11 giờ rưỡi, Lạc Hằng đã không còn tâm trạng làm việc. Anh nhìn hồ sơ trên máy tính, đọc mãi một câu mà vẫn chẳng thể đưa nó vào đầu.
Giữa trưa Hỏa Thiếu Vân luôn có rất nhiều khách, Lạc Hằng muốn chờ muộn một chút cho ít người rồi đi.
Nhưng mà…
Anh thật sự không ngồi nổi ở văn phòng nữa.
Kim đồng hồ mới vừa nhảy đến 12 giờ, Lạc Hằng đã cầm chìa khóa xe ra cửa.
Nhân viên ở của những toà nhà văn phòng gần đó cũng thích tới Hoả Thiếu Vân ăn trưa. Tuy rằng Vân Xuyên nói mình không biết nấu ăn, nhưng các loại salad và cơm nắm lại làm vô cùng đẹp mắt, được mọi người rất thích. Mỗi khi giữa trưa đến, người đều ngồi đầy trong tiệm nhỏ.
Lạc Hằng không tính chen vào đó, huống hồ anh tới đây vốn cũng không phải vì ăn cơm, thế nên dứt khoát mua hai cái bánh mì ở cửa hàng tiện lợi, một mình ngồi gặm trong xe, cứ chốc chốc lại liếc mắt nhìn xem Hỏa Thiêu Vân còn nhiều khách không.
Hai cái bánh mì ăn hết cái vèo, Lạc Hằng một mình một người ngồi ở trong xe cảm thấy rất nhàm chán.
Anh chống cằm, cách đường cái xem chủ tiệm bận rộn bên trong.
Khoảng cách quá xa, Lạc Hằng không thấy rõ mặt cậu, chỉ có thể mơ hồ thấy bóng người.
Nhưng như vậy cũng hoàn toàn không gây trở ngại cho khí chất xuất sắc của Vân Xuyên: Làn da thật trắng, dáng người mảnh khảnh, thân thể được tạp dề màu đen bao lại trông có vẻ càng thêm gầy gò; cậu không nghe được, cuộc sống gian nan hơn so với người bình thường, nhưng không hề có chút oán hận, ngược lại, cậu vẫn luôn lạc quan mà cố gắng, còn rất yêu đời nữa.
Có cái gì để do dự chứ? Lạc Hằng nghĩ, người như vậy không cần do dự.
Anh tắt động cơ, chuẩn bị xuống xe, vừa ngẩng đầu lại thấy mấy tên đàn ông trung niên dáng vẻ như côn đồ qua kính chiếu hậu, bọn họ hướng đến Hỏa Thiếu Vân— đương nhiên không có nói không cho phép đàn ông trung niên vào tiệm uống cà phê, chỉ là…
Lạc Hằng dừng động tác, ngồi trong xe đợi một lát, đến tận khi xác nhận điểm đến của mấy người kia đúng là tiệm cà phê của Vân Xuyên mới cau mày xuống xe, đi theo mấy người đó vào tiệm.
*
Luôn có những người trên mặt viết mấy chữ “Không phải người tốt” hoặc là “Không dễ chọc” như thế.
Mấy gã vừa mới bước vào Hỏa Thiếu Vân, không khí trong tiệm lập tức trùng xuống.
Nơi này hầu như đều là nhân viên nhỏ dựa vào chút trí nhớ để làm việc, không có bao nhiêu người từng gặp qua loại tình huống tận ba, bốn tên đàn ông mặt mũi dữ tợn, cao to vạm vỡ cùng xuất hiện.
Mấy gã kia còn mang theo thái độ kiếm chuyện, vừa vào cửa đã ồn ào: “Haizz, nghe nói trên phố này có cái tiệm cà phê nổi tiếng trên mạng, chủ tiệm là người câm, có phải tiệm này không thế?”
Người trong tiệm mắt to trợn mắt nhỏ với nhau. Mọi người đều nhíu chặt lông mày, sắc mặt không ổn nhìn nhìn chằm chằm mấy gã.
Vân Xuyên hơi sững sờ.
Không phải cậu chưa từng trải qua loại chuyện này. Khi còn nhỏ thường xuyên gặp được bạn cùng tuổi bình thường nói lời này, nhưng mà sau khi lớn lên thì rất ít khi thấy người khác nói trắng ra như vậy.
Vân Xuyên trong nháy mắt trở nên xấu hổ, nhưng lại nhanh chóng khôi phục gương mặt tươi cười. Cậu ấn nút của thẻ bài nhỏ trên quầy thu ngân, trên đó viết “Chủ tiệm không nói được nhưng có thể hiểu khẩu ngữ”.
Chẳng qua đối đãi với người rõ ràng là đến kiếm chuyện, dịu dàng hoà nhã không thấy có tác dụng gì, ngược lại còn làm bọn họ tồi tệ hơn.
Mấy gã dạo quanh tiệm, cuối cùng trở lại quầy thu ngân. Rất thành thật nhìn menu đặt đơn, nhưng khi Vân Xuyên quay người đi lấy bơ, mấy gã lại dùng ánh mắt hung tợn quét qua một vòng khách hàng còn ở trong tiệm.
*
Lúc Lạc Hằng đi vào trong tiệm thì gặp được vài người khác đang vội vàng rời đi, mấy cô bé lẩm bẩm oán giận “Người nào vậy trời, không phải là lưu manh chứ”.
Vài phút ngắn ngủn trôi qua, khách trong tiệm vậy mà đã đi hết một nửa.
Lạc Hằng lạnh mặt nhìn mấy gã đó, sau khi thu được ánh mắt khiêu khích của đối phương, anh hơi nheo mắt.
Vân Xuyên pha xong mấy ly cà phê, cậu rung chuông nhỏ nhắc mấy tên kia tới lấy.
Cậu cũng thấy được Lạc Hằng, rất bất ngờ thốt ra một âm tiết— nhưng cậu rốt cuộc không thể nói ra, một tiếng này căn bản nghe không ra là từ gì.
Gã cầm đầu kia “Ồ” một tiếng: “Mày nói gì cơ? Sao tao lại nghe không hiểu nhỉ!”
Sắc mặt Lạc Hằng tức khắc trở nên khó coi, anh nhìn theo hướng đó rồi bước hai bước—
Đinh—
Cái chuông nhỏ ở quầy lại vang lên.
Lạc Hằng quay đầu nhìn lại, Vân Xuyên vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm anh. Cậu làm vài cử chỉ, ý bảo Lạc Hằng lại đây, đồng thời lặng lẽ đưa di động ra.
[Đừng để ý đến bọn họ, đoán chừng là tùy tiện tìm một chỗ phát tiết thôi, cũng không thường xuyên tới, không cần quan tâm.] Vân Xuyên viết, [Việc kinh doanh không tránh được chuyện này chuyện kia, chờ bọn họ đi là ổn rồi.]
Lạc Hằng xanh mặt xem xong mấy câu nói đó, cả buổi mới chịu giãn mày, nhẹ nhàng gật đầu.
Vân Xuyên cười với anh, xoay người lấy Amerino đá anh đặt trước ra.
Tâm trạng tốt khi gặp lại Vân Xuyên sau vài ngày bị mấy tên lưu manh này quấy phá đến không còn gì, Lạc Hằng bưng cà phê lên, biểu cảm phức tạp nhìn Vân Xuyên một cái.
Người này còn không tim không phổi cười với anh.
Lạc Hằng bất đắc dĩ lắc đầu, tìm một góc ngồi xuống, thuận tiện chờ xem mấy tên đàn ông đó khi nào thì rời đi.
Mấy người kia không biết có ý gì, hù dọa vài vị khách trong tiệm rời đi xong, cứ thế tìm một nơi yên tĩnh để ngồi— tuy rằng dáng ngồi vẫn đao to búa lớn cay mắt như cũ.
Đám người ngồi cùng nhau lớn tiếng đàm luận về cái tên Lạc Hằng chưa từng nghe qua. Lời nói thô lỗ, hành động thô bỉ, cuối cùng cũng đuổi mất vài vị khách ở lại khi nãy.
Vân Xuyên vội xong rồi ngẩng đầu lại thấy trong tiệm trống rỗng, chỉ có mấy gã vừa nhìn đã biết không có ý tốt, và sắc mặt âm trầm của Lạc Hằng trong góc.
Vân Xuyên không muốn đi trêu chọc mấy người kia, liên tục đưa mắt ra hiệu cho Lạc Hằng, để anh cũng không cần để ý những người đó.
Cậu lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lạc Hằng: [Anh không cần chấp nhặt với bọn họ đâu, cũng đừng để ý. Loại người này nhé, anh càng chú ý bọn họ thì bọn họ càng quấn lấy không buông. Nếu mình mặc kệ thì họ sẽ thấy chán nhanh thôi, sau đó sẽ rời khỏi đây. Nghe tôi đi, dù họ nói gì anh cũng đừng quan tâm, anh trở về làm việc trước đi.]
Lạc Hằng chậm rãi đọc xong, nhìn thoáng qua Vân Xuyên, người nọ đang trông mong nhìn anh.
Thấy ánh mắt của anh, Vân Xuyên cười, còn vẫy vẫy di động trong tay, cho anh xem hình dán sau lưng di động.
Không biết làm từ khi nào, là hình dán mới trước đây chưa từng nhìn thấy, đám mây nhỏ trắng tinh giơ lên một trái tim siêu siêu lớn, đang đẩy ra bên ngoài.
Nhưng mà hình trái tim siêu lớn đó không hoàn chỉnh.
Lạc Hằng luôn không thể mẫn cảm đối với nhãn dán đáng yêu bỗng nhiên thông suốt. Anh hoài nghi đây là một đôi hình dán tình nhân, nửa khác của nó nhất định là một đám mây khác bị tình yêu đập tới mức đầu váng mắt hoa.
Anh còn muốn nói mà Vân Xuyên đã ngồi xuống, lại cúi đầu vẽ tranh.
Quả nhiên theo như lời mình nói, cậu không thèm phản ứng mấy tên khó chơi trong tiệm mà đặt bọn họ qua một bên.
Nhưng một điều nhịn chín điều lành cũng không phải biện pháp giải quyết một vài vấn đề.
Tên cầm đầu đám lưu manh là một người đầu trọc, gã hướng tên râu cá trê bên cạnh "chậc" một tiếng, rồi dùng ánh mắt ám chỉ nhìn Vân Xuyên đang tập trung vẽ tranh ở quầy thu ngân, cười vừa đáng khinh vừa dâm tà.
“Mày nói không sai, đứa nhỏ này lớn lên giống mẹ nó thật đó.” Đầu trọc mở miệng toàn phát ra những ngôn từ dơ bẩn, phun ra một ngụm khói khỏi hàm răng ố vàng, “Mà đáng tiếc thật, tự nhiên cũng câm giống ả, nếu không…”
Đầu trọc làm một hành động cực kỳ xấu xa và khó coi, mấy tên xung quanh lập tức ngầm hiểu bật cười.
Râu cá trê nói: “Lão Tần Tranh kia cũng quá may mắn rồi, nàng dâu xin đẹp, còn có đứa con giỏi giang.”
Lạc Hằng nhìn Vân Xuyên ở quầy qua khoé mắt.
Cậu còn đang cúi đầu vẽ tranh, ngoan ngoãn mà yên lặng. Không biết có phải do tránh né ánh mặt trời giữa trưa không, cậu nghiêng mình ngồi đó, mặt trời chiếu đến từ sau lưng cậu, khiến ngọn tóc thấm đẫm màu vàng kim.
Cậu không nghe được những ô ngôn uế ngữ đó, chỉ tiếp tục chuyên tâm làm việc của mình.
Đầu trọc và râu cá trê bên kia còn đang nói mấy lời thô tục, ỷ Vân Xuyên nghe không được mà không kiêng nể gì.
“Chỉ là đáng tiếc, anh em mình đều không có hứng thú với đàn ông, bằng không thật muốn…”
Rầm—
Ly cà phê trong tay Lạc Hằng đập thật mạnh lên mặt bàn, tiếng động to đến mức đủ để mỗi góc trong tiệm cà phê đều nghe được.
Mấy gã kia cùng lúc quay đầu lại nhìn. Đầu trọc sửng sốt một giây rồi hất cằm huýt sáo với Lạc Hằng.
“Tao còn tưởng thằng nhóc mày xảy ra chuyện gì, sao nào? Trước kia ả điếm đó có Tần Tranh ra mặt, giờ mày tính ra mặt cho thằng tạp chủng này đúng không?”
Lạc Hằng không để ý đến gã, chỉ khinh miệt hừ một tiếng. Anh dùng ngón út vuốt ve hoạ tiết trang trí trên ly thủy tinh, đứng dậy tới quầy thu ngân.
Anh ngăn cản tầm mắt mấy người kia, nói với Vân Xuyên: “Tôi quay về làm việc đây.”
Vân Xuyên ngoan ngoãn gật đầu.
“Đây là gì thế?” Lạc Hằng chỉ chỉ hình dán sau lưng di động của cậu, “Tôi cũng muốn, cậu cho tôi nửa còn lại được không.”
Vân Xuyên vội vàng che lại rồi giấu di động vào lồng ngực, tiện tay lấy một tờ giấy tới để viết: [Không được! Đây là nhãn dán mới, gói thứ mười đó! Không thể cho anh xem trước được.]
Lạc Hằng mỉm cười, nói “Được thôi”— vốn cũng chỉ muốn trêu cậu.
Nói xong mấy câu đó, anh xua tay với Vân Xuyên rồi rời đi. Sau khi ra khỏi Hỏa Thiếu Vân, Lạc Hằng quay đầu lại nhìn thoáng qua thấy Vân Xuyên còn đang nhìn theo bóng lưng anh, anh lại vẫy tay, nhìn Vân Xuyên một lần nữa cúi đầu vẽ tranh, bỗng thu lại nụ cười.
Vẻ mặt anh lạnh lẽo nhìn mấy gã kia, nhìn bọn họ khoa tay múa chân các động tác khiến người khác buồn nôn ở một góc mà Vân Xuyên không thấy.
Xác định góc độ này Vân Xuyên không thể thấy, Lạc Hằng vươn tay gõ cửa Hỏa Thiếu Vân.
Lực độ vừa phải để mấy gã trong tiệm có thể nghe được, nhưng sẽ không khiến cho vòng tay của Vân Xuyên rung lên.
Khi mấy người kia ngẩng đầu nhìn qua, Lạc Hằng mặt không biểu cảm ngoắc ngón tay, ý bảo bọn họ lại đây.
Sau đó Lạc Hằng bước tới chiếc Cayenne của mình. Anh vừa đi vừa tháo nút tay áo, rồi đến đồng hồ, mở cửa xe ra ném hết vào trong.
Phía sau truyền đến tiếng nói ghê tởm của đầu trọc: “Ê, kêu anh em bọn tao tới chỗ xe mày làm gì? Tao bảo—”
Bịch—!
Lạc Hằng quay đầu lại, đấm một quyền vào mặt tên đầu trọc!