Trương Hải Dân đi vào bếp, ánh mắt vô tình liếc thấy túi trà trên bậu cửa sổ, mí mắt giật giật.
Túi trà này nhìn quen quen, lần trước ông ta đến Cục An ninh họp, cấp trên của ông ta là Cục trưởng Thẩm đã uống loại trà này.
Trương Hải Dân nghe nói loại trà này có giá hàng trăm nghìn tệ một cân, chỉ những người xuất thân từ những gia đình giàu nứt đố đổ vách như Cục trưởng Thẩm mới đủ khả năng uống nó.
"Anh rể, công việc ở vườn thuốc thế nào rồi?" Trương Hải Dân nhịn không được hỏi thăm.
“Như cũ! Ha ha ha, cũng đủ sống!" Đường Đại Bằng thuận miệng đáp.
Trương Nguyệt Hồng thấy Trương Hải Dân nhìn chằm chằm túi trà, tưởng rằng thứ rẻ tiền này làm ông. ta nhức mắt nên vội vã cười nói: “Trà đó chỉ dùng để luộc trứng thôi, để cậu chê cười rồi”
Vừa nói, bà ta vừa cất túi trà đi, lấy ra một túi trà khác: "Đây là trà ngon của lão Đường, tôi pha cho nhé!"
Khóe miệng Trương Hải Dân giật giật: "Chị, loại trà mấy trăm nghìn tệ một cân thì chị mang đi làm trà trứng, trà ba nghìn lẻ một cân thì cho em trai uống, trên đời có chị là số một đó!"
“Hả?" nụ cười của Trương Nguyệt Hồng đông cứng trên khuôn mặt: "Cậu đang đùa tôi à? Trà này có giá mấy trăm nghìn tệ một cân sao?"
Nhìn thấy nụ cười đầy vẻ giễu cợt trên mặt Trương Hải Dân, bà ta biết có thể mình đã hiểu lầm nên mở nắp nồi ra.
Vừa mở nắp rồi, mùi trà thơm ngào ngạt lập tức bay ra, trong nồi quả nhiên có bảy tám quả trứng.
"Thật là lãng phí tài nguyên!" Trương Hải Dân khóe miệng co giật.
Trương Nguyệt Hồng hiện tại tựa hồ đã tin đây là trà đắt tiền, trong lúc nhất thời vừa khó chịu vừa xấu hổ. Trời ơi, bà ta đã lấy nửa túi trà giá mấy trăm nghìn tệ để đi luộc trứng... Bà ta đang làm cái trò ngu xuẩn gì thế này!
Đường Đại Bắng cũng sốc đến nỗi há hốc miệng.
“Vạn Nam nói là bạn bè tặng, nhưng tôi tưởng chỉ là đồ bình thường.." Trương Nguyệt Hồng mặt sa sầm lại nói.
Trương Hải Dân cười khúc khích: "Có thể em đã nhận nhầm, nhưng vừa hay nhà em đang không có trà. Trà bình thường cũng được, em không kén đâu!!"
Nói xong, ông ta cầm lấy túi trà và lấy thêm hai quả trứng trước khi rời khỏi bếp.
Trương Nguyệt Hồng thần thờ. Đó là trà Đại Hồng Bào trị giá mấy trăm nghìn tệ một cân, bà ta rất muốn lấy lại.
Đường Đại Bằng cau mày, hạ giọng: "Bỏ đi, dù sao chúng ta cũng đang cần nhờ vả cậu ấy! Cứ coi như quà cảm ơn đi”.
“Tất cả đều là lỗi của Trần Vạn Nam, ai bảo cậu ta không giải thích rõ ràng!" Trương Nguyệt Hồng phản. nàn.
"Vạn Nam đã nói rồi, ai bảo bà không tin!”
"...."
Trần Vạn Nam ở trong phòng khách nghe thấy cuộc đối thoại, cảm thấy rất buồn cười nhưng cũng không hơi đâu đi quản mấy chuyện này.
Chẳng mấy chốc thức ăn đã sẵn sàng và cả gia đình ngồi xuống.
“Hải Dân, để tôi kính cậu một ly. Trong dòng họ chúng ta, có cậu là giỏi giang, mới bốn mươi tuổi đã làm quan to, sau này sẽ còn thăng tiến!" Đường Đại Bằng cầm ly rượu lên
“Hải Dân nhà chúng ta hiện giờ rất được Cục trưởng Thẩm của Cục An ninh trọng dụng, nói không chừng sang năm lại được thăng chức ấy chứ”, Hà Thục Nhã nói đầy tự hào.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!