“Doãn Tâm, Tần Thư Hào- thủ hạ đắc lực của tôi chạy mất rồi, thời gian này anh phải giúp tôi.” Vương Hi nói với Doãn Tâm.
“Không thành vấn đề.” Doãn Tâm đồng ý mà không hề do dự.
Cung thể thao thành phố Minh Hải, Vương Hi thuê lại đấu trường W-1, anh triệu tập phóng viên tới mở một cuộc họp báo.
“Trận đấu tiếp theo, tôi sẽ tổ chức vào mười ngày sau, ngoài phí ra thi đấu cho mỗi vị quyền thủ tham gia, tôi sẽ đưa ra khoản tiền thưởng mười triệu.” Vương Hi một thân đồ vest gọn gàng, nói với những ống kính trước mặt.
Nghe được lời Vương Hi nói, ánh mắt của nhóm phóng viên lập tức mở to.
“Vương Hi tiên sinh, một ông chủ trong ngành nói, anh là đang bù tiền để lấy danh tiếng, là như vậy sao?” “Vương Hi tiên sinh, xin hỏi thông qua việc tổ chức một trận đấu quyền anh, thu nhập tương ứng của anh là bao nhiêu?”
“Vương Hi tiên sinh, xin hỏi những quyền quán ngoài thành phố Minh Hải có thể tham gia không?”
“Đều có thể tham gia, không chỉ quyền quán trong thành phố Minh Hải có thể tham gia thi đấu, quyền quán của những thành phố khác cũng có thể tham gia, tôi hoan nghênh quyền quán trên toàn quốc.” Vương Hi tiếp tục: “Tôi chỉ có một một vài yêu cầu, người tham gia cuộc thi bắt buộc phải được giới thiệu bởi một quyền quán đủ tư chất, như thế nào gọi là tư chất, là quyền quán có vốn đăng ký trên mười triệu. Hơn nữa lần thi đấu này, tôi sẽ làm lớn hơn so với lần trước, vẫn là ba mươi hai vị quyền thủ tham gia, chia thành mười sáu trận đấu, thời gian sẽ mất trên bảy tiếng, nhưng địa điểm tôi sẽ bố trí tại sân vận động trong thành phố, có thể chứa ba mươi ngàn khán giả đến theo dõi trận đấu.”
“Vương Hi tiên sinh, trước mắt quyền anh là môn thể thao ít được quan tâm trong nước, anh thật sự có tự tin cuộc thi sẽ có ba mươi ngàn khán giả tới xem sao?”
Lúc Vương Hi đứng dậy chuẩn bị rời đi, có phóng viên lập tức truy hỏi anh.
Vẻ mặt Vương Hi lạnh tanh, bên cạnh là Hàn Thiếu Kiệt, Lâm Hổ, Thẩm Giai Dao, Doãn Tâm, Diệp Hằng cùng một nhóm lớn trợ lý, sau khi rời khỏi cung thể thao, bèn bước lên một chiếc Mercedes-Benz S xa hoa.
“Cho dù trận đấu tiếp theo anh có thể tìm được ba mươi ngàn khán giả, một tấm vé bán ra tám mươi tệ, cũng chỉ thu được hai trăm ngàn mà thôi, căn bản không thể kiếm lại số tiền mà chúng ta đã đầu tư vào, vả lại anh còn phải trả mười triệu tiền thưởng, căn bản chính là dùng tiền để mua danh tiếng.”
Công ty W-1, Hàn Thiếu Kiệt ngồi trong phòng họp khinh khỉnh nói.
Lúc này hắn ta càng ngày càng không có niềm tin với Vương Hi nữa, hắn tưởng rằng Vương Hi đang hấp hối giãy chết, để vật lộn quyết tử một trận chiến cuối cùng. Vương Hi lần này có lẽ là đặt cược toàn bộ, cược tất cả mọi thứ của bọn họ, cược tương lai của Vương Hi và nhà họ Hàn.
“Tôi có thể lấy lại khoản đầu tư của cậu trong một lần này, cậu tin không?” Vương Hi cười nói.
“Tôi không tin.” Đôi mắt Hàn Thiếu Kiệt nhìn đi chỗ khác.
“Hai chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, tôi sẽ không lỗ vốn nữa, cậu chỉ cần lặng lẽ đứng một bên nhìn là được.” Vương Hi nói.
“Ngay cả khi tôi muốn tức giận cũng không thể tức nổi, giết anh cũng để làm gì? Anh làm đi, tôi đợi anh giúp tôi phát tài.” Hàn Thiếu Kiệt đáp.
Hắn ta gần đây cũng cực kỳ tiều tuỵ, so với trước đây đã gầy đi rất nhiều.
“Vậy thì thế này đi, tài khoản cộng đồng mà công ty dùng để tuyên truyền về cuộc thi trước đó, toàn bộ đều đưa cho Doãn Tâm, lôi kéo ba mươi ngàn người đến xem trận thi đấu lần này, Doãn Tâm, toàn bộ việc này giao lại cho anh.” Vương Hi nói.
“Không vấn đề gì.” Doãn Tâm mỉm cười đáp.
“Giai Dao, cô tiếp tục với sự nghiệp của mình, vụ làm ăn này không cần cô lo.” Vương Hi nói.
“Tôi xém chút thì quên mất, anh còn đang làm dự án thành phố ẩm thực.” Hàn Thiếu Kiệt bày ra biểu cảm không còn gì để nói.
Vương Hi hiện giờ ngay cả thị trường quyền anh còn quản lý chưa tốt, đã gặp phải tình cảnh nợ nần ngập đầu, Hàn Thiếu Kiệt thật sự không tin anh còn có thể xử lý được công việc về thực phẩm bên kia.
Mấy người đều không nói chuyện nữa, ngẩn ngơ một hồi liền tự mình đi giải quyết công việc của bản thân. Thẩm Giai Dao vẫn chưa đi, phòng họp chỉ còn mình cô và Vương Hi.
“Cô còn có chuyện gì à?” Vương Hi nhìn ra được dường như Thẩm Giai Dao có điều muốn nói.
“Anh rể, em cảm thấy rất mệt, sắp trụ không nổi nữa rồi.” Thẩm Giai Dao đáng thương nhìn Vương Hi, ngồi xuống trước mặt anh, chu môi nói.
“Tôi một lúc làm ba mối kinh doanh còn không tủi thân, cô làm cái gì mà kêu tủi thân? Tôi ngoài việc phải điều hành thị trường quyền anh, còn phải quản tập đoàn Giai Mỹ của cô, việc kinh doanh của nhà họ Diệp, tôi còn phải luôn chú ý đến cổ phiếu, luyện quyền và lên võ đài để chiến đấu như một quyền thủ. Công ty của cô có tôi và Doãn Tâm giúp, cô còn mệt à?” Vương Hi giận dữ nói.
“Để làm tốt dự án thành phố ẩm thực Giai Mỹ, mấy ngày nay mỗi ngày em đều đích thân chạy tới hiện trường. Trong nhà em mặc dù bán gia vị, không có bao nhiêu tiền, nhưng em cũng làm qua những công việc vất vả. Anh nhìn em đi, vài ngày liên tiếp chạy tới công trường, người đều cháy đen cả rồi.” Thẩm Giai Dao mếu máo, nhìn Vương Hi một cách đáng thương.
“Đúng là đen đi rồi.” Vương Hi cười.
Cô ta không nói Vương Hi còn không chú ý tới, mấy ngày nay Thẩm Giai Dao đen đi không ít, da cô vốn trắng nõn nà, lúc này lại giống như được phủ lên một tầng bóng râm.
“Còn nữa, anh nhìn chân của em mà xem, đều bị ma sát tới phồng rộp lên rồi.” Thẩm Giai Dao cởi xuống giày bệt, vắt một chân lên chân của Vương Hi.
“Cô là con gái, làm sao có thể tùy tiện để chân lên chân của người khác, nhanh chóng bỏ xuống.” Vương Hi lập tức cau mày và dời mắt sang một bên.
Chân của Thẩm Giai Dao có chút ấm áp, rất mềm, chân của cô cũng rất nhỏ, mượt mà xinh xắn.
Mặc dù Vương Hi đã kết hôn, nhưng đến giờ còn chưa được nếm trải sự ngọt ngào của phụ nữ, anh đã là một chàng trai trẻ tràn đầy sức sống, Thẩm Giai Dao căn bản không biết rằng, điều này đối với anh mà nói là một hành động quyến rũ.
“Anh rể, em thật sự rất mệt, anh nhìn xem chân của em, thật sự bị ma sát tới phồng rộp rồi, rất đau. Em đột nhiên không muốn kiếm tiền nữa, cảm thấy vẫn là cuộc sống sung sướng tự tại trước kia tốt hơn. Em cảm thấy bây giờ tất cả mọi thứ em làm đều là vì anh, em vì anh mà vất vả như vậy, anh cũng không an ủi em một chút.” Thẩm Giai Dao không coi Vương Hi là người ngoài, dứt khoát đặt chân còn lại lên đùi Vương Hi.
Cô nhẹ nhàng cử động ngón chân, dùng ánh mắt nũng nịu nhìn Vương Hi, nắm lấy tay Vương Hi và đặt lên chân mình: “Em không biết, chân em từ bé đến lớn chưa bao giờ bị phồng rộp như vậy, vả lại đeo giày bệt cũng rất đau, anh xoa chân cho em, nếu không em sẽ đình công.”
“Đúng là hoang đường.” Vương Hi cảm thấy sự mềm mại của chân Thẩm Giao Dao khi chạm vào, nhíu chặt mày lại.
“Thật sự là rất đau, anh còn mắng em nữa.” Thẩm Giai Dao rũ mắt xuống, thu đôi chân lại đặt trên ghế của mình, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.
Thẩm Giai Dao là một cô gái ngọt ngào và đáng yêu, dáng vẻ cô cúi đầu và tủi thân xoa chân thật làm người khác thương xót.
Vương Hi liếc nhìn Thẩm Giai Dao, cảm thấy bản thân đang nghĩ lệch lạc về quan hệ của hai người, cô em vợ này càng ngày càng ỷ lại vào anh, sao có thể trách cứ cô ta chứ.
Nghĩ ngợi một chút, anh thở dài và hỏi Thẩm Giai Dao: “Chân của em thật sự rất đau sao?”
“Thật sự là rất đau.” Thẩm Giai Dao khẽ gật đầu.
“Có lẽ là rất ít khi đi bộ, đột nhiên mỗi ngày đều chạy đến công trường, có chút không thích ứng.” Vương Hi đỡ chân Thẩm Giai Dao lên, cẩn thận kiểm tra: “Đúng là bị phồng rộp rồi, thật ra có anh và Doãn Tâm lo lắng, em căn bản không cần phải quá mệt mỏi.”
“Anh tin tưởng em như vậy, em muốn vì anh kiếm nhiều tiền một chút.” Thẩm Giai Dao nói.
“Đứa trẻ ngốc.” Vương Hi lắc đầu cười, nhẹ nhàng giúp Thẩm Giai Dao xoa bóp chân.
Tiếp xúc nhiều rồi, anh dần dần phát hiện ra vẻ đáng yêu của cô gái này. Thật ra rất nhiều người khi sinh ra bản chất không xấu, chỉ là sau khi trưởng thành, họ trở nên phức tạp hơn khi tiếp xúc với quá nhiều thứ mà thôi.
Nếu không phải Thẩm Giai Dao từ bé đã có một người chị họ giàu có, người lớn trong nhà dạy cô cách bám víu vào người khác, thì có lẽ cô ta sẽ là một cô gái đơn giản và lương thiện.
“Lúc mới bắt đầu đi bộ nhiều, chân sẽ bị đau, không chỉ mình em bị đau, anh cũng sẽ như vậy. Chân bị đau mà vẫn mang đôi giày bệt cứng như vậy, lát nữa đi mua một đôi giày thể thao đi, đừng có lo lắng về hình tượng xinh đẹp của mình nữa. Buổi tối về nhà dùng nước nóng ngâm chân, ngày thứ hai sẽ dịu hơn rất nhiều.”
“Vâng.” Thẩm Giai Dao lộ ra một nụ cười ngọt ngào, nhìn Vương Hi cười tít mắt.
Vương Hi nắm lấy bàn chân nhỏ của Thẩm Giai Dao, giúp cô nhẹ nhàng xoa bóp, trong lòng dần dâng lên một loại cảm giác kì lạ.
Trên thế gian này không có tình yêu mà không có lí do, cũng không có hận thù nào vô duyên vô cớ.
Tình cảm đều được tích luỹ từng chút từng chút một.
Bởi vì tập đoàn Giai Mỹ, quan hệ giữa Vương Hi và Thẩm Giai Dao thân thiết hơn rất nhiều.
Đến buổi tối, Vương Hi để Diệp Hằng làm người luyện tập cùng mình, cùng Diệp Hằng tiến hành chiến đấu thực tế trong quyền quán.
Khoản tiền thưởng mười triệu mà anh ném ra rất hấp dẫn, thông tin vừa truyền ra liền có rất nhiều quyền quán tìm Doãn Tâm để nghe ngóng thăm dò. Thậm chí có một số quyền quán bởi vì không đủ tư chất, còn nghĩ có thể đưa Doãn Tâm một ít tiền hay không, cứ làm cho quyền quán đủ tư chất trước. Năng lực làm việc của Doãn Tâm tốt hơn nhiều so với Tần Thư Hào, anh ta có phương pháp để quản lý tốt cuộc thi.
Còn thiếu một tiết mục áp chót, mục tiêu của Vương Hi là Mạnh Hổ, một trong bảy nhà vô địch quyền anh hàng đầu trong nước. Các quyền thủ trong nước có thu nhập không cao, lần thi đấu này số tiền thưởng cho người đứng thứ nhất là hai triệu, đối với Mạnh Hổ mà nói vẫn là rất hấp dẫn. Vả lại Mạnh Hổ là quyền vương có tiếng trong nước, hiệu ứng ngôi sao của bản thân anh ta sẽ có thể mang lại rất nhiều khán giả.
Khi Vương Hi và Diệp Hằng hai người đang nghiêm túc luyện tập, một người đàn ông trẻ tuổi với bộ vest chỉnh tề bước vào.
“Vương Hi, tôi muốn thách đấu với anh.” Người thanh niên này vóc dáng tầm trung, khoảng một mét bảy hai, đeo một cặp kính màu vàng, tóc được chải mái giữa cẩn thận tỉ mỉ, nhìn có vẻ giống một học giả già nghiêm túc.
“Mẹ kiếp!” Các quyền thủ trong quyền quán nhìn rõ dáng vẻ của người thanh niên kia, thốt lên kinh ngạc, lập tức bật cười lớn.
Bởi vì người đàn ông này không chỉ chiều cao không nổi bật, thậm chí thân hình còn gầy một cách đáng kinh ngạc, bọn họ căn bản không tin rằng người thanh niên này sẽ là đối thủ của Vương Hi, đoán chừng khi hai người bước lên võ đài, Vương Hi có thể một quyền đấm vỡ kính của anh ta.
“Thế nào, có hứng thú không?” Người thanh niên đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi, nghiêm túc hỏi.
“Không hứng thú.” Vương Hi nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!