầu lại thấy Tô Cẩm Lê thì lập tức đi qua bên khác.

Tô Cẩm Lê mới đầu còn nghĩ rằng là anh ta không muốn ai nghe anh gọi điện thoại, cố ý tránh đi, cho nên có chút ngượng ngùng.

Kết quả nhìn thấy anh ta đến thùng rác vứt điếu thuốc hút được một nữa của mình, lại đi rồi trở về, hơn nữa ngắt điện thoại.

“Cậu có bị thương không?” Anh công nhân hỏi cậu.

“Tôi không có việc gì.”

“Cậu là minh tinh trong công ty này nhỉ? Ca hát? Tôi thấy cậu lớn lên không tồi.”

“Tôi vẫn chưa ra mắt.”

“Tôi thấy công ty cậu còn không có phòng hút thuốc nên ra đây hút, lần tới đụng tới người nghiện thuốc trốn xa một chút, khói thuốc không tốt với giọng mấy cậu.”

Tô Cẩm Lê nhìn anh công nhân, chần chờ một hồi, mới hỏi: “Đại ca, anh gặp khó khăn sao?”

Anh ta nghe xong, tựa hồ cảm thấy mất mặt, nhưng cũng không giấu giếm, vội cười nói: “Chuyện này vốn dĩ chính là hai bên đều có trách nhiệm, tôi cũng có lỗi, nếu không phải hạn chế tài chính, tôi cũng không muốn so đo cái này.”

Tô Cẩm Lê gật đầu, lấy thẻ Vưu Lạp cho cậu từ trong túi ra, đưa cho anh công nhân: “Đại ca, trong thẻ này có mười mấy vạn, anh nếu rất thiếu tiền, liền cầm đi dùng đi.”

Anh công nhân bị lời nói của Tô Cẩm Lê làm cho sửng sốt, còn tưởng rằng cậu đang nói đùa, lập tức xua tay: “Không đến mức, hai ta cũng không quen biết, cậu cho tôi mượn tiền làm gì?”

“Nếu như vừa rồi anh không phải giúp tôi đỡ, chỉ sợ chính là tôi bị thương, tuần sau còn đi thi đấu, bị thương chỉ sợ sẽ chậm trễ.”

“Cũng không đến mức cho tôi tiền.”

“Cho anh mượn dùng, anh giải quyết việc lửa sém lông mày trước, anh trả lại cho tôi sau.” Tô Cẩm Lê nói cực kì nghiêm túc.

Anh công nhân bị Tô Cẩm Lê làm cho bối rối, cười khan vài tiếng, nói: “Tôi thật đúng là lần đầu gặp được loại chuyện này, em trai này, sao cậu dám tin tưởng tôi có thể trả lại tiền cho cậu? Tôi mà cầm tiền đi rồi cậu muốn tìm cũng chẳng thấy đâu.”

Tô Cẩm Lê khác với mấy đứa nhỏ sống trong xã hội này lâu năm, cậu vẫn tin rằng có nhiều người tốt.

Hơn nữa, cậu cũng không phải mù quáng tín nhiệm.

Cậu là yêu, có thể nhìn thấu linh hồn một người.

Linh hồn anh công nhân này rất sạch sẽ, giống như Vưu Lạp, Tiểu Mễ, Hầu Dũng, cậu thấy như vậy thì chắc chắn anh ta là người tốt.

Nếu anh công nhân không xuất phát từ bản năng giúp cậu ngăn tấm gương, nếu anh công nhân không có tránh khỏi cậu để hút thuốc, lại không lảng tránh sai lầm của mình, cậu có lẽ cũng sẽ không làm như vậy.

Cậu có năng lực trợ giúp một người, vậy đi giúp, này đối với một yêu quái cũng là tích đức làm việc thiện, tích lũy đạo hạnh.

Thành yêu, vốn dĩ chính là nghịch thiên mà đi.

Tiến vào nhân gian, muốn hưởng thụ sinh hoạt nhân gian, cũng muốn trợ giúp nhân gian, bọn họ mới có thể sinh tồn tốt hơn.

Vạn vật đều chú trọng nhân quả luân hồi, hôm nay gieo nhân lành, mai sau gặt quả lành.

Cậu tin tưởng vững chắc rằng vẫn còn nhiều năng lượng tích cực trên thế gian này.

Nụ cười của anh công nhân dần biến mất, anh ta cũng nghiêm túc nhìn Tô Cẩm Lê, chần chờ nhìn Tô Cẩm Lê, muốn giơ tay nhận tấm thẻ, rồi lại lâm vào trạng thái rối rắm.

Nhưng mà cuối cùng anh ta vẫn cầm thẻ, đồng thời nói với Tô Cẩm Lê: “Chúng ta thêm bạn WeChat đi.”

“Ừm, được.”

“Bọn họ gọi tôi là Hạo Tử, tôi thấy cậu không lớn tuổi, cậu cũng gọi tôi anh Hạo đi.”

Tô Cẩm Lê thêm số WeChat của anh ta, sau đó cậu nghe thấy anh Hạo nghẹn ngào nói: “Kỳ thật anh em của tôi không ít, nhưng muốn giữ mặt mũi nên không mở miệng với họ. Mẹ tôi từ trước muốn tôi làm người tốt, không được qua lại với bọn họ, chờ tới khi mẹ tôi bị bệnh, tôi mới bằng lòng nghe lời, tìm công việc để làm, nhưng mà…… công việc nghiêm túc, thật mẹ nó khó tìm……”

Tô Cẩm Lê giơ tay, xoa đầu anh Hạo: “Người tốt sẽ gặp may mắn.”

Anh Hạo trong nháy mắt hết cảm động, lui về sau một bước né tránh: “Đừng làm như vậy, kì quái buồn nôn lắm……”

Tô Cẩm Lê thấy mình cầu phúc chỉ thành công một nửa cũng không cố chấp.

Cuối cùng chuyện này, phòng làm việc Cô Đảo cùng xưởng các gánh vác một nửa tổn thất, xưởng với anh Hạo chia ra thành một phần tư, chuyện này coi như đã giải quyết xong.

Những chiếc gương khác cũng được tháo ra đặt sang một bên, không dám lắp thêm nữa.

Phòng làm việc dự định một thời gian nữa sẽ tìm người đến gia cố bức tường.

Tô Cẩm Lê không có nơi để luyện tập, nên cậu đeo tai nghe thể thao, đến tầng một để luyện tập đối mặt với tấm kính ở cửa phòng họp.

Kính lớn có thể phản chiếu một số đường viền, mặc dù không thể nhìn rõ các chi tiết nhưng cũng đủ để có thể nhìn rõ ràng động tác là được.

Thỉnh thoảng, các đồng nghiệp khác đi ngang qua cũng không quên đến trước mặt Tô Cẩm Lê giơ ngón tay cái lên bày tỏ sự khen ngợi.

Tô Cẩm Lê cũng sẽ cười thật tươi đáp lại họ

Trong thâm tâm, mọi người đều nói Tô Cẩm Lê là cái ấm nhỏ, bởi vì nhìn thấy cậu mỉm cười liền cảm thấy trong lòng ấm áp.

Anh Hạo lại đến phòng làm việc Cô Đảo năm ngày sau để đưa thẻ cho Tô Cẩm Lê, còn đưa cậu một tờ giấy nợ có in dấu tay đỏ trên đó, đặc biệt to bự, in toàn bộ bàn tay, mấy dòng chữ còn như làm nền.

“Tổng cộng 97000 tệ, tôi trả hết nợ cho bệnh viện, tiền sau đó có thể tự kiếm được. Giấy nợ cậu cầm đi chờ tôi trả xong tiền rồi xé.” Anh Hạo nói như vậy.

“Ừm, được.”

Khi thời gian bắt đầu chương trình thực tế càng ngày càng gần, Tô Cẩm Lê càng ngày càng không dám chậm trễ, mỗi ngày buổi sáng 5 giờ đã rời giường.

Sau khi ngồi thiền được một tiếng đồng hồ, buổi tập trong ngày bắt đầu, đến 10 giờ tối cậu sẽ về phòng nghỉ ngơi.

Tất cả quy tắc làm việc và nghỉ ngơi của cậu đều học từ gia gia của mình, cho nên toàn là giờ giấc dưỡng sinh của mấy ông già.

Cậu đã quen mấy ngày này, mỗi buổi tối sẽ nhận được tiền anh Hạo chuyển khoản, mỗi ngày 80~240 tệ tùy hôm, tất cả là hoa hồng của anh ấy với tiền lương thanh toán theo ngày.

Còn nghe nói, anh ấy mỗi tháng có tiền lương cố định, số tiền đó anh giữ để sinh hoạt.

Sắp tới lúc thi đấu, anh Hạo rủ Tô Cẩm Lê, Hầu Dũng ra ngoài, cùng đi ăn xiên nướng.

Trong cuộc sống của anh Hạo, quán ven đường, quán nướng BBQ, một rương bia tùy tiện uống chính là đạo đãi khách, chỉ cần anh ấy uống một ly rượu nhỏ là có thể trò chuyện với bạn cả đêm.

Trời nam biển bắc, bốn biển là nhà.

Có chuyện gì thì ăn rồi nói.

Tô Cẩm Lê không uống bia trước giờ nhưng cậu cảm thấy đây là một loại đồ uống có hương vị độc đáo, uống lên nửa ngày cũng không thấy say.

Cậu cảm thấy anh Hạo nói chuyện rất có ý tứ, ngồi nghe anh Hạo khoác lác một cách thích thú, cảm thấy anh Hạo lúc khoác lác dùng mấy từ rất mới lạ.

Hầu Dũng tửu lượng không được, uống hai bình thì bắt đầu ôm bình rượu khóc, nói mình không dễ dàng.

Bọn họ ngồi ở ven đường ăn một hồi, người chung quanh cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, thật sự là anh Hạo nói cao hứng, kéo nửa ống tay áo lên lộ ra cả bả vai với cánh tay đầy hình xăm, quá mức hù người.

Cho dù nhìn mặt Tô Cẩm Lê lương thiện như thế nào cũng cứu vớt không được cảm giác nguy hiểm anh Hạo phát ra.

Anh Hạo đụng tới Tô Cẩm Lê, liền cảm thấy mình gặp phải địch thủ.

Hai người cùng nhau uống, mỗi người uống nửa rương, anh Hạo có chút chịu hết nổi, Tô Cẩm Lê vẫn cười ha hả nhìn bọn họ, anh Hạo chỉ có thể nhận thua.

Kỳ thật 6 bình không phải tửu lượng của anh Hạo, nhưng uống nữa anh sẽ choáng váng, sợ Tô Cẩm Lê cướp tính tiền, về nhà cũng không thể chăm sóc mẹ.

Tô Cẩm Lê có chút ngượng ngùng, vì thế chỉ quảng trường ca hát phía đối diện, nói với anh Hạo: “Anh Hạo, tôi hát một bài anh cổ vũ đi.”

Quảng trường ngoài trời có một cái loa, trả 20 tệ là có thể hát trước mặt mọi người, hát hay người xung quanh còn cho tiền boa, nói không chừng có thể kiếm lời lại.

Tô Cẩm Lê tới đó tìm bài hát trên máy tính một hồi, phát hiện mấy bài này đều là mấy bài đã cũ, cậu cũng chỉ mới nghe qua vài bài.

Cho nên cậu lựa một bài 《 Quật Cường 》 của Ngũ Nguyệt Thiên.

Ngay khi cất giọng, cậu đã thu hút rất nhiều người xung quanh.

Khi mọi người nhìn sang thấy gương mặt người đang hát, họ càng trở nên điên cuồng hơn. Lớn lên đẹp, ca hát dễ nghe, kiểu hình ảnh này làm người ta không rời mắt được.

“…… Ta và sự quật cường cuối cùng của ta nắm chặt đôi tay tuyệt đối không bỏ,

Bến đỗ tiếp theo liệu có phải thiên đường, dù thất vọng cũng không được tuyệt vọng..

Ta cùng kiêu ngạo quật cường của ta lớn tiếng hát trong gió,

Lần này điên cuồng vì bản thân ta,lúc này đây vì mình và bản tính quật cường……”



Lúc trước ăn cơm có mấy nữ sinh cảm thấy Tô Cẩm Lê đẹp trai, trộm nhìn vài lần.

Lúc Tô Cẩm Lê đi qua hát thì dùng điện thoại trộm quay phim lại.

Lúc sau thấy mấy người khác cũng quay, mấy người cái cô càng thêm trắng trợn táo bạo.

Tô Cẩm Lê cách đó không xa, bắt đầu có người lấy tiền tới đưa cậu, lúc đầu 1 tệ tiền xu, sau đó xuất hiện 50 tệ, 100 tệ.

Cái hộp nhỏ tiền càng ngày càng nhiều, còn có tiếng thét chói tai.

“Ngươi nói bị lửa thiêu rụi mới có thể xuất hiện phượng hoàng,

Ngược gió bay đi càng sung sướng,

Ta không sợ ngàn vạn người ngăn cản chỉ sợ chính mình đầu hàng……”

Anh Hạo vốn còn sợ ồn ào, sau đó cẩn thận thưởng thức lời bài hát, lại nghe được Tô Cẩm Lê thâm tình biểu diễn, một người xinh đẹp như vậy, thế mà cũng bị cảm nhiễm.

Không nhịn được, che mắt lại khóc.

Hầu Dũng vốn đang khóc, hiện tại khóc còn dữ hơn, còn nói với anh Hạo: “Anh Hạo, Tiểu Cẩm Lý của chúng ta hát có dễ nghe không?”

“Dễ nghe, còn như thiên vương siêu sao, không hổ là lão đệ của tôi.” Anh Hạo lau nước mắt tâng bốc theo.

Tô Cẩm Lê thâm tình chân thành hát xong một bài, chuẩn bị rời đi lại bị chủ quán gọi lại, nói cậu có thể mang tiền này đi.

Tô Cẩm Lê không biết còn có quy củ này, ngẩn người.

Chung quanh còn có người kêu Tô Cẩm Lê lại hát bài nữa.

Tô Cẩm Lê chỉ mỉm cười với bọn họ không đáp ứng, nói một câu: “Chờ một chút.”

Sau đó cầm tiền tới tiệm sát bên, một lúc sau, hai thùng nước ngọt được mang ra: “Tôi mời mọi người uống nước ngọt”

Mọi người lập tức chạy tới sôi nổi lấy nước ngọt đi.

Mấy nữ sinh quay phim không lấy được đồ uống, sốc gan lên bắt chuyện với Tô Cẩm Lê, dùng ngữ khí làm nũng nói: “Anh đẹp trai, chúng em không kịp lấy đồ uống!”

“Tôi mua thêm cho các cô nhé?” Tô Cẩm Lê có chút ngượng ngùng hỏi.

“Không cần, anh có thể cho tôi véo mặt không?”

“Hả?” Sao lại muốn véo mặt?

Tô Cẩm Lê còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị nữ sinh véo nhẹ lên gương mặt, ngay sau đó ba nữ sinh chạy trối chết.

Cậu ngơ ngác đứng ở chỗ cũ, nửa ngày không phản ứng lại.

Một bên anh Hạo thấy được, hô một tiếng: “Tiểu tử cậu bị nữ sinh đùa giỡn rồi!”

Tô Cẩm Lê lúc này mới định thần lại, xấu hổ che mặt cười ngượng ngùng.

Tác giả có lời muốn nói: Không sợ vạn người ngăn cản, chỉ sợ chính mình đầu hàng.

Tôi được câu này khích lệ rất nhiều năm, rất thích bài hát này.

Chương sau bắt đầu tuyển tú.
Nhấn Mở Bình Luận