Ông ta rất quen thuộc với tình huống trước mắt, khi triệu chứng hưng cảm của chứng rối loạn lưỡng cực bùng phát, cô ấy sẽ trở nên hoàn toàn không thể, kiểm soát và có hành vi bạo lực.
"Bác sĩ Kiều Tư?” Hoàng Phủ Vinh gọi.
Kiều Tư xua xua tay: "Chứng hưng cảm có đặc điểm là khi bộc phát người bệnh sẽ rất kích động, năng lượng cao, cáu kinh, suy nghĩ lung tung và hành vi liều lĩnh. Đó chỉ là một chứng bệnh! Không sao cả.
"Cô Tống, xin cô bình tĩnh trước đã, tôi là bác sĩ Kiều Tư..."
Anh ta còn chưa nói xong, Tống Kiều Kiều càng tức giận hơn, cầm lấy thứ gì đó đập vào chân Kiều Tư.
Tống Tư Minh nhớ lại những gì Trần Vạn Nam đã nói trước đó và đặt câu hỏi: "Có phải Kiều Kiều đã bị Trần tiên sinh cho thuốc an thần không? Có phải con bé tỉnh dậy sau khi rút kim như cậu ấy nói không?"
"...." Hoàng Phủ Vinh cũng đứng sững tại chỗ, tựa hồ hết thảy đều đúng như Trần Vạn Nam đã nói.
Kiều Tư làm ra vẻ cao thủ: "Hai người đừng căng thẳng. Chỉ cần giai đoạn cảm xúc này trôi qua..."
Tống Kiều Kiều chỉ ra cửa, thở dốc: "Cút khỏi đây!"
Kiều Tư đỏ mặt, anh ta không ngờ tình trạng của Tống Kiều Kiều lại nghiêm trọng đến thế, hoàn toàn không thể kiềm chế được cảm xúc bộc phát của mình.
Theo thông lệ, anh ta chỉ có thể đợi Tống Kiều Kiều bình tĩnh lại rồi mới nói chuyện, cho nên đành ngoan ngoãn bước ra khỏi cửa.
Hoàng Phủ Vinh vẻ mặt có chút xấu hổ, nhưng vẫn kiên định nói: "Kiều Kiều, bác sĩ Kiều Tư...”
“Bà cũng cút khỏi đây!” Tống Kiều Kiều trút giận xong, toàn thân run rẩy, giống như dã thú bị thương.
“Mẹ là mẹ của con, sao con lại nói chuyện với mẹ. như vậy..."
Tống Kiều Kiều sắc mặt tái nhợt: “Từ khi còn nhỏ, bà luôn muốn tôi sống theo ý muốn của bà, bà luôn khống chế tôi, ép buộc tôi làm những việc tôi không thích. Cho đến bây giờ, bà vẫn còn muốn chọn cả bác sĩ điều trị cho tôi!”
"Tôi chết bà sẽ hài lòng phải không?" Tống Kiều Kiều bật khóc.
Hoàng Phủ Vinh còn muốn nói chuyện, nhưng Tống Tư Minh đã gầm lên: "Đủ rồi!"
Tống Tư Minh tiến lên ôm lấy Tống Kiều Kiều, võ lưng cô: "Cho nên, con muốn Trần Vạn Nam chữa cho con sao?"
“Ừm, anh ấy có thể làm cho con ngủ! Bố ơi, anh ấy có thể làm cho con ngủ... Bố có biết đã bao lâu rồi con chưa được ngủ ngon không?”
Nước mắt của Tống Kiều Kiều không ngừng tuôn rơi, Tống Tư Minh đau lòng, vừa an ủi con gái, ông ta vừa nói với Hoàng Phủ Vinh:
"Chính bà đuổi Trần tiên sinh đi, giờ bà đi mời bằng được cậu ấy quay lại đây. Bằng không, đừng gặp lại con gái nữa!"
....
Hoàng Phủ Vinh giậm chân, tức giận đi ra cửa.
Nhìn thấy Kiều Tư còn ở cửa, bà ta vội vàng hỏi: "Bác sĩ Kiều Tư, nghĩ biện pháp đi, cậu thật sự muốn mời người đó về sao?"
Kiều Tư cũng cảm thấy thật mỉa mai, nhưng cuối cùng cũng nói: "Lúc này nghe lời bệnh nhân thật sự sẽ giúp cô ấy bình tĩnh lại!"
Hoàng Phủ Vinh miễn cưỡng gật đầu và quyết định mời “ai đớ' quay trở lại.
Khi bước đến cửa, bà ta nhớ lại những lời tàn nhẫn mình nói với Trần Vạn Nam trước khi anh rời đi
Bà ta quyết định gọi vệ sĩ và sẽ bắt anh lại ngay cả khi anh từ chối ra tay.
...
Trần Vạn Nam nhàn nhã bước ra khỏi khu biệt thự và chuẩn bị bắt một chiếc taxi.
Nhưng có mấy chiếc õ tô lao tới và chặn anh lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!