Kỳ Cao Minh chết lặng.
Những người ngõi trên bàn đều kinh ngạc nhìn Trần Vạn Nam!
Điên rồi phải không!
Ngay cả Thư Y Nhan cũng sửng sốt, chuyện này đã đi quá xa rồi!
Ai ngờ rằng người thanh niên trẻ này lại to gan như vậy!
Ban nãy Thư Y Nhan nói ra những lời Trần Vạn Nam đã nói, không phải vì cô ta tin Trần Vạn Nam!
Chỉ là cô ta và Cục trưởng Thẩm có quan hệ tốt, cho nên cố ý nhắc nhở một câu. Nếu đây thực sự là hàng giả, vậy chẳng phải đã giúp ông ta tiết kiệm được ba triệu tệ rồi sao. Như vậy là Thư Y Nhan sẽ trở thành người có ơn với ông ta!
Nếu nói sai thì đó chỉ là lời nói phù phiếm của một kẻ ngông cuồng và cô ta cũng chắng mất mát gì cả.
Ai mà ngờ được tên này lại liều lĩnh như vậy, trực tiếp xông lên phá hủy bức tranh!
Chuyện đã trở nên rất nghiêm trọng!
“Thằng nhóc này muốn chết à?”
"Cô chủ Thư, người bạn này của cô quá đáng thật đấy. Đừng nói là Cục trưởng Thẩm, ngay cả tôi cũng không chịu nổi nữa!”
Thẩm Hồng tức giận đen mặt: "Thư Y Nhan, cậu ta rốt cuộc là ai! Đúng là vô pháp vô thiên!"
Kỳ Cao Minh cũng nổi giận: "Danh tác như vậy bị cậu hủy hoại, cậu có còn là người không?”
Người phụ trách cầm bức vẽ cũng sửng sốt một lúc, không biết phải làm sao.
Trần Vạn Nam bình tĩnh liếc nhìn mọi người, cầm tách trà lên rồi lại phun lên bức tranh!
"Đúng là bắt nạt người quá đáng! Bắt nạt người khác quá đáng!" Kỳ Cao Minh lặp đi lặp lại.
Thẩm Hồng lúc này lửa giận cũng đã cháy lên đến đỉnh đầu: "Tên kia, kết cục ngồi tù rũ xương chính là cậu tự chuốc lấy đấy nhé!"
Thư Y Nhan áy náy cười nói: “Đây đều là lỗi của Y Nhan. Bức tranh này là thật hay giả thì tôi đều mua nó!"
"Đây là vấn đề tiền bạc sao? Đây là cậu ta đang giảm lên mặt mọi người."
“Vậy hãy coi như tôi nợ hai người một ân huệ có được không?” Thư Y Nhan nói đầy trách nhiệm.
Người phụ nữ này có chút ranh ma, nhưng thái độ của cô ta lúc này lại khiến Trần Vạn Nam cảm thấy thoải mái hơn một chút.
"Cô không cần mua, cũng không cần nợ ân tình gì cả. Bởi thứ vớ vẩn này chẳng đáng tiền!" Trần Vạn Nam bình tĩnh chỉ vào bức tranh đã bị phun đầy nước.
Mọi người nhìn kỹ hơn và thấy rằng bức tranh đã bị nước làm ướt đẫm.
Nhưng màu mực không hề phai chút nào, cũng không có hiện tượng lem như mong đợi.
"Trần Vạn Nam nhếch môi: "Không cần tôi nói thêm nữa phải không?”
Vẻ mặt Thẩm Hồng cứng đờ.
Kỳ Cao Minh lùi lại một bước, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lầm bẩm: "Không thể nào..."
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!