Chương 22.
“Hả?” Hai mắt Đỗ Tiểu Vỹ trừng lớn, anh đang nghiêm túc đấy à? Có phải là nhanh quá rồi không, dù gì bây giờ cũng có rất nhiều người nhanh chóng kết hôn. Mặc dù cô cũng rất thích anh nhưng cô thật sự vẫn chưa chấp nhận được sự thật rằng cô sẽ kết hôn sớm như vậy đâu!
Anh vẫn đang cầm chiếc nhẫn, lòng thấp thỏm không yên chờ kết quả.
“Được rồi, anh quỳ xuống cầu xin em đi rồi em sẽ đồng ý với anh!” Cô cố ý làm khó anh xem thử anh có thành tâm hay không.
“Được!” Nói xong anh cong gối chuẩn bị quỳ xuống để thực hiện nghi thức cầu hôn long trọng nhất của Hoàng gia Anh.
“Ủa? Không cần đâu! Em đùa anh thôi!” Đỗ Tiểu Vỹ vội vội vàng vàng kéo anh đứng dậy, cô không ngờ rằng anh thật sự muốn quỳ xuống để cầu hôn cô, xem ra anh thật sự yêu cô rồi!
“Vậy em có đồng ý không?” Anh vui mừng hỏi.
“Em có thể từ chối không, anh cũng đừng có ép em!” Cô thấy cái này phiền chết đi được ấy.
“Tại sao?” Anh cố kìm nén cơn giận dữ trong lòng.
“Vinh Thiên, kết hôn không phải là trò đùa đâu, là hai người sẽ sống bên nhau thật lâu thật dài. Không phải là não anh có vấn đề nên anh muốn thế nào thì là thế ấy rồi đấy chứ?” Cô bỏ qua cái tính hay vui đùa của mình mà nói chuyện với anh một cách nghiêm túc.
“Anh nghiêm túc mà!” Anh xoay người cô lại rồi nhìn cô bằng ánh mắt kiên định.
“Nhưng mà cũng quá nhanh rồi, em thậm chí còn chưa thay đổi được gì, em không thể chấp nhận được.”
“Chuyện kết hôn em có thể suy nghĩ lại, anh sẽ không ép buộc em. Nhưng anh xin em hãy tin anh, anh là thật lòng yêu em. Chuyện anh đã quyết sẽ không bao giờ thay đổi!” Ánh mắt anh vừa sâu vừa chú tâm, cô nhìn thấy chính bản thân nhỏ bé của mình trong đôi mắt của anh. Giờ phút này cô tin anh là thật lòng yêu cô, nhưng tương lai sau này ai có thể đảm bảo được. Trong tiềm thức của mình, cô luôn thấy sợ hãi đối với hôn nhân.
“Chuyện này cũng chưa chắc đâu, anh gặp được em và anh đã thay đổi rất nhiều rồi. Sau này nếu anh lại gặp một cô gái khác có lẽ cũng sẽ thay đổi nhiều hơn nữa thôi!” Cô mở cửa phòng đi vào để anh lại bên ngoài.
“Anh chỉ thay đổi vì em mà thôi, trừ phi trên đời này còn có một Đỗ Tiểu Vỹ thứ hai!” Anh vội vàng dùng tay chặn cửa lại rồi nói.
“Nhưng mà Vinh Thiên à, bây giờ không phải chỉ là chuyện của riêng chúng ta nữa rồi. Ba mẹ anh cũng tới cả rồi, rốt cuộc anh đã nói sự thật với họ hay chưa?” Ba mẹ anh vừa nghe tin cô có thai đã lập tức bay trở về, cũng có thể thấy được họ mong chờ vào đứa bé này như thế nào. Nhưng căn bản là cô không hề mang thai, mặc dù không phải là cô cố ý lừa gạt họ, nhưng đến bây giờ vẫn còn chưa nói ra thì chẳng phải là thành cố ý che giấu rồi sao?
“Nói sự thật gì chứ, em muốn khiến họ mất vui hay sao?” Biểu cảm trong ánh mắt anh trở nên thâm sâu khó lường khi anh nói như vậy.
“Ý anh là sao chứ?” Đỗ Tiểu Vỹ cảnh giác nhìn anh.
“Đừng động đậy!” Anh nghiêng người về phía trước lại gần cô, thì thầm bên tai cô. “Bây giờ anh chỉ muốn làm một việc thôi, chính là hôn em đó!”
Nói xong anh không cho cô bất kì cơ hội nào liền hôn lên môi cô cực kì dịu dàng.
Reng… reng… chuông điện thoại vang lên.
Đỗ Tiểu Vỹ vừa nhắm mắt vừa tìm điện thoại.
“Ơ? Gì đây nhỉ?” Cô chạm vào cánh tay của người nào đó, mờ mịt mở mắt ra. Một hồi sau khi nhìn rõ người trước mặt, toàn thân cô trở nên sợ sởn cả tóc gáy. Trong đầu đang tua lại mọi chuyện xảy ra vào tối hôm qua.
Trời ạ! Tối hôm qua cô bị hôn đến choáng váng đầu óc, trong lúc mơ mơ màng màng cô bị người ta ăn sạch sành sanh, không sót một chút nào hết. Vậy mà anh lại dám dùng nam nhân kế với cô, cô cựa mình quay lại và hét lớn: “Diệp Vinh Thiên, anh cái đồ khốn này, anh vậy mà, vậy mà lại…” Cô nắm lấy tấm ga trải giường che ngực mình lại, tức đến không nói nên lời.
“Làm sao vậy?” Anh ngồi dậy với ánh mắt mơ màng, nhất thời không phản ứng kịp với tình huống hiện tại.
“Ah!” Cô đưa hai tay lên che mắt lại và hét lên: “Anh mặc quần áo vào đi!” Mặt cô đỏ bừng lên, không quen đối mặt với anh như thế này. Nhưng mà cô lại hoàn toàn quên mất rằng tấm ga trải giường trên người mình từ từ rơi xuống.
“Dù sao thì chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, bây giờ chỉ là làm những chuyện này trước khi kết hôn thôi mà!” Ánh mắt của anh rơi vào thân hình “dâu tây” của cô, rất mãn nguyện với chuyện tối qua.
“Anh cái tên khốn này, anh lại bắt nạt em!” Cô giơ nanh vuốt như ma quỷ của mình ra cào một vòng thật sâu trên đùi anh.
“Lại nữa rồi!” Anh đẩy cô nằm xuống giường. “Hay là em cảm thấy tối hôm qua vẫn chưa cào đủ?” Anh nhìn cô đầy xấu xa.
Cô nhìn thấy những vết cào xước màu đỏ sau lưng anh cũng có thể thấy rõ tối hôm qua cuồng nhiệt cỡ nào. Mặt cô lại đỏ bừng đến tận mang tai.
Anh khẽ hôn nhẹ lên tai cô, chuẩn bị tái hiện lại những hình ảnh nóng bỏng hạn chế người xem tối hôm qua, thì chuông điện thoại lại reo lên làm cắt ngang hành động của anh.
Đỗ Tiểu Vỹ bỗng nhiên tỉnh táo lại, túm lấy tấm ga trải giường che người mình lại, lại còn không lưu tình mà dùng chân đá anh lọt xuống giường: “Mau nghe điện thoại đi!”
Diệp Vinh Thiên cũng không quan tâm đến việc bị đá phăng khỏi giường, nắm lấy một góc ga trải giường che bộ phận quan trọng lại rồi nhận điện thoại, nói địa chỉ cho tài xế đến đây đón anh đi làm.
“Khi nào em mới về với anh?” Diệp Vinh Thiên mặc lại quần áo trước sự đe dọa dụ dỗ của cô, cũng có thể nói là anh đã bỏ qua sự quấy rối ngày càng xa hơn của cô. Hiện tại anh vừa bao quanh người cô vừa ngắm nhìn gương mặt của cô.
“Sao lại phải về, em bây giờ rất tốt, em mới không trở về để bị anh bắt nạt đâu!” Cô đang làm bữa sáng.
“Hôn sự của chúng ta…”
“Em còn đang suy nghĩ đấy!” Cô vừa nghiêng đầu vừa giả vờ thận trọng!
“Em còn cần phải suy nghĩ cái gì nữa?” Anh còn chưa đủ tốt sao? Anh cũng đã tận tâm đến vậy rồi mà cô vẫn còn chưa đồng ý nữa!
“Đương nhiên là phải suy nghĩ phải trái trước sau cho kỹ rồi, trước đây anh đối xử với em như thế nào, em sẽ không bao giờ quên đâu. Vừa hung dữ vừa ác độc, tính tình thì xấu xa, vậy nên em đương nhiên phải suy nghĩ thật kỹ cho nửa đời sau của mình có phải sẽ bi thảm thê lương hay không rồi!”
“Được được được, trước đây đều là anh sai, vậy em xem bây giờ anh đối xử với em như thế nào, có phải là khác rồi không. Trước kia vừa hung dữ vừa ác độc, không dịu dàng một chút nào hết.” Anh đổ hết lỗi cho bản thân mình, sớm biết như vậy anh đã đối xử với cô tốt hơn một chút rồi để hôm nay không phải bị người khác lật tẩy như vậy.
“Được rồi, ý của anh là tính tình em không tốt chứ gì, không chịu được thì anh đừng có lấy! Trần Kiều Kiều dịu dàng như vậy thì anh đi mà tìm cô ta đi!” Cô trừng mắt! Lấy lại bữa sáng của anh, đẩy anh ra tới cửa, mở cửa rồi đẩy anh ra. Anh chàng này không biết nói lời ngon tiếng ngọt mà lại cứ cãi nhau hết lần này đến lần khác. Hừ, tức chết cô rồi, nói cô không dịu dàng thế anh dịu dàng chắc?
“Tiểu Vỹ, có tin lớn này!” Từ Lệ vui vẻ hưng phấn chạy thẳng vào bếp.
“Hả? Chuyện gì vậy?” Cô cũng mất hết hứng thú, Diệp Vinh Thiên từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa gọi cho cô, đến cả buổi trưa cũng không thấy tới luôn. Lẽ nào anh thật sự giận cô rồi, anh cầu hôn cô nhiều lần như vậy mà lần nào cô cũng từ chối. Anh nản chí rồi sao? Cô hối hận chết mất thôi, sớm biết vậy đã đồng ý với anh rồi.
“Trai đẹp đến kìa!” Từ Lệ nhìn chằm chằm vào cô nói.
“Thật á? Anh ta tới rồi?” Phản ứng có chút kích động của Đỗ Tiểu Vỹ đã hoàn toàn lọt vào trong mắt Từ Lệ, cô ấy mơ hồ nở nụ cười: “Ah! Còn nói cô với anh ta không có quan hệ gì, buổi trưa người ta không tới cô giống như người mất hồn vậy. Giờ thì người ta tới rồi hồn cô lại về rồi đấy!” Từ Lệ cười trêu cô.
“Tôi lười nói với cô!” Đỗ Tiểu Vỹ vui mừng! Cô phải ra ngoài xem xem mới được! Nhưng Từ Lệ lại nắm tay cô nói: “Tiểu Vỹ à, anh ta còn mang theo cả một người phụ nữ đến nữa đấy. Như vậy là có ý gì chứ?”
“Gì cơ? Phụ nữ á?” Đỗ Tiểu Vỹ ngạc nhiên!
“Đúng vậy đó, rất kiều diễm đó nha!” Từ Lệ gật đầu nói.
“Kiều diễm?” Không cần đoán cũng biết cô ta là ai! Diệp Vinh Thiên đây là có ý gì nhỉ? Cô phải ra ngoài xem thử mới được.
“Vinh Thiên, chi bằng chúng ta đổi nhà hàng khác đi!” Trần Kiều Kiều cau mày, hiếm khi Diệp Vinh Thiên hẹn cô ta ra ngoài ăn cơm, ai ngờ lại là đến một cửa hàng nhỏ bé như thế này, thế này thì sao có thể phù hợp với thân phận của cô ta được chứ!
“Có thể, cứ tự nhiên!” Diệp Vinh Thiên mặc kệ cô ta mà đi thẳng vào trong.
“Gì thế chứ!” Trần Kiều Kiều không cam tâm mà giậm chân, bước vào cùng anh. Vừa mới ngồi xuống, Trần Kiều Kiều đã nhìn thấy Đỗ Tiểu Vỹ từ phòng bếp đi ra. Không để cho cô ta kịp phản ứng, Đỗ Tiểu Vỹ đã bước hai ba bước tới, giọng ồ ồ hỏi: “Hai người muốn gọi gì?”
“Sao cô lại ở đây?” Trần Kiều Kiều ngạc nhiên hỏi.
“Tôi muốn ở đâu thì ở đó, cô quản được à?” Đỗ Tiểu Vỹ liếc cô ta một cái, cuối cùng ánh mắt cô lại rơi trên người Diệp Vinh Thiên. Thằng nhóc thối tha, thế mà lại dám giở trò với tôi, không còn đủ kiên nhẫn nữa rồi à?
“Ha, tôi quản không nổi, chẳng qua là thái độ phục vụ của cô hình như không được tốt cho lắm. Không biết ông chủ của cô mà biết thì sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ?”
Xem như là cô ta nhẫn tâm khi mà lần nào cũng có thể chọc trúng nỗi đau của cô. Sắc mặt cô bình tĩnh lại rồi tỏ thái độ bình thường như đối với những người khách khác. “Không biết hai vị đây có muốn gọi món gì không ạ?” Diệp Vinh Thiên chết tiệt, dám tìm người đưa đến đây uy hiếp tôi, để rồi xem tôi sẽ chỉnh anh như thế nào.
“Như cũ đi!” Cuối cùng Diệp Vinh Thiên cũng lên tiếng rồi.
Đỗ Tiểu Vỹ cực kì tức giận, đùng đùng đoàng đoàng làm mấy món ăn mà họ gọi.
“Aiya, cô muốn làm phỏng chết tôi đấy à!” Trần Kiều Kiều la lớn, Đỗ Tiểu Vỹ lại đặt bát canh xuống và nước canh văng lên tay Trần Kiều Kiều, khiến cô ta hét toáng lên lần nữa. “Vinh Thiên, anh xem đi!” Cô ta đưa tay ra trước mặt Diệp Vinh Thiên: “Đều đỏ hết lên cả rồi, anh xem thái độ của cô ta là sao đây chứ!”
Diệp Vinh Thiên cầm lấy tay của Trần Kiều Kiều, gật gật đầu: “Chậc, đúng là đỏ hết cả rồi.”
“Diệp Vinh Thiên!” Đỗ Tiểu Vỹ đột nhiên hét lớn lên!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!