Tạ Cảnh… Anh họ?
Ninh Vũ Phi chỉ hy vọng mình nghe nhầm, bằng không… Cậu, cậu muốn xông ra tầng thủy tinh nhảy xuống a!
Nhưng… Cuối cùng thì ông trời cũng mở mắt, chuẩn bị đánh chết cái tên cặn bã chân đạp ba thuyền là cậu đây.
Giống như động tác điện ảnh quay chậm, Ninh Vũ Phi quay đầu, thấy một soái ca lạnh băng đứng giữa ánh triều dương.
—— Quả đúng là Tạ Cảnh!
Ninh Vũ Phi hít một ngụm khí lạnh, trong máu dần dần đông kết thành từng tầng băng sương giống như giữa mùa hè chói chang bị ném vào trong mùa đông khắc nghiệt, tim ai không tốt có khi đã tử vong luôn tại trận!
Ninh Vũ Phi không chết nhưng cách cái chết cũng không xa.
Bãi đỗ xe lớn như vậy lâm vào vắng lặng chết chóc.
Tay phải thái tử điện hạ tay phải vẫn khoát lên eo Ninh Vũ Phi, Ninh Vũ Phi đứng hình, Tạ Cảnh đối diện với bọn họ, bởi vì ngược sáng nên không thấy rõ được biểu cảm của hắn, nhưng trông thân hình thon dài cứng nhắc kia cứ như một tượng băng chôn sâu trong hầm băng vạn năm.
Không ai nói chuyện, Thẩm Lăng Dục ném xong câu đó thì không hề có ai mở miệng.
Ninh Vũ Phi không dám nói.
Lần này… Hoàn toàn bại lộ!
Muốn lừa mình dối người cũng không được, cảnh tượng vắng lặng như vậy, ánh sáng mặt trời rực rỡ như thế, thời gian thái tử điện hạ hôn cậu không hề ngắn, cậu không phản kháng không đẩy ra, thậm chí… đến giờ vẫn kề sát trong lồng ngực Thẩm Lăng Dục.
Ninh Vũ Phi không cần nghĩ nhưng thấy cảnh tượng này, cũng hiểu rõ ràng.
80% là do thái tử điện hạ tận lực an bài, cố ý hẹn cậu tới, cố ý dẫn Tv tới, cố ý hôn cậu, sau đó để nghị trưởng nhìn thấy.
Thuyền lật, không hề báo trước.
Ninh Vũ Phi từng thiết lập vô số cảnh tượng nhưng khi chân chính đối mặt, thì sợ hãi dần thối lui, còn trong lòng chỉ còn lại tự trách.
Lần này thì tốt rồi, không cần phải buồn phiền không thể nói ‘chia tay’ ra khỏi miệng.
Lần này thì tốt rồi, ai chết ai sống cũng không cần cậu định đoạt.
Lần này thì tốt rồi, chân đạp ba… à… tạm thời hai hai thuyền, cuối cùng cũng nếm trải báo ứng!
Ninh Vũ Phi làm xong tâm lý chuẩn bị, dù Tạ Cảnh một súng bắn chết cậu, cậu cũng không nhíu mày,
Nhưng, để Ninh Vũ Phi bất ngờ đến không thể bất ngờ hơn chính là…
Tạ Cảnh không tức giận, không chất vấn, thậm chí còn không nói một câu, hắn trầm mặc quay người giống như không hề thấy bất cứ thứ gì, nhấc chân rời đi.
Chỉ là bóng dáng cô tịch trong ánh triều dương bỗng khiến người ta hoảng hốt.
Giống như hướng hắn đi không phải là xuống lầu mà là đi vào hư không, mỗi một bước đạp xuống là sinh tử vĩnh hằng.
Ninh Vũ Phi tim chợt nhói đau, hổ thẹn điên cuồng xộc thẳng vào trong lòng cậu, cậu không kiềm chế nổi mà đi về phía trước, mắt thấy muốn đuổi tới, Thẩm Lăng Dục lại giật mạnh cánh tay cậu, khí lực lớn như còng tay chế tạo bằng sắt thép, không cho phép cậu tiến lên một bước.
Ninh Vũ Phi đột nhiên hoàn hồn, dừng bước, không đuổi tới, đuổi tới thì nên nói cái gì đây? Giải thích cái gì đây? Thứ Tạ Cảnh đều là sự thật, đều là chân tướng, hoàn toàn không phải hiểu lầm, cho nên, nói cái gì cũng đều là vô ích.
Ninh Vũ Phi dừng bước, trong lòng như đổ dầu muối dấm chua, hỗn tạp không thành vị, chỉ dư lại một mảnh hoảng sợ.
Thẩm Lăng Dục nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tạ Cảnh rời đi, đôi mắt màu vàng mù mịt.
Đúng là thủ đoạn cao cường nha Tạ Cảnh, lợi dụng đủ sự mềm lòng của Ninh Vũ Phi.
Không sai, hắn cố ý tạo ra sự ‘tình cờ bắt gặp’ này, chính là muốn triệt đệ vạch trần mối quan hệ của hắn và Ninh Vũ Phi ở trước mặt Tạ Cảnh, hắn muốn thấy Tạ Cảnh tức giận, muốn thấy Tạ Cảnh thất thố, muốn thấy bộ mặt thật của tên hồ ly hoàn mỹ kia!
Nhưng… Hắn ta lựa chọn rời đi.
Không nói một lời, không mở miệng, lại làm như không có chuyện gì mà lựa chọn yên lặng rời đi.
Ngụy trang thành dáng vẻ đáng thương, làm ra thái độ thấp hèn không hề có giới hạn, như một kẻ thất bại chỉ biết chật vật trốn tránh.
Buồn cười làm sao? Hắn ta – Tạ Cảnh, người thừa kế duy nhất của Đại Tạ hầu tước phủ, chủ tịch quốc hội nắm trong tay hơn nửa quyền lợi đế quốc, một nam nhân tài phú mà vạn vạn người không dám tưởng tượng, thế nhưng lại lộ ra dáng vẻ suy sụp như vậy.
Dối trá!
Hắn ta thiếu cái gì? Tạ Cảnh thiếu cái gì? Từ sinh ra đến khi lớn lên, từ gia thế đến gia đình, từ người thân đến bạn bè, thứ hắn ta nắm giữ còn chưa đủ sao! Tại sao còn muốn cướp của hắn! Hắn sinh làm thái tử lại không hề có gì, có cha có mẹ nhưng chưa từng được yêu thương dù là một ngày, thứ duy nhất hắn muốn nắm chặt lấy chỉ có Ninh Vũ Phi nhưng tại sao luôn có người muốn cướp đi của hắn.
Một kẻ như Tạ Cảnh — kẻ từ khi sinh ra đã không thiếu bất cứ thứ gì!
Dựa vào cái gì? Thẩm Lăng Dục âm trầm xuống, hắn ta có tư cách gì giành với hắn!
Trong lòng đố kị, không cam lòng, phẫn uất từ từ lên men, hỗn tạp tản ra mùi vị quỷ dị, nếu cẩn thận thưởng thức sẽ ý thức được đó chính là máu tươi, là tàn khốc, là dục vọng muốn hủy diệt tất cả.
Ninh Vũ Phi đột nhiên hoàn hồn, khiếp đảm nhìn người bên cạnh: “Lăng, Lăng Dục…”
Thái tử điện hạ nheo mắt, lập tức đè nén tâm tình bên trong: “Tiểu Phi, đừng mềm lòng.”
Ninh Vũ Phi ngơ ngác.
Thẩm Lăng Dục đè lên bả vai cậu, cúi đầu nhìn sâu vào trong mắt Ninh Vũ Phi: “Tạ Cảnh rời khỏi em sẽ sống tốt, hắn ta vẫn là người thừa kế phủ hầu tước, vẫn là nghị trưởng nội các, vẫn là một nam nhân có quyền thế ngập trời, cho nên em không cần hổ thẹn, không cần mềm lòng, đừng quên chuyện bốn năm trước, đừng quên đoạn thời gian thống khổ ngột ngạt ấy, ở với hắn, em không hề vui vẻ, không hề hạnh phúc!”
Ninh Vũ Phi nghe lời này, trong đầu thoáng hiện lên một Tạ Cảnh suy sụp không thể gượng dậy nổi, một người tiều tụy như đánh mất linh hồn, một Tạ Cảnh chỉ chờ đợi cái chết, một người rõ ràng nắm giữ toàn thế giới lại vì chuyện chia tay của họ mà chật vật như mất đi tất cả.
Một Tạ Cảnh như vậy, thái tử chưa từng thấy cho nên hắn mới nói ra lời như vậy, thế nhưng Ninh Vũ Phi tận mắt nhìn thấy, hình ảnh đó khắc sâu trong đầu cậu không cách nào xóa nhòa được.
Cho nên… đây không phải vấn đề Ninh Vũ Phi có mềm lòng hay là không, mà là cậu có muốn hủy diệt hắn hay không, không ngờ rằng vất vả lắm mới cứu rỗi lại đâm thêm một nhát đao chí mạng vào trong buồng tim, dằn vặt nhiều như vậy, Tạ Cảnh chịu nổi sao?
Ninh Vũ Phi đặt mình vào trong hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ cũng không lấy lại được dũng khí.
Ninh Vũ Phi im lặng, đôi mắt Thẩm Lăng Dục như bị bịt kín một tầng sương mù mỏng từ từ cuộn từ trong đáy lòng bao phủ đến trong mắt, giống như sắp hóa thành chất lỏng chảy xuống, đây không phải là nước mắt mà chất ăn mòn trái tim.
Ninh Vũ Phi đè nén trái tim đau nhức, gian nan mở miệng: “Xin lỗi, Lăng Dục.”
“Đừng xin lỗi anh!” Thẩm Lăng Dục bỗng dưng dùng lực ôm lấy cậu, thanh âm vô cùng chật vật: “Tiểu Phi, đừng nói xin lỗi. Em không quên được cũng không sao, em không bỏ được cũng mặc kệ, dù bây giờ em còn thích hắn ta, không sao, anh đều biết, em đều hiểu, là anh chậm một bước, nhưng anh không cam lòng, chỉ có thể thừa nhận mình đã bỏ lỡ, nhưng xin em, đừng trở lại bên hắn, đừng dằn vặt chính mình… Nếu để anh nhìn thấy em tuyệt vọng như vậy thêm một lần nào nữa, anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì…”
Cả người Ninh Vũ Phi cứng đờ, vốn trong lòng tràn đầy đắng chát lại càng thêm phần chua xót.
Trong đầu có những hình ảnh đứt quãng chợt lóe, đó là trong thời gian tứ cố vô thân tràn đầy tuyệt vọng bất kham, Thẩm Lăng Dục vẫn luôn ở bên cạnh cậu, dùng cánh tay không tính là cường đại của chính hắn để chống đỡ một mảnh trời, dùng chấp niệm cực đoan như không muốn sống mà bảo vệ cậu.
Thẩm Lăng Dục vì Ninh Vũ Phi mà suýt nữa thì chết, vì cậu mà đến mạng cũng không cần, vì cậu mà tình nguyện từ bỏ tất cả, thậm chí là… còn xem người nhà mà hắn vẫn luôn khát vọng thành kẻ địch.
Ninh Vũ Phi nhắm mắt, liều mạng ngăn chặn nỗi chua xót đang trào dâng, chỉ là trong giọng nói khó tránh khỏi run rẩy: “Lăng Dục, chúng ta đừng nói tới điều này được không? Chúng ta… đang hẹn hò…”
Ninh Vũ Phi giả vờ thoải mái nói, cánh tay Thẩm Lăng Dục ôm thật chặt lấy cậu từ từ thả lỏng.
Ninh Vũ Phi hít sâu một hơi, để mình tỉnh táo: “Mà, hôm nay chúng ta tới đây làm gì?”
Tuy biết rõ Thẩm Lăng Dục cố ý để cậu và Tạ Cảnh đụng mặt nhưng Ninh Vũ Phi không muốn vạch trần, nên đưa ra một nấc thang để hai người cùng xuống.
Qua nửa ngày, Thẩm Lăng Dục mới chậm rãi buông cậu ra, khóe môi cong lên, nụ cười báu vật đế quốc từ từ lan tỏa, lướt qua mờ mịt và lạnh lẽo, sáng rực rỡ như ánh mặt trời: “Muốn đưa em xem một vật.”
Ninh Vũ Phi điều chỉnh tâm tình, ngạc nhiên nói: “Thứ gì?”
Thẩm Lăng Dục nắm chặt tay cậu: “Đi, chúng ta cùng đi xem.”
Bọn họ cứ như vậy tay trong tay xuống lầu, vừa nghĩ tới nghị trưởng một thân một mình từ nơi này xuống, trong lòng Ninh Vũ Phi lại đau đớn.
Nhưng cậu không muốn để thái tử mất hứng, nên điều chỉnh tinh thần, nghiêm túc trò chuyện cùng hắn.
Dưới lâu là một sàn đấu giá tráng lệ, từ trên cao nhìn xuống, hoa lệ đến mắt không kịp nhìn, vô số màu sắc nồng nặc va chạm nhau phác họa thành một khung cảnh nổi bật rộng rãi, đây không phải phong cách trang trí kiểu hiện đại mà là sự xa hoa cực điểm vô cùng phức tạp, mà lại hoàn mỹ như muốn câu lòng người.
Dù sao, tới chỗ này đều là kẻ có tiền, tiền tiêu như rác, chỉ trích chính là đang thỏa mãn lòng khoe khoang của họ.
Thái tử tới chỗ này sẽ khiến nơi nào bạo động nhưng nơi cao cấp như thế nào đều có cách bảo mật, thái tử đi vào trong một căn phòng trang nhã, ngăn cách từ trong ra ngoài toàn bộ là trong suốt, nhưng bên ngoài nhìn vào trong lại chỉ thấy một mảnh trắng xóa, không hề nhìn thấy người ngồi bên trong.
Một căn phòng trang nhã như vậy có bốn phòng, vừa vặn thành đường chéo, trong sân có hai phòng, giữa sân có hai phòng, Ninh Vũ Phi và thái tử ngồi trong sân, nhưng Ninh Vũ Phi có cảm giác ngồi bên trong căn phòng trang nhã khác kia có thể chính là nghị trưởng sama.
Thiết tưởng trong hội đấu giá này đã quá nửa, người chủ trì lấy ra một tấm thẻ, Ninh Vũ Phi trăm phần trăm xác định.
Tấm thẻ được chế tạo bởi bảo thạch đặc thù, sản xuất ở trong La Tinh hệ, kỳ diệu là nó chỉ tồn tại ở trung tâm hành tinh, độ khai thác rất khó, rất quý hiếm, quan trọng hơn là loại bảo thạch này có một luồng sức mạnh kỳ diệu, có tác dụng hống giảm lão hóa, tuy hiệu quả rất nhỏ nhưng lại hữu hiệu với vẻ đẹp nên bảo thạch này được coi là bảo bối, chỉ cần vừa xuất hiện sẽ được đưa lên một mức giá khó mà có thể tưởng tượng nổi.
Không qua bao lâu sau chính là ngày mừng thọ của Thẩm Thiên Huân, chắc chắn Tạ Cảnh tới đây mua quà tặng mẹ.
Tấm thẻ này giá khỏi điểm là 50 triệu, còn không chờ người bắt đầu ra giá thì người ngồi trong căn phòng đối diện với Ninh Vũ Phi đã trực tiếp ném ra một cái giá vô cùng đáng sợ.
—— 500 triệu.
Gấp mười lần!
Toàn bộ hội trường đều lâm yên tĩnh, Ninh Vũ Phi hoàn toàn xác nhận ngồi trong căn phòng đó là Tạ Cảnh. Cậu hơi bất an, dù không nhìn thấy nhau nhưng Ninh Vũ Phi vẫn không yên lòng.
Thẩm Lăng Dục nheo mắt, khẽ cười một tiếng, không nói gì.
Giá như vậy nện xuống, tuyệt đối không có người thứ hai ra giá thêm, tấm thẻ này không nghi ngờ sẽ được đưa đến căn phòng kia.
Mãi đến khi ra giá ba món đồ, Ninh Vũ Phi mới biết Thái tử muốn tặng gì cho cậu.
Nhìn trên đài cao được máy chiếu biểu diễn mấy mô hình cơ giáp, trong lòng Ninh Vũ Phi vô cùng phức tạp.
Còn nhớ trước đây không lâu, trong triển lãm cơ giáp, bởi vì Ninh Vũ Phi và Lý Lâm diễn một màn khôi hài, cậu và Thẩm Lăng Dục không thể đi xem triển lãm cơ giáp nhưng khi trở về phủ bá tước, hai người ăn trái đào Thẩm Lăng Dục hái từ Bala tinh, rảnh rỗi mà tán gẫu. Khi đó thái tử điện hạ nhìn thấy một bộ mô hình cơ giáp Ninh Vũ Phi sưu tầm, bên trong lại thấy mất ba chiếc, lúc đó Thẩm Lăng Dục nói sẽ tìm đủ cho cậu.
Quả thật, ba mô hình bị thiếu này vô cùng trân quý, e là tìm được nhưng ra giá không được.
Thậm chí Ninh Vũ Phi không nói tới cũng không biểu hiện yêu thích nhưng Thẩm Lăng Dục lại nhớ rõ, dù trăm công nghìn việc, dù nhiều chuyện quấn thân nhưng hắn vẫn nhớ, giống như chỉ cần là chuyện liên quan đến Ninh Vũ Phi thì đều được hắn ưu tiên hàng đầu, dùng phương thức như một đứa trẻ để lấy lòng cậu. Bản thân mãi mãi không thể không thừa nhận, đó chính là một khỏa chân tâm, là một trái tim nhảy nhót không cần che giấu mà nâng lên trước mặt.
Cuối cùng không ai có thể hiểu rõ Thẩm Lăng Dục bằng Ninh Vũ Phi, tao ngộ của hắn, tuổi thơ ấu tối tăm của hắn, khát vọng thân nhân của hắn, chấp nhất của hắn, Ninh Vũ Phi đều hiểu rõ ràng, chính vì vậy mà mối quan hệ mới đi đến bước này, giống như Ninh Tử An đã nói, kết hôn cần phải tìm một người an ổn đáng tin mà không phải lúc nào cũng chông chênh không vững, có lẽ…. cái thứ gọi là tình cảm ấy từ trước đến nay đều là nó tìm bạn mà không phải bạn tìm nó.
Bất kể là nặng nề, thoải mái, hay là tự ti, chỉ cần nó đi tới trái tim thì muốn kéo ra lại biến thành một cõi lòng tan nát.
Ninh Vũ Phi hít sâu một cái, chân thành nói với Thẩm Lăng Dục: “Cám ơn anh.”
Không chỉ cảm ơn về ba bộ mô hình cơ giáp này, mà là cám ơn về những điều Thẩm Lăng Dục làm vì cậu, vì cậu mà trả giá tất cả.
Thật ra Ninh Vũ Phi không hề làm gì cả, cậu ta chỉ đưa một viên kẹo đường cho đứa trẻ tội nghiệp, chỉ ở bên hắn chơi vài lần, chỉ làm chuyện một đứa trẻ nên làm, không hề có nhiều hơn.
Ninh Vũ Phi nói cám ơn khiến Thẩm Lăng Dục u ám cả buổi bỗng nhướng mày, nở một nụ cười chân tâm.
Ninh Vũ Phi nhìn, trong lòng cũng vui vẻ theo.
Bởi vì quá quen thuộc Thẩm Lăng Dục, cho nên đối với nụ cười của hắn, Ninh Vũ Phi hiểu rõ hơn người khác.
Thái tử điện hạ, đó là nụ cười báu vật đế quốc được Thẩm Lăng Dục tận lực phác họa ra, độ cong khóe môi tiêu chuẩn, đôi mắt vàng óng hoàn mỹ không tỳ vết, ngũ quan tuấn mỹ phụ trở khiến người xem có loại cảm giác lóa mắt thần mê… Nhưng nó hoàn toàn khác với nụ cười chân chính của Thẩm Lăng Dục.
Thời điểm Thẩm Lăng Dục vui vẻ thật sự, đôi mẳ không sáng ngời như vậy, thậm chí nó còn được che bởi một tầng sương mù mỏng, độ cong khóe môi sẽ không chuẩn như vậy, vô cùng tùy tính khiến cho lúm đồng tiền trở nên đáng yêu hơn, trông khá trẻ con nhưng dưới tầng sương mù bao quanh kia lại làm cho người ta cảm thấy nó không hề non nớt, ngược lại đột nhiên hiện lên một loại cực khổ dưới trong veo, cực bi dưới mừng rỡ, cực thống dưới thư thích trí mạng…
Giống như con người Thẩm Lăng Dục vậy, là hai thái cực hóa, nhìn không thấu, vô cùng khó lường nhưng thật ra, con người tên Ninh Vũ Phi kia lại chính là người nắm giữ công tắc cho tất cả cảm xúc của hắn.
Vui vẻ, bi thương, phấn chấn, phẫn nộ… toàn bộ đều là do Ninh Vũ Phi nắm lấy.
Ninh Vũ Phi thở dài trong lòng, thu liễm tâm tư, toàn tâm toàn ý bồi tiếp Thẩm Lăng Dục.
Mô hình cơ giáp bất ngờ dễ dàng ra giá được, bởi vì thái tử điện hạ đến nơi này nên có một số người nghe qua, biết được hắn muốn mô hình này, lập tức sớm ám chỉ qua, cho nên căn bản không ai cố ý tăng giá, sau khi kêu ba lần, mô hình vào tay.
Thẩm Lăng Dục giống như hiến dâng vật quý mà đem ba mô hình cơ giáp có mấy trăm năm lịch sử này đưa đến trước mặt Ninh Vũ Phi, cong cong mắt: “Sưu tầm đủ bộ rồi nha, có thích không?”
Đương nhiên Ninh Vũ Phi vô cùng thích, bản thân cậu cũng rất thích bộ mô hình này, lại không nỡ làm mất lòng thái tử nên cười càng thêm dịu dàng: “Rất thích, thật sự cảm ơn anh.”
Thẩm Lăng Dục cầm lấy tay Ninh Vũ Phi, xoa nhẹ lên ngón tay trắng nõn của cậu, không nhịn được mà hạ xuống một nụ hôn: “Thật muốn nhìn thấy em đeo nó.”
Hắn nói là ‘nó’, Ninh Vũ Phi sao lại không hiểu chứ?
Trong phút chốc nhìn thấy vòng tay kia, Ninh Vũ Phi đã hiểu rõ khát vọng của Thẩm Lăng Dục, chỉ là…
Cậu nghĩ tới Tạ Cảnh ngồi phòng đối diện, tim lại chìm xuống.
Mô hình lấy được, Thẩm Lăng Dục còn muốn chọn cho Ninh Vũ Phi vài thứ nhưng Ninh Vũ Phi vừa muốn mở miệng, thì thái tử điện hạ nói không muốn buông tha cho cơ hội hiếm có này, hoàn toàn dựa vào tâm ý mình mua một đống đồ cho Ninh Vũ Phi mới hài lòng rời đi.
Đến khi hai người họ đi trên hàng lang riêng, muốn rời đi đương nhiên phải đi theo đường cũ.
Mà trên đường trở về… Tám chín phần mười sẽ đụng với Tạ Cảnh.
Tim Ninh Vũ Phi đập loạn xạ, nghĩ tới thân ảnh cô đơn của Tạ Cảnh lại chột dạ.
Thật ra lúc đó Tạ Cảnh nổi giận với cậu, thậm chí trực tiếp đẩy cậu xuống lầu thì Ninh Vũ Phi sẽ không khó chịu như vậy, nhưng Tạ Cảnh lại không hề làm gì cả, không trách cứ không chất vấn, hắn chỉ lựa chọn rời đi trong im lặng.
Càng như vậy, càng là chọc vào nơi mềm yếu nhất trong lòng Ninh Vũ Phi.
Biết rõ trên người đeo khoản nợ đếm không hết, không chỉ không trả nổi mà còn không ngừng làm tổn thương đối phương, cảm giác chịu tội như vậy thật khiến con người ta không chịu nổi.
Thẩm Lăng Dục nắm tay Ninh Vũ Phi rời khỏi căn phòng trang nhã, đến khi sắp đi xuống cầu thang thì khóe mắt Ninh Vũ Phi trông thấy cửa phòng đối diện mở ra.
Tạ Cảnh sẽ ra tới, bọn họ đụng mặt nhau.
Nghĩ tới không gian chật hẹp này, nghĩ tới bầu không khí căng thẳng này, nghĩ tới những lời không thể nói ra, Ninh Vũ Phi bỗng dừng bước.
Cậu không muốn đụng chạm hắn, không muốn ba người ở trong địa phương chật hẹp này, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi tình cảnh đáng sợ ấy, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ phát sinh ra chuyện rất đáng sợ!
Mắt thấy phải đi xuống cầu thang, tâm tư Ninh Vũ Phi hơi động, mở miệng nói: “Lăng Dục, em muốn đi wc.”
Thẩm Lăng Dục sao lại không thấu tâm tư Ninh Vũ Phi, nhưng hắn không muốn ép buộc cậu: “Đi đi, anh chờ em.”
Ninh Vũ Phi thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng quay đầu đi về phía một căn phòng trang nhã.
Nơi cậu vừa đi, thì Tạ Cảnh đúng lúc xuất hiện ở cuối hành lang.
Hai nam nhân đối diện, ai cũng không mở miệng.
Tạ Cảnh cho lui người bên cạnh, trong thần sắc không hề có vẻ tinh thần sa sút cô đơn như trước, cặp mặt đào hoa hẹp dài nguy hiểm nheo lại, thanh âm dễ nghe như trộn trong nước đá: “Điện hạ phí tâm như thế, là vì ba bộ mô hình cơ giáp kia?”
Thái tử mỉm cười, khóe môi cong lên đúng chuẩn, trong mắt lại không hề có nhiệt độ: “Tiểu Phi thích, đương nhiên tôi phải giúp em sưu tầm đủ bộ.”
“Em ấy quả nhiên rất thích.” Giọng nói Tạ Cảnh bỗng ôn nhu xuống: “Lúc đó tôi đưa cho em đủ bộ, em ấy có bao nhiêu vui vẻ sao tôi lại không nhớ chứ?”
Một câu này khiến nụ cười hoàn mỹ của thái tử bỗng nứt đoạn.
Tạ Cảnh làm như không thấy, chỉ tiếp tục nói: “Sao vậy? Điện hạ không biết sao? Thật đáng tiếc, để cậu thất vọng rồi, mấy năm trước em ấy đã có đủ một bộ nhưng từ trước tới giờ Tiểu Vũ đều mềm lòng, sợ cậu lúng túng nên giả vờ vui vẻ đi.”
Chuyện này đâm thẳng một dao lên tim Thẩm Lăng Dục, đoạn thời gian hai người họ quen nhau chính là thứ Thẩm Lăng Dục thống hận nhất, nhưng lúc này hắn ta còn dám vén lên!
Thái tử cười lạnh, giương môi, ánh sáng trong mắt hoàn toàn dập tắt: “Anh họ à, anh biết tại sao tôi phải giúp Tiểu Phi sưu tầm một bộ không? Bởi vì em ấy đã sớm làm mất rồi, thứ anh đưa cho em ấy, em ấy đã ném đi cho nên mới cần thu thập thêm một lần nữa, anh hiểu không?”
Câu cuối cùng Thẩm Lăng Dục tận lực nhấn mạnh, trong đó ngầm ý châm chọc không hề che giấu.
Từ phòng wc đi ra, Ninh Vũ Phi đi tới cuối hành lang thì nghe rõ thấy lời này.
Sau đó, cậu muốn chết.
Giờ thì nên làm sao đây? Đi ra? Hay không đi ra?
Đi ra thì cậu nên đối mặt với hai người họ như thế nào?
Không đi ra nhỡ hai người họ làm ra chuyện gì đó đáng sợ hơn thì sao?