"Con không muốn biết người có thể bỏ rơi chồng con đó là ai. Con chỉ có một người mẹ, tên bà ấy là Ngô Viên!"
Trần Vạn Nam dứt khoát nói, ánh mắt không còn hoang mang như trước.
Đường Đại Bẵng thở dài: “Có một số việc có thể không như con nghĩ”.
Trần Vạn Nam mim cười: "Con biết bố sẽ nói người đó có khó khăn hay gì đó, nhưng trong cuộc sống mỗi người đều có khó khăn riêng. Chỉ là có người lựa chọn chịu trách nhiệm, có người lựa chọn trốn tránh!"
"Bố chọn gả con gái mình cho một người mắc bệnh tâm thần chỉ vì lời hứa ban đầu. Lúc đó bố không 'thấy khó khăn sao?"
“Yên Linh quyết định cưới con chỉ vì nhà họ Đường từng được người đó giúp đỡ. Lúc đó cô ấy không khó khăn sao?"
"Tất cả đều gặp khó khăn nhưng đều chọn sẽ chịu trách nhiệm phải không?"
Đường Đại Bằng nghẹn ngào nói: "Con khỏi bệnh rồi, nói năng rành mạch rồi nên đang lên lớp cho bố vợ con hả?"
"..."
“Trần Diêu Dương là kẻ tham tiền, ba năm đã trôi qua, muốn ông ta trả lại tiền là việc không có khả năng!"
“Ông ta đương nhiên sẽ không trả lại! Nhưng con sẽ cho ông ta biết hậu quả của việc lấy đi thứ không thuộc về mình!" Trần Vạn Nam nghiêm túc nói.
"Gia định ông ta ba năm nay gặp vận may lớn, công ty đột nhiên phát triển rất nhanh chóng, lại còn trở nên thân thiết với một số kẻ không ra gì!"
“Đối đầu với ông ta, con sẽ chịu thiệt” Đường Đại Bằng nghiêm túc nói.
"Gia đình chúng ta điều kiện bình thường, nhưng có hai căn hộ, hai cửa hàng, thu nhập từ vườn thuốc cũng ổn định, từ nay những thứ này sẽ thuộc về con và Yên Linh!"
Đường Đại Bằng thay đổi chủ đề và cố gắng thuyết phục anh.
Trần Vạn Nam gật đầu: “Vâng, nhà chúng ta không phải lo ăn lo mặc, con cũng không sợ bản thân mai sau không kiếm được tiền!”
"Nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta có thể phá hỏng công sức lao động của bố mẹ con!"
"...."Đường Đại Bằng càng nghe càng lo lắng, không biết nên thuyết phục anh thế nào.
Lúc này, cửa phòng ngủ của đôi vợ chồng già bị kéo ra, Trương Nguyệt Hồng hung hãn bước ra ngoài:
"Não cậu có vấn đề gì sao? Cậu không hiểu bố vợ. cậu đang nói gì phải không? Chú Hai của cậu là ai? Cậu là ai? Cậu vẫn muốn trả thù bọn họ à? Tôi thấy cậu đang không biết lượng sức mình!”
"Cậu cho rằng đó vẫn là mấy người họ hàng nghèo khó của cậu sao? Giờ ông ta là ông trùm khách sạn ở thành phố Nam Tân. Tiền trong tay ông ta nếu đổi thành tiền xu thì đủ để chôn sống cả nhà chúng ta!"
“Cậu muốn tìm đường chết thì đừng có lôi cả nhà theo!"
Trương Nguyệt Hồng tuôn ra một tràng, không hề xấu hổ vì ban nãy đã nghe lén.
Trần Vạn Nam cau mày: “Con đương nhiên có biện pháp của mình! Sẽ không liên lụy đến cả nhà!”
"Nói còn hay hơn hát! Không phải trước đó cậu cũng nói chuyện của ông năm Hoàng gì đó sẽ không liên luỵ đến Yên Linh sao? Sau đó thì sao? Nếu không, phải nhà chúng ta bỏ ra hai triệu thì chuyện đó có giải quyết được không?"
Đường Đại Bẵng cũng bất lực vì người vợ nóng tính của mình, đành quát lên: "Cãi nhau đủ chưa? Đều là người một nhà mà bà không chịu thôi đi hả
Trương Nguyệt Hồng nghe vậy càng tức giận hơn, bà ta chộp lấy món quà đã chuẩn bị sẵn trong góc ném vào chân Trần Vạn Nam:
"Trương Hải Dân bảo tôi đến dự sinh nhật con gái cậu ta. Vốn bố cậu định đi, nhưng giờ cậu đi đi. Đi cho biết cảm giác cầu xin người ta giúp đỡ nó khó chịu và khổ sở thế nào, để cậu tự biết mình ở đâu. Nếu không cậu lại nghĩ mình là thần tiên lên trời xuống biển được”.
Trần Vạn Nam trong lòng không khỏi buồn bực Đưa tiền cho Trương Hải Dân chẳng khác nào bỏ tiền mua một bài học để sau này thông minh hơn!
Có điều họ đồng ý đưa tiền cũng là vì nghĩ cho anh!
“Được!” Trần Vạn Nam lập tức đồng ý.
“Yên Linh, con đi cùng Vạn Nam đi” Đường Đại Bằng nói không lại vợ, đành nói lớn cho Đường Yên Linh trong phòng nghe thấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!