Chương 332: Yêu cầu của Diệp Khinh Tuyết
Nghe thấy Diệp Khinh Tuyết nói đồng ý quay lại với Vương Hi, Trần Lan lập tức sắp xếp một buổi cho cô và anh gặp nhau.
Trần Lan chọn địa điểm là một nhà hàng Michelin 3 sao.
“Tiếp theo trông chờ vào cậu đấy”, lúc Vương Hi đến nơi, Trần Lan nói với anh một câu rồi rời đi.
Trần Lan tin một khi Diệp Khinh Tuyết đồng ý thì sẽ giữ lời. Thời gian tiếp theo sẽ dành cho Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết bồi đắp tình cảm.
Diệp Khinh Tuyết lạnh lùng nhìn Vương Hi ngồi ghế đối diện, không nói dù chỉ một câu.
Vương Hi cũng im lặng nhìn Diệp Khinh Tuyết. Lúc này anh cũng không biết phải nói gì mà chỉ nhìn biểu cảm trên mặt cô. Vương Hi biết Diệp Khinh Tuyết vẫn còn hận anh, cô đồng ý với Trần Lan cũng chỉ vì sợ bà ta tự sát trước mặt cô. Nếu không Diệp Khinh Tuyết sẽ không bao giờ ngồi đây để gặp anh.
Vương Hi muốn Diệp Khinh Tuyết chấp nhận anh từ tận đáy lòng, chứ không phải chỉ là ngoài mặt chấp nhận. Diệp Khinh Tuyết bị Trần Lan gây sức ép phải bị động đồng ý quay lại với anh, nhưng giữa cô và anh vẫn tồn tại sự xa cách.
Sau khi món ăn được bưng ra, Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết chỉ cúi đầu mà ăn, hai người không ai nói một lời. Diệp Khinh Tuyết càng ghét Vương Hi hơn vì nghĩ anh bảo Trần Lan đến thuyết phục cô. Tuy Vương Hi im lặng nhưng anh vẫn luôn nhìn cô từ đầu đến cuối, khiến cô cảm thấy không được tự nhiên.
Đột nhiên có tiếng om sòm phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hai người.
“Phục vụ đâu? Mau ra đây cho tôi!”, một gã đàn ông kêu lên.
Vương Hi nhíu mày, anh không mong lúc này có tên nào làm ảnh hưởng đến anh và Diệp Khinh Tuyết.
Phục vụ vội vàng chạy ra trước mặt người nọ, rất lịch sự nói: “Thưa anh, xin hỏi tôi có thể giúp gì?”.
Gã đàn ông thô lỗ chỉ vào bàn, nói: “Trên bàn có bụi, nhà hàng của mấy người làm ăn kiểu gì vậy, không vệ sinh à? Tôi chi tiền để mua niềm vui chứ không phải rước về sự khó chịu. Tôi muốn ăn đồ ăn chứ không phải ăn bụi, nhìn cái bàn bẩn thỉu như thế này tôi không ăn nổi”.
Phục vụ rất lễ độ nói: “Xin lỗi anh, vậy để tôi đổi bàn ăn mới cho anh, tôi sẽ lau chiếc bàn này ngay”.
“Tôi sẽ không tức giận chỉ vì chuyện chiếc bàn, nhưng nhà hàng của mấy người thật là tệ hại. Không quét dọn vệ sinh thì thôi đằng này đồ ăn quá mặn, quá kinh tởm”.
Phục vụ tiếp tục xin lỗi: “Thưa anh, vậy để tôi đổi món khác cho anh”.
“Lại đổi món khác? Mấy người lại kiếm cớ để ăn thêm tiền của tôi đấy hả? Tôi đã quá quen với các trò bịp bợm rồi, tôi sẽ không bị cái nhà hàng này lừa đâu. Món ăn của nhà hàng mấy người còn không xứng với giá tiền và danh tiếng!”.
“Thưa anh, chúng tôi sẽ không thu thêm tiền, nếu món ăn của anh còn vấn đề gì hoặc không hợp khẩu vị, nhà hàng chúng tôi sẽ đổi miễn phí cho anh”, nữ phục vụ nói.
Gã đàn ông đánh mạnh vào mặt của nữ phục vụ: “Đồ ăn của nhà hàng mấy người đều không hợp khẩu vị của tôi, còn miễn phí đổi món cho tôi làm gì!”.
Trên mặt nữ phục vụ in hằn vết tay đỏ.
Vương Hi bước lại gần: “Thôi bỏ đi, cô ấy chỉ là một phục vụ, anh cũng không nên làm khó cô ấy nữa”.
“Bỏ đi? Mày là cái thá gì mà dám can dự vào chuyện của tao, mày nói bỏ là bỏ? Biến đi!”, gã khinh thường nói.
Vương Hi lười lãng phí thời gian với loại người như thế này, chuyện giữa anh và Diệp Khinh Tuyết vừa mới tốt lên một tý thì bị tên ất ơ này làm phiền.
“Anh biết tôi là ai không?”, Vương Hi lạnh lùng nói.
“Không biết, nhưng sao tao phải biết mày là ai chứ? Tao là khách ở đây, khách hàng là thượng đế. Mày cũng không có quyền xen vào chuyện của tao”, gã nói bằng giọng điệu chế giễu.
Vương Hi mặc kệ gã, lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho ông thị trưởng của thành phố này.
“Đừng làm bộ nữa, tưởng gọi người đến thì ghê gớm lắm à, loại như mày không phải là đối thủ của tao, tao chưa thấy ai có thế lực hơn tao trong cái phố này đâu. Tốt nhất mày đừng cố gây sự với tao, nếu không kết cục chỉ có thảm hơn”, gã hống hách nói.
Một lúc sau.
“Thị trưởng, ông đến à”, gã đàn ông trông thấy thị trưởng, chạy tới chào hỏi.
Thị trưởng mặc kệ bước qua gã, đi đến chỗ Vương Hi.
“Cậu gọi tôi đến đây có chuyện gì vậy?”, thị trưởng hỏi.
Gã đàn ông cảm thấy hơi lạ, không ngờ Vương Hi có thể gọi thị trưởng tới đây chỉ với một cuộc điện thoại. Nhưng gã vẫn chẳng coi Vương Hi ra gì, gọi thị trưởng đến đối với gã mà nói cũng là việc đơn giản, vì quan hệ giữa bố của hắn và thị trưởng rất tốt.
“Tôi muốn mua lại con phố này”, Vương Hi nhàn nhạt nói.
Mọi người xung quanh sững sờ nhìn Vương Hi.
“Thằng kia, mày điên hả? Mày biết mua con phố này mất bao nhiêu tiền không? Mày tưởng nói thế ngầu lắm à, chém gió thì ai chẳng biết. Thậm chí tao có thể nói tao muốn mua lại cả cái đất nước này”, gã đàn ông khinh thường Vương Hi, nói.
“Cậu chắc chứ?”, thị trưởng hỏi.
“Một trăm triệu đô la chắc đủ rồi nhỉ”, Vương Hi nói.
“Tất nhiên là đủ nhưng vấn đề cậu có số tiền khổng lồ đó không?”, vừa dứt lời thì Vương Hi đã viết một tấm séc rồi đưa đến trước mặt ông.
“Một tấm séc mà cũng bằng 100 triệu đô la Mỹ á? Mày tưởng ai cũng ngu ngốc như mày à?”.
“Im miệng!”, thị trưởng trầm giọng liếc xéo gã đàn ông.
Sau đó ông quay đầu lại nhìn Vương Hi: “Từ nay về sau, con phố này thuộc quyền sở hữu của cậu”.
Gã đàn ông đứng một bên há miệng trợn tròn mắt, chẳng lẽ người trước mắt gã thật sự đã mua lại con phố này với giá 100 triệu đô la Mỹ sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!