Vì mọi người đều không ngủ ngon nên khi Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết bước vào, chỉ liếc qua Vương Hi một cái rồi chuyển ánh mắt sang chỗ khác. Khi Từ Đào mỉa mai Vương Hi, anh lại thu hút sự chú ý của mọi người.
“Cũng đúng, sao hôm nay Vương Hi lại đến đây vậy? Tham gia buổi họp sáng ngày hôm nay đều là các nhân vật chủ chốt của nhà họ Diệp chúng ta. Cậu ta chỉ là một người ở rể mà cũng có tư cách đến sao?”
“Thím ba vì kiếm chút tiền thực sự mất hết cả lý trí rồi, lại sắp xếp cho một kẻ mù loà vào công ty. Hắn có thể làm được gì chứ?”
“Tháng trước lão gia đến nịnh bợ nhà họ Vương gặp phải trở ngại, chắc rằng lúc này trong lòng đang rất tức giận. Lát nữa nhìn thấy Vương Hi chắc sẽ đuổi cậu ta ra ngoài.”
Những người họ hàng nhà họ Diệp thì thầm to nhỏ trong phòng họp.
“Lát nữa nên bảo thư ký in một tờ giấy dán ở ngoài cửa, ghi là người mù và chó không được vào trong.” Từ Đào hít một hơi thuốc lá thật sâu, để lộ ra cả hàm răng vàng nói.
“Từ Đào, anh nói cái gì thế?” Diệp Khinh Tuyết đột nhiên đứng phắt dậy.
“Ô hô, đây chẳng phải là cô bé ngoan ngoãn, giỏi ngậm bồ hòn làm ngọt nhất của nhà họ Diệp chúng ta hay sao. Hôm nay thực là kỳ lạ ha, ngoài một gã mù đến công ty làm việc, thì có kẻ câm cũng mở miệng nói chuyện rồi kìa.” Từ Đào ngạc nhiên nhìn Diệp Khinh Tuyết.
“Từ Đào, anh nói chuyện có chừng mực một chút, tôi yêu cầu anh xin lỗi Vương Hi. Mắt của Vương Hi không tốt thì đã làm sao, anh ấy làm sai gì chứ, anh dựa vào cái gì mà xem thường đôi mắt của anh ấy?” Diệp Khinh Tuyết nói với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
“Tôi có nói cậu ta gì sao?” Từ Đào cười quái đản.
Diệp Khinh Tuyết là cô gái nghe lời nhất nhà họ Diệp, không những không thích nói chuyện, cô còn rất ít cãi nhau với ai, thậm chí Vương Hi từ trước đến giờ chưa từng nghe thấy cô tranh cãi với ai.
Vậy mà lúc này vì anh, Diệp Khinh Tuyết đột nhiên lại cãi nhau với Từ Đào.
Vương Hi nhìn Diệp Khinh Tuyết với ánh mắt có chút kinh ngạc.
“Tôi không cần biết anh đang nói ai, nhưng tôi muốn anh ngậm miệng lại. Nhà họ Diệp từ sau này cấm không ai được nhắc đến hai chữ thằng mù nữa.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Mồm miệng sắc bén đấy, cãi nhau cũng có chút bản lĩnh.” Từ Đào cười khinh bỉ, nhìn sang Diệp Thiên Tứ.
Diệp Thiên Tứ phát ra một tiếng cười khẩy.
“Diệp Khinh Tuyết, chắc cô cảm thấy mình ngon rồi, tưởng rằng mình có thể đảm nhận được chức phó giám đốc công ty rồi chứ gì? Có điều cho dù cô có lên làm phó giám đốc thì đã làm sao nào? Cô đừng quên, nhà họ Diệp này là chi em họ Thiên Tứ của tôi lớn nhất, tôi mỉa mai Vương Hi, đó là vì cậu ta vô dụng, cậu ta chả có cống hiến gì cho nhà họ Diệp, tôi có mỉa mai cậu ta thì cũng đáng thôi. Không phải việc cô nên quản thì đừng có xen vào, cẩn thận tự rước hoạ vào thân, chúng tôi sẽ khiến cô không được yên thân ở cái công ty này đâu.” Từ Đào lại nhìn Diệp Khinh Tuyết, bắt đầu ăn miếng trả miếng với cô.
“Anh ấy là chồng tôi!” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Tìm một thằng chồng mù loà khiến tất cả những người nhà họ Diệp chúng tôi đều thấy mất mặt thay cho cô đấy. Cô lại còn coi như báu vật vậy.” Có người bà con ở bên phía Diệp Thiên Tứ cười cợt, họ vẫn luôn cấu kết với Diệp Thiên Tứ.
“Chắc là được hầu hạ sướng lắm, người ta tuy rằng mắt mù nhưng không có nghĩa là khía cạnh khác không tốt.” Một gã thanh niên bộ dạng vô lại cười nói.
Gã thanh niên này tên là Từ Phi, là em họ của Diệp Thiên Tứ.
Đám họ hàng bên nhà mẹ Diệp Thiên Tứ đông, một người anh trai, một người em trai và một người em gái.
“Từ Phi, tiêu chuẩn so sánh của cậu hơi quá rồi đấy. Tuy rằng mọi người đều là người trưởng thành cả, nói chút chuyện người lớn cũng không sao, nhưng đây tốt xấu gì cũng là chốn đông người, đừng có nói linh tinh.” Mẹ của Diệp Dục Hàn mỉm cười khiển trách.
“Lẽ nào cháu nói không đúng sao? Nếu như không phải Vương Hi hầu hạ em Khinh Tuyết tốt như thế thì em ấy cứ bênh vực cậu ta làm gì?” Từ Phi gãi gãi đầu.
“Mấy người!” Da mặt Diệp Khinh Tuyết vốn mỏng, trước khi lấy Vương Hi cô chưa từng tiếp xúc với người khác giới nào, càng chưa từng nghe ai nói về chủ đề này trước đám đông. Mặt cô lập tức cúi xuống, mặt đỏ bừng lên vì tức giận.
“Đều là người một nhà, tếu táo chuyện này cũng không sao, cứ nói tiếp đi, tôi lại đang thích nghe đây.” Diệp Dục Hàn lại còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, mặt lộ ra nụ cười mỉm.
Đám bà con này của nhà họ Diệp rõ là càn quấy.
“Được rồi, mau ngậm hết miệng lại đi, đem chuyện như thế này của em mình ra mà nói cái gì? Chuyện như vậy lại tuỳ tiện đem ra nói sao? Chấm dứt, không được nói nữa.” Bố của Diệp Thiên Tứ không nhịn được nữa liền ra mặt nói vài lời công bằng.
“Cứ tiếp tục mỉa mai tôi này.” Vương Hi châm một điếu thuốc, nói mà mặt không biểu cảm.
Nghe thấy Vương Hi nói, phòng họp bỗng trở nên lặng thinh.
Bởi vì trước giờ Vương Hi ở nhà họ Diệp rất ít khi nói chuyện.
Đột nhiên giờ anh lại nói một câu chẳng hiểu đầu cua tai nheo như thế nào cả khiến mọi người đều cảm thấy rất kỳ lạ và kinh ngạc nhìn Vương Hi, không biết phải nói cái gì mới được.
Vương Hi biết Diệp Khinh Tuyết tuyệt đối không phải đối thủ của đám họ hàng thân thích liên kết với nhau bên phía Diệp Thiên Tứ này. Muốn cãi nhau vẫn phải để người làm chồng là anh đích thân ra mặt.
“Xin cứ tiếp tục sỉ nhục tôi, mấy người coi người mù và chó giống như nhau, tôi cảm thấy sỉ nhục như vậy vẫn chưa đủ cay độc. Tôi thích bị sỉ nhục, mời mọi người cứ tiếp tục sỉ nhục đi.” Vương Hi thờ ơ nói.
“Sỉ nhục cậu thì cậu có thể thể làm gì nào, cậu tưởng cậu vẫn còn là đại thiếu gia ngày trước nữa sao!?” Ánh mắt Từ Đào đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nhìn Vương Hi: “Bây giờ cho dù mắt cậu khỏi thì cậu cũng không thể trở về nhà họ Vương được nữa. Bản thân cậu còn không biết chuyện gì đã diễn ra sao? Và nếu như đôi mắt của cậu không khỏi được thì có lẽ cậu có muốn ở lại nhà họ Diệp cũng khó, sẽ bị đuổi ra ngoài đi ăn xin thôi?”
“Vẫn chưa đủ tàn nhẫn, tiếp tục sỉ nhục.” Vương Hi nói.
“Mẹ nó, chả trách hôm qua bố mày đánh thua mạt chược, hoá ra hôm nay gặp phải một kẻ ôn thần như mày. Mày đúng là cũng có chút lưu manh đấy, càng sỉ nhục mày lại càng vui phải không? Được, giày của bố mày hơi bẩn rồi, mày lau đế giày cho bố mày.” Từ Đào giơ chân lên, chắp lại và đặt trên bàn họp, đế giày hướng về phía Vương Hi.
“Từ Đào, cháu làm cái gì thế hả!?” Bác cả lập tức giận dữ.
“Bọn trẻ cãi cọ với nhau là chuyện rất bình thường, đều là người thân cùng một nhà đùa chơi với nhau thôi, không sao.” Bác gái cười.
“Vương Hi, chúng ta đi, tạm thời không đôi co với họ nữa.” Diệp Khinh Tuyết nín đầy một bụng giận dữ, kéo tay Vương Hi dắt anh đi.
“Không được, anh vẫn chưa bị sỉ nhục đủ, anh thích bị anh ta tiếp tục sỉ nhục.” Vương Hi nói.
“Có những người sinh ra da mặt đã dày, chắc là ba năm nay đã bắt đầu được hưởng sự sỉ nhục rồi. Nếu như Vương Hi đã thích bị sỉ nhục đến vậy thì hãy lau đế giày cho anh Đào, rồi xem xem trong phòng họp này còn có việc gì dơ dáy bẩn thỉu thì cũng làm luôn đi.” Diệp Thiên Tứ cười khẩy một tiếng.
“Dùng lưỡi liếm sạch mặt đất khá hay đấy.” Diệp Dục Hàn nói một cách dung tục.
“Vậy thì…”Diệp Thiên Tứ lạnh lùng nhìn Vương Hi, lời mới nói ra được một nửa thì chợt cảm thấy có gì đó không được đúng lắm.
Trước đây khi đám bà con nhà họ Diệp mỉa mai Vương Hi, tuy rằng anh không nói gì, nhưng trước giờ vẫn luôn tức tối cắn răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm đòi đánh người, mọi người đều rất thích nhìn thấy bộ dạng đó của Vương Hi. Nhưng hôm nay Vương Hi đột nhiên lại chạy đến cuộc họp công ty nhà họ Diệp, rõ ràng biết là sẽ bị sỉ nhục. Nhưng khi bị mọi người sỉ nhục, anh lại không những không tức giận, ngược lại còn yêu cầu tiếp tục sỉ nhục.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!