"Xem ra Hàn Phi Hổ nói đúng, cậu đúng là bệnh nặng!”
Hoàng Thụ Nhạc cười nói: "Cậu nghĩ tôi cho người tới bệnh viện làm gì? Tôi đang đợi cậu tới đấy!"
"Chú Ba đang thay mặt tôi thu tiền. Nếu cậu động vào người của tôi thì chính là đang tát vào mặt tôi
"Vốn dĩ tôi muốn trực tiếp cho người đi tìm cậu, nhưng thuộc hạ của tôi nói cậu có chút thân thú! Nếu tôi chủ động chặn đường cậu thì cậu sẽ dễ dàng bỏ trốn"
"Hàn Phi Hổ hiến kế cho tôi, bảo tôi đến bệnh viện gây chuyện mấy lần thì có khi cậu sẽ tự tìm đến!"
"Quả nhiên là mới lần đầu tiên tới gây chuyện là cậu đã xuất hiện ở đây!"
"Cậu nói xem có phải anh rể cậu rất thông minh không?"
Hoàng Thụ Nhạc vừa nói vừa cười lớn, ông ta thích cảm giác kiểm soát được mọi thứ như thế này.
Trần Vạn Nam gật đầu: "Anh ta tương đối thông minh, nếu không có anh ta giúp đỡ, tôi cũng không tìm được đến đây!"
???" Hoàng Thụ Nhạc sắc mặt trở nên dữ tợn: "Ranh con mà điên cuồng quá nhỉ? Có lai lịch hay vốn liếng gì mà dám nói chuyện với tôi như vậy?"
"Có vay có trả không phải là điều đương nhiên sao?"
“Đó là điều đương nhiên, nhưng nếu nó làm liên luỵ đến người vô tội thì đáng bị ăn đòn!
Về phần tôi, tôi không có lai lịch gì đặc biệt, nhưng tôi là người mà ông không thể gây sự! "Trần Vạn Nam nhún vai.
"Vậy để tôi xem cậu có bản lĩnh để được điên cuồng như vậy hay không!”
Hoàng Thụ Nhạc lùi lại một bước, xua tay, đám côn đồ cầm gậy trên tay lập tức lao tới.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Trần Vạn Nam, anh chuẩn bị sẵn sàng tiếp chiêu những tên côn đồ dữ tợn đang lao tới. Anh giơ tay túm lấy một cây gậy bóng chày rồi trở tay giật lấy.
Cây gậy bóng chày lập tức rơi vào tay Trần Vạn Nam.
Có gậy trong tay, Trần Vạn Nam bắt đầu tả xung hữu đột, nhìn qua thì chẳng có chiêu thức gì nhưng mọi cú đánh đều hết sức chuẩn xác.
Dù bị hàng chục tên côn đồ vây quanh nhưng Trần Vạn Nam không những có thế tránh được các đòn tấn công mà cây gậy bóng chày trong tay anh dường như cũng có mắt, mỗi lần ra tay đều đánh trúng mục tiêu.
Hoặc đầu hoặc ngực, hoặc tay hoặc chân.
Anh ra đòn rất tàn nhẫn, một khi bị đánh thì sẽ năm ngay tại chỗ hoặc bị gãy tay gãy chân.
Trong chớp mắt, mười bảy mười tám tên côn đồ cầm vũ khí trên tay đã năm sống soài trên mặt đất.
Vẻ mặt của Hoàng Thụ Nhạc ngày càng đanh lại.
Ông ba Hà đứng phía sau không giấu được sự bàng hoàng trên khuôn mặt.
Mặc dù những tên côn đồ này không phải là mạnh nhất, nhưng chúng đều có kinh nghiệm và kỹ năng chiến đấu.
"Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu!" Hoàng Thụ Nhạc quay người hướng vào trong sân hô: "A Mãnh, làm việc đi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!