Chương 362 Thân bị quản chế
Nữ đệ tử ngũ trọng thiên khác thì đứng ở bên cạnh Dạ An Nhiên, trong tay nắm lấy một cành liễu.
Khương Phàm chau mày, tâm tư nhanh quay ngược trở lại.
Bình thường tự xưng khôn khéo cay độc, giờ phút này nhưng không có biện pháp gì.
Bởi vì Diêm Lâu đang nắm con tin.
Bởi vì Diêm Lâu tuyệt đối không phải người lương thiện.
- Không cần...
Dạ An Nhiên vừa muốn mở miệng, đầu lâu trước mặt đột nhiên như sống lại, khẽ dựa vào trước mặt nàng.
Dạ An Nhiên không thể không im lặng.
- Ngươi chỉ cần đỉnh lô?
Khương Phàm chau mày.
- Chúng ta cứu người, không cầu hồi báo, đơn giản biểu thị là được rồi.
Diêm Lâu thản nhiên nói, ý là, ta chỉ cần đỉnh lô.
Khương Phàm lấy thú nguyên, cũng lấy Ngũ Thải Độc Điệp, thử kêu gọi Đao Hoàng. Đao Hoàng lại trong thanh đồng tiểu tháp đau đớn co ro, không giúp được gì.
- Thánh địa từ trước tới giờ không ép buộc.
- Nếu như ngươi không nguyện ý coi như xong. Tuy nhiên, thánh địa chúng ta cũng không có nghĩa vụ cứu người. Thời điểm nhặt được cô ta thì cô ta đã bị thương, lúc trả lại cho ngươi cũng hẳn là nguyên vẹn.
Diêm Lâu ra hiệu với nữ đệ tử bên cạnh.
Nữ đệ tử tà mị cười một tiếng, nhìn Khương Phàm rồi lại lung lay cành liễu trong tay, bỏ vào trên bụng Dạ An Nhiên.
Dạ An Nhiên vừa muốn cảnh giác, đột nhiên cành liễu mọc ra vô số chạc cây, hung hăng đâm vào thân thể của nàng.
- Aaa…. !
Dạ An Nhiên đau đớn kêu thảm!
Cành liễu giống như một con vật sống đang vặn vẹo trong cơ thể nàng, còn mọc ra lít nha lít nhít cành cây xuyên qua nội tạng, quấn lên xương cốt.
Dạ An Nhiên đau đến muốn ngạt thở, mồ hôi lớn như hạt đậu đổ đầy gương mặt.
Nàng có thể rõ ràng cảm nhận được các cành cây đang lan tràn trong thân thể mình, vừa đau đớn vừa sợ hãi. Giống như một cái cây đang mọc rễ, nảy mầm trong thân thể.
- Đừng lại tổn thương nàng. Ta cho!
Khương Phàm lập tức muốn triệu ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, đồng thời thân thể căng cứng, chuẩn bị vọt mạnh về phía trước.
- Chậm đã! Không nên gấp! Từ từ đi đến!
Diêm Lâu đoán được ý đồ Khương Phàm, trong đôi mắt đen kịt lại lóe ra ý lạnh.
- Lui lại hai mươi mét, phóng đỉnh lô tới phía sau ngươi. Nếu như ta nhìn thấy ngươi có bất kỳ cử động nào để cho ta không hài lòng, đỉnh lô, ta không lấy, nhưng mạng vị bằng hữu này của ngươi, ngươi cũng đừng hòng có được.
- Không được thương tổn nàng!
Khương Phàm sâu hít một hơi thật sâu, lui lại đến hai bên ngoài mươi mét, đưa lưng về phía bọn hắn, thả Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ra.
Ầm ầm!!
Khí lãng ngập trời, núi rừng lắc lư.
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh phát ra hào quang rực rỡ, uy thế cường đại tràn ngập giống như núi trời.
- Quả nhiên là đỉnh tốt!
Trong lòng Diêm Lâu nổi lên từng cơn sóng nóng hổi, nếu như có thể mang về thánh địa, không chỉ có sư tôn, ngay cả Thánh Chủ cũng đều sẽ vui mừng.
- Giao người cho ta.
Khương Phàm nhịn xuống lửa giận, giằng co với bọn hắn.
- Lui lại! Rời khỏi đỉnh lô ba mươi bước!
Diêm Lâu tiếp tục cảnh cáo Khương Phàm.
- Thả người!
Khương Phàm hô to.
- Ngươi không có quyền nói chuyện, lui lại, ta muốn kiểm tra đỉnh lô.
Diêm Lâu tản ra thanh hỏa đầu lâu, đi vè phía đỉnh lô.
Khương Phàm nhiều lần lui lại, ánh mắt lấp lóe, tìm kiếm cơ hội đánh bất ngờ.
Thế nhưng đám người Ly Hỏa thánh địa này quá cảnh giác.
Hai tên ngũ phẩm linh văn, một người theo dõi hắn, một người khống chế Dạ An Nhiên, toàn bộ còn lại đều đang bảo vệ Diêm Lâu đi tới đỉnh lô.
- Đúng là bảo bối.
Diêm Lâu đứng ở trước mặt đỉnh lô, càng có thể cảm nhận được khí tức nặng nề rộng rãi kia. Cứ như đang ngưỡng vọng mà một ngọn núi cao vạn trượng, cứ như đang đối mặt với Thần Linh cổ lão đang ngủ say.
Cảm giác này, chưa bao giờ có qua.
- Ngươi từ đâu lấy được chiếc đỉnh lô này?
Diêm Lâu giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua đường vân cổ lão mặt ngoài đỉnh lô.
- Thả người!
- Nó tên gọi là gì?
- Thả người!
Diêm Lâu quay đầu nhìn Khương Phàm, thật lâu, thản nhiên một câu.
- Nếu là đưa lễ vật cho người khác thì không nên lại có bất kỳ quan hệ gì với ngươi nữa. Có phải ngươi cần chặt đứt tất cả liên hệ với nó hay không?
Sắc mặt Khương Phàm hơi biến, nháy mắt muốn công kích, xông về Dạ An Nhiên:
- Trốn!
- Ngươi cho rằng chỉ có ngươi là thú văn?
Nam tử ngũ trọng thiên phía sau lưng nhúc nhích, triển khai cánh chim bổ nhào tới phía Khương Phàm. Lôi triều bộc phát khắp toàn thân hắn, ngưng tụ ra mấy chục thanh lôi đao, cường quang chói mắt phóng về phía Khương Phàm.
Cảnh giới ngũ trọng thiên đều áp đảo tam trọng thiên mọi phương diện. Mà, người này lại phụ trách bảo vệ Diêm Lâu, hắn không chỉ đơn giản là ngũ trọng thiên, hắn còn là lục phẩm Thú linh văn.
Khương Phàm tránh cũng không thể tránh, đối diện đụng phải lôi đao, lôi triều, máu tươi phun tung toé, kêu thảm tung bay ra ngoài.
- Nếu như ta nhớ không lầm, muốn chặt đứt liên hệ, phương pháp trực tiếp nhất chính là, chủ nhân... Chết. Ta thấy hai người các ngươi đều chết hết đi, trên đường còn có thêm bạn. Thánh địa, chính là nhân từ to lớn như vậy đấy.
Diêm Lâu đưa tay chạm đến đỉnh lô, lạnh lùng ra lệnh.
- Diêm Lâu, phụ mẫu nó, ngươi gây nhầm người rồi!
Sau khi Khương Phàm bị đánh bay ra ngoài thì bỗng nhiên huy động lực lượng, hắn cầm tàn đao trong tay ngang nhiên bổ về phía nam tử ngũ trọng thiên kia.
- Ha ha, vô năng nên tức giận.
Nam tử ngũ trọng thiên từ trên trời lao xuống, trường thương đâm thẳng đến Khương Phàm, dẫn dắt lôi triều toàn thân hình thành roi điện dày đặc, cuồng dã bạo kích.
- Khai Thiên Thức!
Khương Phàm đang tức giận ở phía dưới cũng nhanh chóng dẫn dắt khí huyết toàn thân, kích thích linh hồn tức giận, kích thích Đại Thừa thánh văn, phát ra một kích cuồng bạo.
Đao khí cuồn cuộn, cường quang chói mắt.
Tàn đao mang theo uy lực khai thiên bổ vào trên trường thương đối diện!
Đao khí mãnh liệt ngạnh kháng roi điện đầy trời.
Ầm ầm! Uy lực lôi triều của ngũ trọng thiên vô cùng cường thịnh đã cưỡng bức đánh vỡ vụn đao khí.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!