Chương 6 Một Tờ Huyết Thư
Diễm linh văn trêи trán Khương Nhân Liệt nở rộ lên hào quang sáng chói, khí chất cả người đại biến, cường thế lại uy mãnh, để rất nhiều nữ tử dưới đài cao giọng thét to.
Khương Phàm lạnh lùng đứng đó, không có kϊƈɦ hoạt linh văn, chỉ dùng sức nắm chặt nắm đấm.
- Oanh!
Khương Nhân lấy linh văn câu thông khí hải, toàn thân bạo phát một cỗ hỏa triều mãnh liệt, sau đó hội tụ vào quyền phải. Hắn hét lớn một tiếng, dậm chân phi nước đại, hướng về phía Khương Phàm giết tới.
Hôm nay hắn là tiêu điểm, muốn một chiêu chế địch, chiến thắng hoàn mỹ. Nhưng Khương Phàm lại thờ ơ, mặc cho Khương Nhân huy động trọng quyền mang theo liệt diễm, hung ác đập tới.
- Khương Phàm, tránh ra.
Sắc mặt Khương Linh Mộng biến đổi, làm cái gì vậy, tìm chết sao?
- Phế vật này sợ đến choáng váng rồi à?
Rất nhiều người dưới đài đều sửng sốt.
- Muốn chết.
Khương Nhân vọt tới trước mặt Khương Phàm, ánh sáng linh văn càng tăng lên, liệt diễm mãnh liệt sôi trào, giống như thiên thạch đập tới mặt Khương Phàm.
Nếu một quyền này đập trúng, rất có thể sẽ trực tiếp nổ đầu.
Chân phải Khương Phàm vừa rút lui về sau, quyền phải súc thế, thân thể cong lại giống như cây cung đang kéo căng tiễn, mạnh mẽ mà mãnh liệt, đánh mạnh đến trọng quyền đầy liệt diễm. m thanh trầm đục, nương theo lấy tiếng xương nứt răng rắc. Khương Phàm bộc phát ra quyền lực vạn cân, nắm đấm Khương Nhân vỡ nát tại chỗ.
- A!!
Tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang vọng trêи lôi đài, tay phải Khương Nhân vỡ vụn, máu tươi chảy ra như mưa, bị hung hăng đánh bay ra ngoài.
Khương Phàm đưa tay một phát bắt được tay trái Khương Nhân, thân eo phát lực, toàn thân vặn một cái, Khương Nhân thay phiên trùng điệp bị đập vào lôi đài, ngay sau đó đá mạnh một cước, dẫm lên nách chỗ cánh tay trái hắn, đồng thời nhấc lên. Răng rắc, vai trái Khương Nhân biến hình tại chỗ.
Mạch máu bị xé rách, xương cốt đứt đoạn.
Gọn gàng mà linh hoạt, tàn nhẫn, rất tàn nhẫn.
- A!!
Tiếng la hét giống như Ác Quỷ kêu thảm vang vọng cả lôi đài, mấy vạn người tụ tập quanh quảng trường bỗng nhiên yên tĩnh.
Khương Phàm bóp lấy cổ của hắn, nâng lên giữa không trung. Năm ngón tay như móc câu, đâm xuyên da thịt, giữ ngay xương cổ. Tiếng kêu thảm thiết im bặt mà dừng. Toàn thân Khương Nhân lạnh thấu, có thể rõ ràng cảm giác được đầu ngón tay Khương Phàm đang đụng vào xương cốt của mình, phảng phất như lúc nào cũng có thể bóp nát.
Mạch máu trong cổ vỡ tan tạo thành huyết dịch ngược dòng, rót đầy khoang miệng, ục ục trào ra bên ngoài.
- Khương Nhân...
Sắc mặt Khương Hồng Dương đại biến, vội vàng phóng tới lôi đài.
- Lại bước về trước nửa bước, ta sẽ giết chết hắn.
Khương Phàm giơ Khương Nhân lên gầm thét.
- Cứu... Cứu ta...
Toàn thân Khương Nhân mất tự nhiên mà run rẩy, máu tươi trong cổ chảy ngược vào trong đầu, không chỉ có đổ máu trong miệng, con mắt lỗ tai cũng bắt đầu rướm máu.
- Khương Phàm, ngươi muốn chết.
Đại trưởng lão giận tím mặt, Liệt Diễm linh văn chiếu rọi khắp nơi, liệt diễm hừng hực như núi lửa bạo phát.
- Hôm nay là chuyện trong nhà Khương gia, nhưng Phong Vân Đài có quy củ của Phong Vân Đài.
Yến Tranh, Côn Bác bay lên không, trùng điệp rơi vào trêи lôi đài, khí thế mênh ʍôиɠ phá thể mà ra để Khương Hồng Dương và Đại trưởng lão phía xa dừng lại.
- Các ngươi tránh ra cho ta!
Khương Hồng Dương đỏ mắt gầm thét, vô luận như thế nào cũng đều không nghĩ đến sẽ là tình cảnh như hiện tại.
- Quy củ chính là quy củ.
Yến Tranh Côn Bác cường thế giằng co, linh văn cộng minh cùng năng lượng thiên địa, kịch liệt phun trào ở xung quanh.
- Vừa mới xảy ra chuyện gì?
- Cánh tay Khương Nhân làm sao lại phế đi?
Mấy vạn người xung quanh quảng trường sôi trào, bọn hắn hoàn toàn không cách nào tiếp nhận kết quả trước mắt, thậm chí đều không thấy rõ ràng đến cùng đã chuyện gì xảy ra.
- Thuật luyện thể?
- Một quyền này chí ít có lực vạn cân, nếu không sẽ không chấn lui được hỏa diễm thất trọng thiên đâu.
Thần sắc đám tử đệ cứ điểm ngưng trọng, trách không được Khương Phàm không thức tỉnh linh văn, người ta đang chú tâm rèn luyện thân thể. Nhưng, hẳn chỉ mới mười ba tuổi, làm sao có thể đánh ra lực quyền vạn cân?
Khương Phàm nhìn qua Khương Hồng Dương đang tức giận.
- Ta thắng, Khương Vương phủ không thể can thiệp chuyện của ta và muội muội.
Sắc mặt các tộc lão Khương gia khó coi, không ngờ cục diện sẽ là như thế này.
- Nói!! Nói ra cho ta!
- Khương Vương phủ sẽ không can thiệp chuyện của ngươi và Khương Uyển Nhi.
Khương Hồng Dương vội vã hô to, lại kéo dài thêm, Khương Nhân sắp bị tươi sống bóp chết.
Khương Phàm không chịu bỏ qua, tiếp tục hô to:
- Vương gia chỉ là mất tích mấy ngày mà thôi, lúc nào cũng có thể trở về. Mặc kệ là vương phủ, hay là cứ điểm, mỗi người các ngươi muốn làm bất kỳ quyết định gì thì không ngại đợi thêm mấy ngày.
- Ngươi câm miệng cho ta.
Đại trưởng lão quát tháo Khương Phàm.
Hắn chưa từng coi đứa con nuôi này ra gì, không nghĩ tới vậy mà làm hỏng đại sự của chính mình.
- Khương Phàm, ngươi lui xuống trước đi.
Yến Tranh nhắc nhở Khương Phàm, hắn cũng không nghĩ Khương Phàm vậy mà có thể thắng.
Nhưng náo thành dạng này, cứ điểm bọn hắn nhất định phải xuất thủ. Mặt khác, Côn Bác cũng dùng ánh mắt ra hiệu cho phó tướng võ tướng cứ điểm của bọn họ, nhất định phải nhúng tay vào chuyện của Vương phủ. Nếu không sẽ chỉ càng ngày càng loạn, cũng ảnh hưởng tới Bạch Hổ thành, ảnh hưởng đến việc bọn hắn phòng ngự Đại Hoang.
- Ta còn có việc, nói xong ta sẽ đi.
Khương Phàm hướng toàn trường, cao giọng hô to.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!