Mãn đường hoa lạc tam thiên khách, nhất kiếm băng hàn thập tứ châu!
Tiếng đàn biến ảo kỳ lạ, lúc thì như tiếng kiếm ngân, lúc thì như khúc hát của rồng nước.
Đường Yên Linh cảm thấy khúc nhạc này giống như tách trà trong tay cô. Hương vị đầu tiên nhẹ nhàng, ướt át, trung vị là vị tươi và hơi đẳng chát. Nhưng sau khi nuốt xuống, hậu vị thơm và ngọt dần dần lan toả trong cuống họng hồi lâu không tan đi.
Cô kinh ngạc nhìn Trần Vạn Nam, ai có thể ngờrằng chàng ngốc này lại có bản lĩnh như vậy!
Nếu Trần Vạn Nam khi đó không bỏ rơi cô trong bệnh viện, Đường Yên Linh cảm thấy có lẽ cô sẽ rung động trước người đàn ông có đôi mắt sáng như sao này mất!
Không chỉ cô mà tất cả mọi người có mặt lúc này đều vô cùng kinh ngạc!
Ngay cả nghệ nhân đánh đàn cũng ngạc nhiên.
Nếu trình độ của Đào Ngọc Trạch chỉ cao hơn trình độ sơ cấp một chút thì kỹ năng của Trần Vạn Nam phải ngang với một đại sư!
Trần Vạn Nam nhập tâm vào việc chơi đàn. Pháp thuật Cầm Phủ Tiên Thanh lại được dùng để đàn khúc nhạc này thực ra có chút không xứng.
Kết thúc khúc nhạc, mọi người đều cảm thấy nuối tiếc
"Xin lỗi, đã lâu không chơi, tay tôi hơi bị cứng!" Trần Vạn Nam đứng lên, nhẹ nhàng mỉm cười nói.
Cả nghệ nhân chơi đàn và nghệ nhân pha trà đều không khỏi vỗ tay.
Khúc nhạc này, trà này, hương thơm này, mọi thứ đều vừa phải.
Nghệ nhân pha trà chậc lưỡi nói: "Thưa tiên sinh, tiên sinh có từng nghiên cứu về trà đạo cổ xưa không?"
"Tôi không nghiên cứu, chỉ là xem một chút cho vui thôi!" Trần Vạn Nam lắc đầu.
Những lời này gần như khiến Đào Ngọc Trạch tức muốn xì khói.
Đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ ngưỡng mộ không thể che giấu trên gương mặt Đường Yên Linh, trong lòng anh ta cảm thấy như phát hoả.
“Anh đánh đàn rất hay, nhưng lại không thấy có liên quan gì đến Thanh Phụng Tuỷ chúng ta thưởng thức ngày hôm nay!"
Đào Ngọc Trạch vẫn cứng miệng nói.
Trần Vạn Nam khẽ mim cười đáp: "Có lẽ không liên quan gì thật!"
"Ha ha, anh đánh đàn rất hay, sau này có thể đi mua vui cho đời, không cần phải ăn chực nằm chờ nữa rồi!" Khương Lệ nhận ra Đào Ngọc Trạch đang tức giận nên góp thêm một câu.
Đúng lúc này, cửa căn phòng bị đẩy ra.
Một người phụ nữ mặc sườn xám bước vào.
Thoạt nhìn, trong đầu Trần Vạn Nam chỉ hiện lên một từ: yêu tinh!
Bộ sườn xám đính hoa trông không hề lòe loạt mà khiến cô gái này xinh đẹp và lộng lẫy như pháo hoa.
Tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, những đường cong và những điểm mấp mô một cách vô cùng hoàn mỹ đó khiến cho người khác phải nghĩ ngay rằng cô gái này quả thực là trời sinh quyến rũ.
Mái tóc dài được buộc cao trên chiếc cổ trắng nõn, khuôn mặt vô cùng kiều diễm.
Đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ mong chờ, bên trong như một ngôi sao bằng, dáng đi uyển chuyển mềm mại
"Khúc Thuỷ Long Ngâm ban nãy quá hay, khiến tôi không được mời mà tự đến, như vậy có quá đường đột không?”
"Giám đốc Thư!"
“Chị Thư!"
Đào Ngọc Trạch và những người khác đứng dậy chào hỏi.
Không ai trong số họ ngờ rằng Thư Y Nhan sẽ vào đây.
Đào Ngọc Trạch bỏ qua sự tức giận ban nãy, trên mặt lại hiện ra vẻ đắc ý.
Thư Y Nhan rất kiêu ngạo, xuất thân cũng không phải dạng vừa, ngoại trừ những nhân vật thực sự lớn ra, cô ấy rất ít khi tiếp khách.
"Đường đột gì cơ chứ, chị Thư có thể tới đây chính là nế mặt tôi rồi!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!