Thư Y Nhan vừa nói xong, bầu không khí trở nên gượng gạo khó tả.
Đường Yên Linh cũng có chút kinh ngạc, cô chỉ là nhất thời có hứng thú với trà đạo mà thôi.
Nhưng Thư Y Nhan là chủ tịch Hiệp hội trà đạo Giang Nam và là người có chuyên môn, đánh giá của cô ấy quả thực đã đưa Trần Vạn Nam lên tận mây xanh.
Có vẻ như những người còn lại mới thực sự là những kẻ gà mở trong lĩnh vực này.
'Đào Ngọc Trạch xấu hổ mặt đỏ bừng.
Thư Y Nhan thậm chí còn không đoán rằng đây là tác phẩm của anh ta, điều đó chứng tỏ trong mắt người phụ nữ này, Đào Ngọc Trạch chỉ là một tên ngốc mà thôi!
Thư Y Nhan hoàn toàn không quan tâm xem đám thiếu gia nhà giàu này đang nghĩ gì, ánh mắt cô ta nhìn thẳng vào gương mặt xa lạ của Tiần Vạn Nam.
"Khúc Thuỷ Long Ngâm này, đến nghệ nhân đàn cầm của chúng tôi cũng không đàn hay được như vật
Trần Vạn Nam gật đầu chào hỏi: "Đàn là tôi chơi, không dám nhận là đàn hay, chỉ để cho vui thôi!”
Sự ngạc nhiên thoáng hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Thư Y Nhan.
"Vậy thì sự kết hợp tuyệt vời giữa Tùng Thanh, Thanh Phụng Tuỷ và khúc Thuỷ Long Ngâm cũng là ý tưởng của cậu sao?”
"Ồ, Thanh Phụng Tuỷ này là tôi được người khác mời, tôi chỉ góp vui chút thôi!" Trần Vạn Nam cười nói
Thư Y Nhan nhướng mày cười: "Hiếm khi gặp được cao nhân. Gần đây tôi có nhâp được một lạng trà Long Đoàn, không biết cậu có hứng thú nếm thử không?”
Lời mời đến bất ngờ.
Đào Ngọc Trạch ghen tị đến nỗi mặt xanh mét.
Giá trị của một lạng trà Long Đoàn cực phẩm có thể lên tới hàng trăm nghìn tệ, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Ông nội anh ta hồi chưa về hưu đã khó mua được chứ đừng nói đến việc bây giờ ông ta đã nghỉ hưu.
Trà ngon như vậy lại mời Trần Vạn Nam nếm thử.
Đường Yên Linh khẽ lắc đầu với Trần Vạn Nam.
Nhưng anh lại nhìn Thư Y Nhan và mỉm cười: "Được!"
Uống trà Long Đoàn hay không không quan trọng, cái chính là anh muốn nhìn vẻ mặt như quả bóng xì hơi của Đào Ngọc Trạch.
Thư Y Nhan gật đầu, ngoắc ngoắc tay, Trần Vạn Nam cũng theo cô ta ra ngoài.
Những người ở lại chỉ biết xấu hổ nhìn nhau.
Khương Lệ ho nhẹ: "Yên Linh, mình nghĩ cậu nên ly hôn càng sớm càng tốt. Người đàn ông này không thành thật chút nào, người phụ nữ khác vừa ngoắc tay gọi là anh ta đã chạy theo rồi!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Yên Linh đỏ bừng, cô cảm thấy có chút khó chịu.
"..."
Thư Y Nhan dẫn Trần Vạn Nam lên sân thượng.
Sân thượng rộng chỉ có hai bàn trà, rộng rãi và thoáng đãng
Có bốn hoặc năm người đàn ông trung niên đang ngồi ở một trong hai chiếc bàn đó.
Thư Y Nhan dẫn Tiần Vạn Nam ngồi vào chiếc bàn trà trống.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!