Các cường giả Thái Uyên Cực Địa giống như là bắt lấy được cây cỏ cứu mạng, trốn qua phía Tu Di Sơn nơi đó.
- Thời điểm bọn hắn giết ta cũng không thấy lão đồ ngươi lên tiếng cái rắm! Ta giết bọn họ, ngươi giả trang Thánh Phật cái gì! Ta nhiều lần cho phật môn các ngươi mặt mũi, các ngươi đừng cho mặt không biết xấu hổ!
- Lão gia hỏa, nếu như ngươi dám ở Thần Dụ Chi Hải này can thiệp ta nửa bước, Khương Phàm ta, Vạn Thế Thần Triều ta chắc chắn sẽ tuyên chiến toàn diện với phật môn ngươi! Ngươi, gánh chịu nổi trách nhiệm này sao? Ngươi, đại biểu phật môn thiên hạ sao?
Khương Phàm bá đạo thét lên ra lệnh, vang vọng giữa Thiên Hải mênh mông, mang theo túc sát vô tận, trực diện với Tu Di Sơn!
Thiên Hải yên tĩnh, tất cả cường tộc đều bị chấn nhiếp rồi.
Bọn hắn còn là lần đầu tiên thấy có người giận dữ mắng mỏ phật môn như vậy, thậm chí còn tuyên bố muốn tuyên chiến.
Lực ảnh hưởng của phật môn ở trong lòng thế nhân cơ hồ muốn đuổi theo Đế tộc, mà địa vị phật môn tại Thái Sơ đại lục, ngay cả Thái Sơ Đế tộc đều phải kính sợ, ngoại trừ Yêu tộc, Ma tộc ra, chỉ sợ đây là Nhân tộc đầu tiên dám trực diện với phật môn như thế.
- Giết!!
Thủy Tổ phân thân và Bạch Tai cố ý hô to, đuổi theo các cường giả Thái Uyên Cực Địa.
Không chỉ có như vậy, thậm chí bọn hắn còn thoáng thả chậm tốc độ, cho đến khi các cường giả Thái Uyên thật muốn chạy trốn tới chỗ Tu Di Sơn nơi đó, cố ý ở ngay trước mặt bọn họ, cưỡng ép săn giết.
Cái cử động tàn nhẫn này, điên cuồng khiêu khích này, để đám tăng lữ đều hứng chịu tới nhục nhã quá lớn.
Nhưng dù sao đều là một chút người tu thân dưỡng tính, có thể nhịn được.
Mà Khương Phàm nói ở trước mặt mọi người, nếu như Vạn Thế Thần Triều chiến tranh cùng phật môn, chính là trách nhiệm của đám người bọn hắn đây. Cho nên... Đối mặt với vây bắt thảm liệt, Thái Uyên Cực Địa kêu rên, bọn hắn cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc.
Sau khi Thủy Tổ phân thân săn giết xong tên cuối cùng, Khương Phàm liền kéo Nam Cung Đấu Hồn sắp chết vào Thông Thiên Tháp, triệt để kết thúc trận săn giết này.
Nhưng, Khương Phàm không có buông tha lão phật, cách mênh mông hải triều, chỉ đến mà quát tháo:
- Ngay cả cứu người đều lo lắng trùng điệp, các ngươi vẫn là phật môn Phổ Tể dân chúng lúc trước sao, các ngươi vẫn là Phật Đạo được vạn dân kính ngưỡng sao?
- Các ngươi, chỉ là hoàng đạo! Phật Đà Thủy Tổ, phổ độ chúng sinh, Chí Tôn Nhân tộc chân chính. Mà các ngươi thì sao? Cùng với hoàng tộc, hoàng đạo đều lợi ích trên hết, có bản chất gì khác nhau?
- Hứa Như Lai, nếu như ngươi không thể nào thật sự nghĩ đến chúng sinh, không thể cứu tế vạn dân, không thể bảo vệ dân chúng làm truy tìm suốt đời, Tu Di Sơn liền xem như dốc hết khả năng bồi dưỡng ngươi đến Thần Linh, ngươi đời này kiếp này cũng không phải Chân Phật, càng đừng vọng tưởng xa lĩnh phật môn, Vạn Phật cộng tôn!
- Xá lợi của Phật Đà Thủy Tổ chỉ có thể làm vũ khí của ngươi, là năng lượng của ngươi, mà không thể nào thật sự giao hòa cùng ngươi! Bởi vì, ngươi không xứng! Tất cả phật môn các ngươi, không xứng!
Tiếng Khương Phàm gào thét hùng hậu vang vọng khắp Thiên Hải, rung động cả mười phương, dẫn phát không gian rung chuyển, càng kích phát uy lực và năng lượng của Thương Sinh Tạo Hóa.
Hứa Như Lai trang nghiêm túc mục, sắc mặt bình tĩnh, trong lòng cũng không có bao nhiêu xúc động, nhưng để hắn ngoài ý muốn chính là, phật ấn chỗ mi tâm, cùng xá lợi trong khí hải vậy mà dưới tiếng gầm thét của Khương Phàm lại xuất hiện ba động vi diệu.
Tử Ngữ Yên trong đội ngũ Phật môn khẽ mím môi, tinh thần run rẩy, đối mặt với Khương Phàm hơi có vẻ dữ tợn ở nơi xa, lòng sinh e ngại, nhưng không biết vì sao, bên trong e ngại lại còn có mấy phần cảm giác khác thường.
Mặc Dao ngồi xuống trên người Hỏa Kỳ Lân, nó đang kéo căng móng vuốt, toàn thân nổi lên sóng nhiệt cuồn cuộn.
Nó chịu đủ uất ức cùng ẩn nhẫn, đối mặt với nam tử phóng túng nơi xa, vậy mà lại cảm thấy hào hùng đã lâu.
Khương Phàm thu hồi Phần Thiên Luyện Vực, dung hợp cùng Thủy Tổ phân thân, chỉ đến toàn trường:
- Trước khi làm bất kỳ quyết định gì, ngẫm lại kết quả đám người Thái Uyên Cực Địa này cho ta. Khương Phàm ta từ trước tới giờ không lạm sát kẻ vô tội, càng không hề muốn trở thành kẻ địch với thiên hạ, nhưng ai chẳng biết tốt xấu, ta cũng không cần lưu tình! Làm kẻ địch với Khương Phàm ta, ta nhất định sẽ trở thành ác mộng của các ngươi, không phụ kỳ vọng của các ngươi!
Toàn trường yên tĩnh, đối mặt với ánh mắt lăng liệt của Khương Phàm, vậy mà bọn hắn lại không dám đối mặt.
Ngay cả bị cặp mắt kia quét trúng, đều có loại cảm giác toàn thân rét run.
Nhóm người lại lần nữa thế giới trốn tới trước đó kia, đa số đều đã kiến thức được Khương Phàm bá đạo và tàn nhẫn. Nhưng đối với các cường tộc mới tới mà nói, hôm nay xem như thật sự được lĩnh giáo đến chỗ kinh khủng cùng tư thái cuồng bá của Khương Phàm.
Thánh Vương, nói giết liền giết, Thái Uyên Cực Địa, toàn bộ đều bị đồ sát, lại còn dám chỉ vào Tu Di Sơn chửi ầm lên, không hổ là chủ nhân Thương Huyền suýt nữa xưng đế kiếp trước.
- Ta muốn về Thương Huyền đại lục, nếu ai dám đi theo, suy nghĩ thật kỹ hậu quả nếu như bị phát hiện.
Khương Phàm đang muốn cảnh cáo, trong thế giới mới đột nhiên truyền đến âm thanh ù ù trầm muộn, đồng thời càng ngày càng nghiêm trọng.
Xuyên qua mây mù lượn lờ trên bình chướng, sóng lớn vỗ tới trời, cuộn trào mãnh liệt, bao phủ lấy dãy núi, phá hủy lấy cây rừng.
Là Cự Côn, hình thể ba vạn mét, giống như là hòn đảo màu đen di động, cách rất xa đều có thể nhìn thấy rõ ràng, nó đang khống chế lấy hải triều, lao thẳng đến vòng xoáy Nam Bộ, cái đầu to lớn đong đưa mãnh liệt, phát ra tiếng gào thét hùng hậu, đinh tai nhức óc, cực kỳ táo bạo.
Ở phía sau hải triều, cường quang tỏa xa vạn trượng, năng lượng tuôn ra, sát khí cuồn cuộn bao phủ khắp đất trời.
Mấy thú triều Kim Sí Thiên Bằng, Đằng Xà, Thao Thiết đang theo sát hải triều lao nhanh, lao thẳng đến vòng xoáy phía nam này.
- Thú triều làm sao lại tới nơi này?
- Chẳng lẽ biết Nam Bộ chúng ta thế yếu, muốn đuổi theo ra đến một lưới đả kích?
- Quá phách lối, rõ ràng chúng ta mạnh hơn so với đám Yêu thú thế giới mới, kết quả lại bị đuổi như chó nhà có tang.
- Đoàn kết lại, giết thôi!
- Đoàn đại gia ngươi, rút lui đi!
Tất cả cường giả trắng bệch cả mặt, khiếp sợ lui lại.
- Ai giúp cho một chút, liền nói ta đã chạy, chạy đến phía tây.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!