Ngu Kình Thương cầm chén rượu lên, chắp tay thi lễ đối với Khương Phàm:
- Năm đó ở Thượng Thương cổ thành, nhờ có ngươi xuất hiện, để cho chúng ta thành công thoát thân, ta còn nợ ngươi một cái cảm tạ.
- Hổ thẹn, thế nhưng lúc ấy ta lại lấy đồ trong tay các ngươi đi.
Khương Phàm cầm chén rượu lên, chắp tay ra hiệu.
- Bất kể như thế nào, ta có thể sống đến bây giờ, chính là công lao của ngươi.
Ngu Kình Thương ngẩng đầu uống cạn sạch một hơi.
Khương Phàm cười cười cũng uống lấy.
Ngu Thiên Khải nói:
- Ngươi là muốn ở chỗ này vài ngày, hay là hôm nay liền đi?
Khương Phàm vuốt vuốt chén rượu:
- Vốn là muốn tùy tiện nhìn, không nghĩ tới... Ta giống như thấy được Tiêu Lăng Nguyệt của Huyền Nguyệt hoàng triều?
- Là công chúa Tiêu Lăng Nguyệt.
- Các ngươi cùng Huyền Nguyệt hoàng triều kết giao rất mật thiết nhỉ, đường đường là một công chúa, lại là công chúa đã gả ra ngoài hoàng đạo, vậy mà lại còn xuất đầu lộ diện ở nơi này.
- Nàng giống như ngươi, cũng là đến tùy tiện nhìn.
- Có đúng không, vậy nàng khẳng định là có tình cảm sâu sắc đối với nơi này nhỉ, ta còn nghe nói nàng đã tới hơn mười lần.
Nụ cười, ngữ điệu của Khương Phàm rất thản nhiên, ám chỉ biết mục đích mà Tiêu Lăng Nguyệt tới nơi này.
- Có thể là vậy.
- Ân oán giữa ta cùng Huyền Nguyệt chắc hẳn các ngươi rất rõ ràng, nếu các ngươi đã nguyện ý bồi Tiêu Lăng Nguyệt, ta cũng không quá phận quấy rầy nữa, uống xong trận rượu này, đêm nay liền rời khỏi.
Trong lòng Ngu Thiên Khải và Ngu Kình Thương xiết chặt, đều nghe ra thâm ý trong lời nói của Khương Phàm.
- Chúng ta vẫn luôn đang bế quan, hôm nay chỉ lần đầu tiên gặp Tiêu Lăng Nguyệt, cũng không có mời nàng qua tới. Nếu các ngươi đã tới, không ngại ở lại trước, chúng ta trở về chào hỏi cùng phụ thân, ngài khẳng định sẽ rất kích động, nói không chừng sẽ còn mời các ngươi đến phủ làm khách.
- Chúng ta chỉ tùy tiện nhìn mà thôi, không cần làm phiền lệnh tôn.
- Phụ thân trước đây ít năm cứ mãi nhắc đến ngươi, còn nói khi ngươi tới đây lần đầu tiên không thể tự mình tiếp đãi, là một điều tiếc nuối.
- Thế này sao, vậy thì phiền ngươi rồi.
- Các ngươi chờ một lát, chúng ta sẽ đi thông báo.
Bọn người Khương Phàm nhìn hai người vội vàng đứng dậy, đều lộ ra tươi cười quái dị.
Kế hoạch, chính thức bắt đầu!
Một đám huynh đệ nhấc tay ra hiệu, ngẩng đầu cạn sạch uống một hơi!
Ngu Thiên Khải cùng Ngu Kình Thương rời phòng, sắc mặt trong nháy mắt đã trầm xuống, toàn thân đều toát ra mồ hôi lạnh.
Bọn hắn rất rõ ràng Khương Phàm mang theo ý đồ chiến tranh, trong hư không càng có thể có thể ẩn giấu đi Sí Thiên giới, sinh tử tồn vong của Hỗn Độn đại thành gần như chỉ ở một cái suy nghĩ của Khương Phàm.
Nhất là khi bây giờ, Hỗn Độn Tử Phủ và Huyền Nguyệt hoàng triều lại đang ở cùng một chỗ, nếu như giải thích không rõ ràng, đêm nay chính là ngày diệt vong của Hỗn Độn đại thành!
Ngu Thiên Khải sâu hít một ngụm khí lạnh, không thèm để ý đến yến hội, hắn cùng Ngu Kình Thương vội vã chạy về Hỗn Độn Tử Phủ.
- Khương Phàm? Hắn đang ở Thương Vân lâu?
Ngu Chính Uyên nói thật lớn, thân thể hùng tráng khuấy động tử khí mênh mông.
- Còn có Hàn Ngạo, Triệu Thế Hùng và những người kia, đều là thân tín của Khương Phàm, nhìn uống rượu dùng bữa rất tùy ý, nhưng... Hắn biến mất gần năm năm, đột nhiên xuất hiện, khẳng định là muốn khởi xướng nội chiến tại Thương Huyền, tuyệt đối không thể nào thoải mái nhàn nhã ra ngoài đi dạo.
Sắc mặt Ngu Thiên Khải rất nghiêm trọng.
- Đáng chết!
Ngu Chính Uyên tức giận nắm chặt nắm đấm đi tới đi lui trong phòng.
Trận đầu tiên của Khương Phàm không phải hẳn là Huyền Nguyệt sao?
Đây là chuyện mà rất nhiều hoàng tộc đều công nhận!
Tại sao lại đột nhiên tới đây?
Còn đụng phải lúc Huyền Nguyệt tới chơi!
Ngu Chính Uyên thậm chí suy đoán Khương Phàm đã tới đã mấy ngày, không thể nào là ngày đầu tiên đến liền thấy Ngu Kình Thương bày tiệc ăn mừng.
Nói cách khác, Khương Phàm từ đầu đến cuối vẫn đang quan sát bọn hắn.
Mục đích gì?
Vì sao lại muốn lộ diện tại đêm nay?
Sau khi Ngu Chính Uyên liên tục suy nghĩ, liền nói:
- Các ngươi trở về tiếp tục yến hội của các ngươi, không cần kinh động bất luận kẻ nào, đừng để cho Huyền Nguyệt bên kia phát giác ra vấn đề.
- Thế nhưng...
- Nếu quả thật Khương Phàm muốn tấn công, đêm nay không có khả năng gặp mặt cùng các ngươi, hắn là muốn gặp mặt ta.
- Chúng ta mời hắn đi đến đây?
- Ta tự mình đi qua, không thể để cho người khác nhìn thấy khách lạ đến Tử Phủ chúng ta.
- Phụ thân, ngài hãy nghĩ lại đi, nơi đó rất có thể có các cường giả khác của Sí Thiên giới những đang ẩn núp. Nếu như Khương Phàm chính là chờ ngài đi qua, sau đó khống chế lại, bức hiếp chúng ta mở ra pháp trận bảo vệ thì sao? Đến lúc đó Sí Thiên giới liền có thể trực tiếp xô ra hư không, phá hủy Hỗn Độn Tử Phủ chúng ta.
- Khương Phàm trở lại Thương Huyền trận đầu nhất định phải là chiến tranh oanh oanh liệt liệt, là thực lực, tư thái, quyết tâm biểu hiện ra toàn diện, sẽ không dùng ti tiện mưu kế như thế này.
Ngu Thiên Khải cùng Ngu Kình Thương còn muốn thuyết phục, nhưng Ngu Chính Uyên đã phủ thêm áo choàng, giả làm thị vệ.
- Ta cùng các ngươi trà trộn vào Thương Vân lâu, các ngươi bên trên tầng cao nhất, ta đi gặp Khương Phàm.
Khương Phàm nhìn một nam tử khôi ngô tiến đến, đưa tay chào hỏi:
- Ngu tộc trưởng? Hân hạnh hân hạnh. Mới vừa lên một vò rượu mới, đang muốn mở ra đây.
- Lý Dần, rót đầy một chén cho Ngu tộc trưởng.
Ngu Chính Uyên quét mắt nhìn đám người trong phòng, đại đao kim mã ngồi xuống, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch:
- Rượu này rất mạnh, các ngươi uống quen sao?
Khương Phàm cười nói:
- Chủ quán nói có thể cường thân kiện thể, những huynh đệ này của ta không quan tâm mạnh hay không, chỉ để ý hiệu quả có đủ hay không.
Ngu Chính Uyên đánh giá Khương Phàm:
- Không đến năm năm, từ Niết Bàn cảnh thất trọng thiên bước lên cảnh giới Bán Thánh, không hổ là Thần Hoàng kiếp trước, tốc độ này thật để cho người ta bội phục.
- Nhiệm vụ nặng nề, không cố gắng không được.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!