Chương 1618 Tranh đoạt khốc liệt, ai cũng không nhường ai
Loan Hồng Hi lấy máu tươi dẫn phát thiên lôi, phóng xuất ra triều dâng không có tận cùng, bao phủ Khương Phàm, ngăn cản hắn chạy trốn, sau đó bắt lấy Phương Tĩnh, nhanh chóng rút lui.
Mũi kiếm Thiên Phạt Kiếm bộc phát cường quang sắc bén chói mắt, thẳng tới đỉnh đại điện.
Cho đến lúc này, mọi người mới chú ý tới, tầng cao nhất lại khắc đầy phù trận thần bí, như đang diễn biến ra khung trời mênh mông, lại như là con đường câu thông vô thượng.
Ông!
Đỉnh chóp dại điện tăng vọt ánh sáng, rọi khắp nơi trong đại điện, cứ như hài cốt linh hồn của tất cả mọi người đều muốn chiếu đi ra.
Từng luồng từng luồng kiếp quang thiên phạt từ trên trời giáng xuống, không có thanh thế kịch liệt cỡ nào, không có năng lượng cường đại cỡ nào, nhưng kiếp quang đi tới, vạn vật đều diệt tuyệt.
Những người không ó kịp thời tránh né, trong nháy mắt đã hóa thành hư vô, triệt để tiêu vong.
Ngay cả bọn người Bùi Thiên Lam đang tránh né đến nơi cột đá hẻo lánh đều ớn lạnh toàn thân, cảm giác như muốn bị ông trời thu lấy tính mệnh.
Khương Phàm không thể kịp thời chạy trốn, nhưng hắn đã quả quyết giơ lên thanh đồng tiểu tháp, kích phát đến mấy chục trượng, trốn đến nó phía dưới, chống cự lại kiếp quang trừng trị.
Thanh đồng tiểu tháp bị kích thích, lần nữa tăng vọt, một loại uy thế bá đạo giống vậy, đón kiếp quang đánh về phía mái vòm, dẫn phát trận bạo tạc thảm liệt.
- Tế Thiên Thức!
Khương Phàm thừa dịp phía trước chỉ còn lại có mỗi hắn, liền lập tức triệu ra tàn đao, khởi động Tế Thiên Thức.
Tàn đao oanh minh, dâng lên tử khí.
Huyết khí hồn khí trong cơ thể Khương Phàm bành trướng cuồn cuộn, rót vào tàn đao.
Huyết tế tàn đao, đao tế uy lực của trời.
Tế Thiên Thức tăng vọt uy thế, phảng phất chiến hồn cường thế ngủ say đang trở về, uy lực và năng lượng bá đạo khuấy động cung điện.
Tế thiên dựa thế!
Mượn chính là thế của trời!
Giờ khắc này, toàn bộ trong cung điện đều là Nhân Hoàng Kiếm đưa tới thiên thế!
Kiếp quang còn không có tán loạn, khung trời trên đỉnh điện còn đang bạo động, đều nhận dẫn dắt mãnh liệt, hội tụ tới tàn đao.
Đao cương thông thiên, thẳng tới đỉnh điện, bao quanh uy lực thiên phạt vô tận.
Tàn đao run rẩy kịch liệt, chấn động đến hai tay Khương Phàm đều vỡ nát, máu thịt be bét, uy thế cường đại để hắn đều cảm thấy hồi hộp.
- Chém!!
Khương Phàm hét lớn, đao cương gào thét, kéo lấy thiên uy mênh mông ầm vang chém về phía cổ tay Thái Võ Nhân Hoàng.
Bùi Thiên Lam và các thiên kiêu còn chưa tỉnh hồn các nghe được thanh âm, nhao nhao từ cột đá phía sau đi ra.
Tên điên kia sao lại còn chưa chết?
Ngay cả thiên phạt đều có thể chống đỡ?
Nói đùa cái gì vậy.
Ông trời cũng có thời điểm bị mù mắt sao?
Hắn không biết uy thế của di cốt Nhân Hoàng sao, lại còn đi lên chặt?
Đây không phải tinh túy đi tìm đường chết sao?
Nhưng...
Keng! Răng rắc!!
Cổ tay Nhân Hoàng theo đó mà đứt, tia sáng ảm đạm, Thái Tổ sơn ầm vang hạ xuống.
- Ngọa tào!
Sắc mặt đám người đại biến, tròng mắt đều trừng đến căng tròn.
- Ta hiểu được! Thái Võ Nhân Hoàng chỉ còn là di cốt, phóng thích thiên phạt tiêu hao quá lớn, bây giờ chính là thời điểm mệt mỏi!
u Dương Thiên Nhiên ngộ ra, toàn thân nở rộ lên thánh quang sáng chói, bằng tốc độ nhanh nhất xông về Thái Võ Nhân Hoàng.
- Thiên Nhiên, đoạt Nhân Hoàng Kiếm.
Bùi Thiên Lam theo sát phía sau, không xem qua đánh dấu không phải đoạt bảo bối khác, mà là chặn đánh quấy nhiễu.
Rầm rầm rầm...
Bọn người Loan Hồng Hi liên tiếp hành động, năng lượng cuồn cuộn, võ pháp cuồng kích, gần như điên cuồng xông giết về phía trước.
Nhân Hoàng Kiếm!
Thiên Phạt Kiếm!
Bọn hắn là tình thế bắt buộc!
- Lui!
Bùi Thiên Lam vọt tới phía trước, bỗng nhiên quay người, giơ một tay lên trời, một mảnh thánh quang chói mắt nở rộ trong nháy mắt.
Thánh quang chiếu thấu cung điện, có được uy thế kinh khủng, giống như có hàng trăm triệu vạn cương châm, những chỗ ánh sáng đến, vạn vật đều bị chiếu thấu.
Bọn người Loan Hồng Hi kêu thê lương thảm thiết, chật vật tháo chạy.
- Giết!!
Khoái Kiệt khoác huyết y, ngạnh kháng thánh quang giết tới gần.
- Ta bảo ngươi, lui!
Ở bên ngoài, thực lực của Bùi Thiên Lam chính là Niết Bàn cảnh tam trọng thiên, hắn nắm tay bạo kích, thánh quang cuồn cuộn, tốc độ ánh sáng xuất kích, cơ hồ trong chớp mắt liền oanh trên người Khoái Kiệt.
- Loan Hồng Hi, đuổi theo ta.
Phương Tĩnh cầm cái khiên trong tay, ngạnh kháng thánh quang, cắm đầu vọt mạnh.
- Ta ở đây, ai dám qua!
Bùi Thiên Lam hiện ra thực lực siêu tuyệt, mấy tia lóe ra ở sau lưng bọn hắn, Thánh Kiếm chấn kích, cuốn lên lưỡi kiếm thảm liệt.
Loan Hồng Hi kinh hồn, ôm lấy Phương Tĩnh, toàn thân nhấc lên lôi triều, ngạnh kháng Kiếm Nhận Phong Bạo.
Đang trong hỗn loạn ngắn ngủi như thế, u Dương Thiên Nhiên thành công vọt tới phía trước, hai tay giơ lên Thánh Kiếm, thiêu đốt huyết khí, kích phát thánh quang chí cường.
Giờ khắc này, nàng cũng dùng toàn lực đánh ra, bởi vì biết nhất định phải một kích công thành.
Keng!!
Cổ tay khác của Thái Võ Nhân Hoàng rung động kịch liệt, theo đó mà đứt.
- Bùi sư huynh, tới tay!
u Dương Thiên Nhiên vui mừng, dùng tốc độ nhanh nhất cuốn Nhân Hoàng Kiếm đi.
- Tốt!
Bùi Thiên Lam quả quyết rút lui về sau, chào hỏi các trưởng lão khác mau chóng tới bảo vệ.
Khương Phàm nơi đó sau khi liên tục kéo lấy, cuối cùng cũng đã thu Thái Tổ sơn nặng nề vào thanh đồng tiểu tháp, tiếp theo lại gào thét đối với quần hùng vây tới:
- Lão tử một núi đánh chết các ngươi, cút!!
Sắc mặt mọi người cứng đờ, da đầu tê rần, quay đầu xông về phía u Dương Thiên Nhiên nơi đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!