Hạt mưa to như hạt đậu hung hăng nện trên chiếc ô che mưa hình vuông, vỡ thành từng đóa hoa nước, cả cung thể thao vô cùng ẩm ướt, hơn một trăm nhân viên công vụ không ngừng cầm cây lau nhà gạt đi nước tích tụ.
Vương Hi và Phàm Gian lại đứng về phía võ đài, Phàm Gian lặng lẽ nhìn chằm chằm vết thương trên mặt của Vương Hi
"Cậu nhìn cái gì?" Vương Hi nói.
"Tôi nhìn xem cần phải đánh đến mức nào mới khiến anh nằm viện trên một tháng." Phàm Gian nói.
"Ngang ngược." Vương Hi hừ lạnh một tiếng.
Trận đấu bắt đầu lại, lần này Vương Hi không dùng lại cách đánh xe tăng nữa, mà là cách cướp biển. Cái gọi là cách cướp biển là giống như sói quây con mồi lại, không ngừng dò xét tấn công về phía kẻ dịch, nếu kẻ địch thể hiện một mặt mạnh mẽ, lập tức lùi về hoặc tránh đi, chờ thế tấn công của kẻ địch chậm lại, lại tiếp tục tấn công kẻ dịch, cho đến khi khiến kẻ địch sụp đổ hoàn toàn mới thôi.
Cướp biển phương Tây khi đối diện với kẻ dịch, thích nhất là cầm con dao đi đi lại lại chung quanh kẻ địch, tìm ra sơ hở giết chết kẻ dịch trong một chiêu.
Vương Hi bắt đầu đi lại trên sân, dò xét một cách cẩn thận tấn công về phía Phàm Gian.
"Vương Hi, cố lên!" Fan hâm mộ của Vương Hi bắt đầu thét lên.
"Vương Hi cố lên!" "Vương Hi cố lên!" Tùy theo fan hâm mộ dẫn dắt tiết đấu, ngày càng nhiều người bắt đầu hô lên.
Bọn cho cho rằng lúc Vương Hi đánh quyền anh có chút hung ác, nhưng bản tính vẫn tốt, bọn họ nhìn được ra Vương Hi thật sự thích quyền anh, anh đang cống hiến cho sự nghiệp quyền anh, cho nên bọn họ ủng hộ Vương Hi.
"Đánh nó, đánh chết nó đi!" Bố của Lý Tư Minh nhìn thấy nhiều người ủng hộ Vương Hi như vậy, không nhịn được căm phẫn, ở dưới sân đấu thúc giục Phàm Gian.
Phàm Gian cũng không vội, chỉ giống như Vương Hi vậy đi quanh anh.
"Nên tấn công rồi, bằng không các cậu sẽ bị phán trừ điểm vì thi đấu tiêu cực." Trọng tài nói.
Có lúc quyền anh rất tàn khốc, vì trận đấu, không cần biết hai người là bạn hay là kẻ địch, đều phải lấy nắm đấm cứ thế mà vật lộn. Nếu hai người đều không ra tay, trận đấu liền mất đi tính thưởng thức, người Hoa Hạ yêu hòa bình, bọn họ không ngại quyền thủ tấn công tiêu cực, nhưng ở phương Tây, chỉ cần các quyền thủ tấn công chậm lại, liền bị các khán giả cho một trận tiếng xùy.
"Tôi tấn công đây." Phàm Gian lẳng lặng nhìn Vương Hi.
Bỗng nhiên hung hăng đánh một quyền về phía Vương Hi.
Vương Hi nhanh chóng lùi lại, duy trì khoảng cách an toàn với Phàm Gian, khiến cho nắm đấm của Phàm Gian không cách nào đánh vào anh được. Phàm Gian tiếp tục tấn công, không trúng, một quyền bộ pháp dưới chân liền vung tới, lại một quyền hung hăng đánh tới Vương Hi.
Vương Hi có thể nghe thấy rõ ràng tiếng gió trong không khí, nắm đấm của Phàm Gian vừa nhanh vừa nguy hiểm, anh lùi về sau mấy bước liền, cơ thể lập tức đụng vào dây võ đài.
Phàm Gian lại thừa cơ đánh một quyền về phía Vương Hi, chân phải Vương Hi bước sang bên, một chiêu di chuyển sang bên, nhanh chóng làm cho lưng cách xa dây võ đài cùng lúc tránh khỏi nắm đấm của Phàm Gian.
Ngay lúc này, phần bụng của Vương Hi bỗng đau đớn.
Ánh mắt anh lộ ra sự kinh ngạc, không biết Phàm Gian tấn công thế nào liền bị đánh trúng phần bụng. Ngay sau đó anh cảm thấy tiếng gió trong không khí, nhanh chóng nhảy mạnh sang một bên.
Phàm Gian lại tấn công anh lần nữa, vốn dĩ một quyền này của Phàm Gian phải chuẩn xác đánh trúng khí môn ( khu vực dưới rốn 3 inch) của anh, Nhưng Vương Hi bỗng nhảy ra nên bị Phàm Gian đánh trúng bả vai.
Chỗ bị đánh trúng là khớp bả vai. trên mặt Vương Hi lộ ra đau dớn, mười ngày trước anh bị Lý Tư Minh đá bị thương bả vai, đến bây giờ bả vai vẫn chưa khỏi.
"Tôi quên mất, hóa ra bả vai anh vẫn còn bị thương. Biết người biết ta trăm trận không thua, tôi đã xem qua video anh đánh quyền ở K-1 trước đây, còn có video anh thi đấu với Lý Tư Minh mười ngày trước." Phàm Gian nói mặt không biểu cảm, đồng thời lại đánh một quyền về phía Vương Hi.
Cơ thể Vương Hi nhanh chóng xông lên, dứt khoát ôm lấy cơ thể gầy gò của Phàm Gian.
"..." Ánh mắt Phàm Gian hơi sửng sốt.
K-1 là trận đấu quốc tế, là trận đấu vật tự do cao cấp nhất Tokyo, tập hợp cao thủ cả thế giới. Trước kia Vương Hi dùng tán thủ lấy được hạng hai ở Tokyo. Chỉ kết thúc một mùa thi đấu anh lại không đánh quyền nữa. Anh được coi như cao thủ trong giới tán thủ, mà trước đây Phàm Gian là võ sư mục tiêu trong giới tán thủ, hai người đều là đấm bốc chuyển từ tán thủ sang. Nhưng lúc Vương Hi đi du học đã từng học quyền anh chuyên nghiệp. Phàm Gian từng hướng dẫn mục tiêu cho quyền anh, kỹ thuật quyền anh của hai người đều không tệ.
Nói về thực lực, nếu Vương Hi ở thời kỳ đỉnh cao, chắc hẳn sẽ ngang sức ngang tài với Phàm Gian. Đến cuối cùng chắc hẳn hai người đều không ai chịu thiệt, phải dựa vào điểm số mà phân thắng bại.
Nhưng Vương Hi đã quá lâu không đánh quyền anh rồi, cơ thể sớm đã hỏng rồi, những huấn luyện bây giờ đều là huấn luyện để khôi phục, mà Phàm Gian vẫn luôn làm võ sư mục tiêu, thực lực của hai người bọn họ không thể so sánh.
Cho dù thực lực của Vương Hi không bằng Phàm Gian, kỹ thuật và kinh nghiệm thực chiến vẫn có. Chiêu này của anh là chiêu triền ôm, dùng cơ thể ôm lấy đối phương, rút ngắn khoảng cách tấn công của đối phương, khiến đối phương không cách nào phát lực làm mình bị thương.
Nhìn thấy hai quyền thủ triền ôm, trọng tài phải tách bọn họ ra.
Ngay lúc trọng tài nhanh chóng đi đến để tách bọn họ ra, vì thể lực của Vương Hi giảm xuống quá nhiều, lúc này đã bắt đầu thở dốc, cơ thể toát mồ hôi đầm đìa, anh gắt gao ôm lấy Phàm Gian không dám buông ra, vì thực lực của Phàm Gian quá mạnh, bây giờ anh chỉ có thể dựa vào triền ôm để kéo dài thời gian và hiệp đấu, để bản thân mình đừng thua khó coi quá.
Quá lâu không đánh quyền anh, anh không có bất kỳ phần thắng nào trước mặt Phàm Gian.
Bỗng nhiên, anh cảm thấy phần eo mình đau dữ đội, kiểu nội tạng chấn động với cảm giác đau sốc hông truyền đến rõ ràng, là cùng lúc với Phàm Gian bị anh triền ôm đã len lén đấm móc một quả vào xương sườn anh.
"Cậu thế mà còn dùng ám chiêu." Vương Hi lập tức ôm lấy cánh tay của Phàm Gian, khiến cậu ta không thể đánh mình tiếp.
Vừa không chú ý, anh bị Phàm Gian đánh lén ba quyền, bây giờ phần eo có cảm giác sưng đau rõ ràng.
"Thi đấu thứ nhất, thể thao đứng nhì, chỉ cần có thể thắng, dùng ít ám chiêu tính là gì?" Phàm Gian nói mặt không đổi sắc.
"Tách ra!" Trọng tài cũng coi thường loại chuyện mờ ám này của Phàm Gian, lớn tiếng quát hai người.
Hai người nhanh chóng tách ra.
Lúc bắt đầu đánh lại, Vương Hi vẫn dùng cách đánh triền ôm, kỹ thuật của anh vẫn không tệ, chỉ cần bản thân không phải là đối thủ của Phàm Gian, anh lập tức quả quyết ôm lấy Phàm Gian, thậm chí anh còn hưởng thụ cảm giác ôm lấy Phàm Gian, sắc mặt trơ tráo gắt gao ôm lấy Phàm Gian không buông tay, đồng thời cũng tìm cơ hội lén đánh vào xương sườn của Phàm Gian.
"Bỉ ổi." Phàm Gian thản nhiên nói.
"Như nhau, như nhau." Vương Hi cười đê tiện.
Hai người cứ đánh như vậy, Vương Hi dựa vào kinh nghiệm và kỹ thuật vẫn kéo dài đến hiệp thứ năm, trận đấu này của bọn họ tổng cộng là mười hai hiệp, trong đó Vương Hi cũng có lúc có sai sót, vì nắm giữ không tốt thời cơ ôm lấy Phàm Gian, bị cậu ta đánh một quyền đến mức cằm rách một vết.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!