Phòng bệnh đặc biệt...
Âm thanh máy đo điện tâm đồ cứ vang lên đều đặn. Nữ bác sĩ đứng cạnh giường bệnh, khoác trên người chiếc áo blouse trắng trang nghiêm, khẩu trang che chắn khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt đẹp tựa mắt biếc, chiếc thẻ đeo trước ngực đề dòng chữ:
"TS, BS CKII Triệu Ninh Mịch"
Bệnh nhân đang nằm trên giường hôn mê sâu chưa rõ ngày tỉnh lại chính là chị gái của cô - điệp viên Triệu Dĩnh Hà. Hai ngày trước, cô ấy gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng, chính cô đã phẫu thuật cho chị hai và trực tiếp điều trị. Theo nhận định, vết thương của Dĩnh Hà rất nặng, dù có tỉnh lại cũng phải mất rất nhiều thời gian để bình phục như xưa, với tình hình này, cô ấy không thể tiếp nhận công việc trong một thời gian dài.
Ánh mắt cô ngập tràn buồn bã, từng chứng kiến qua biết bao ca bệnh thập tử nhất sinh do tai nạn, nhìn người thân của bệnh nhân khóc nấc đến nhói lòng. Bây giờ chính cô lại lâm vào hoàn cảnh này, cảm giác như đang rơi xuống vực sâu.
Bước ra khỏi phòng bệnh, đồng nghiệp và cũng là bạn thân của chị hai cô đang chờ sẵn bên ngoài vì mỗi lần chỉ có một người được vào trong. Ninh Mịch kéo khẩu trang xuống, gương mặt xinh đẹp hơi hốc hác vì lo lắng và thức khuya nhiều đêm.
- Bác sĩ Triệu, tình hình của Dĩnh Hà có khá hơn chút nào không?
Cô nhìn nữ điệp viên Nhiệt Tuệ đang đứng trước mặt, tuy tinh thần vẫn giữ được ổn định nhưng lòng cô lại đau nhói vô cùng.
- Vẫn chưa có tiến triển khả quan. E rằng phải mất nhiều thời gian để chị ấy tỉnh lại. À phải rồi, chuyện chị hai em bị tai nạn, cơ quan của chị ấy đã biết chưa?
Nhiệt Tuệ lắc đầu, cô ấy thừa biết tính chất nghiêm trọng của sự việc lần này nên đã giữ bí mật:
- Chị vẫn chưa thông báo với cơ quan vì chuyện này nếu để đội trưởng biết thì chắc chắn sự nghiệp của Dĩnh Hà sẽ bị lung lay. Hiện tại mọi người vẫn đang nghĩ Dĩnh Hà đi công tác ở huyện Lưu Vân, tuy nhiên cũng không thể che giấu mãi được.
Cô từng nghe chị hai tâm sự về người đội trưởng hắc ám kia. Cô ta có ác cảm với Dĩnh Hà vì bạn trai của chị ấy cũng là người đàn ông mà cô ta yêu. Hiện tại anh ấy đã đi nước ngoài làm nhiệm vụ nên chưa biết tin chị cô đang rơi vào hoàn cảnh nguy khốn. Nếu đội trưởng biết Dĩnh Hà hiện không còn khả năng làm việc, cô ta sẽ thẳng tay loại trừ chị cô ra khỏi tổ chức. Chị hai đã tốn nhiều tâm huyết, cực khổ trăm bề mới có được vị trí như ngày hôm nay, cô không thể để sự nghiệp của chị ấy lụi tàn được.
- Sắp tới chị của em có nhiệm vụ nào cần hoàn thành không?
Nhiệt Tuệ ngẫm nghĩ vài giây để nhớ lại rồi đáp:
- Theo kế hoạch, ba ngày nữa cô ấy sẽ đến Đông Du, điều tra thông tin về tòa lâu đài trong rừng của ông trùm khoáng vật Ngụy Tần Lãng.
Nghe đến đây, Ninh Mịch có chút hoang mang, nhưng cô quyết tâm không chùn bước, tất cả vì chị hai.
- Chị của em dự tính làm thế nào để đột nhập vào tòa lâu đài kia?
Nhiệt Tuệ khá ngạc nhiên và thắc mắc khi Ninh Mịch muốn biết rõ về kế hoạch của Dĩnh Hà.
- Hôm ấy sẽ có một nhóm tạp vụ đến lâu đài dọn dẹp theo định kỳ, Dĩnh Hà sẽ trà trộn vào nhóm người đó để hiên ngang vào bên trong.
Ninh Mịch chẳng chút đắn đo, cô dứt khoát đáp lời khiến Nhiệt Tuệ phải ngỡ ngàng:
- Gửi định vị tòa lâu đài sang cho em và chị hãy tiếp tục giữ kín chuyện chị hai em gặp tai nạn...
...
Ba ngày sau,
Theo dòng người xa lạ, Ninh Mịch thành công tiến vào tòa lâu đài rộng lớn đến choáng ngộp. Nằm giữa rừng sâu, một "cung điện" tráng lệ mọc lên mang đầy nét cổ điển tinh tế. Những tên vệ sĩ cao to đứng canh gác khắp nơi, ai nấy đều trong rất bặm trợn.
Cô giấu máy ảnh trong túi áo, cố gắng tìm cơ hội thích hợp để chụp lại những khoáng vật đang được trưng bày khắp lâu đài.
Trước khi đến đây, Ninh Mịch đã cố tìm kiếm thông tin về tòa lâu đài và Ngụy Tần Lãng trên mạng, tuy nhiên những gì thu thập được lại vô cùng mơ hồ, thậm chí một tấm ảnh chụp của vị chủ tịch họ Ngụy cũng không thể tìm thấy. Cơ quan điệp viên đang nghi ngờ lâu đài của Ngụy Tần Lãng có cất dấu bí mật về những khoáng sản bị chính phủ cấm khai thác, đây là một chuyện hệ trọng, vì muốn làm khó Dĩnh Hà nên ả đội trưởng đã giao cho cô ấy nhiệm vụ khó khăn này. Nhưng nào ngờ người phải dấn thân đến đây lại chính là Ninh Mịch.
Cô giả vờ làm một người giúp việc thực thụ, dùng khăn lau dọn đồ đạc đến các thanh cầu thang trong lâu đài. Tuy nhiên một lát sau, thừa lúc mọi người không để ý, cô bắt đầu hành trình khám phá, di chuyển đến khu vực vắng vẻ, đảo mắt một vòng chẳng thấy camera giám sát, Ninh Mịch bắt đầu chụp lại những món đồ quý giá được đặt trong tủ kính.
Nhưng cô nào ngờ tất cả camera giám sát ở đây đều được giấu kín, ẩn trong các bức tượng nghệ thuật đặt dọc hành lang. Một bức ảnh vừa được chụp xong, ngay tức khắc tiếng súng bắn chỉ thiên rền vang khiến tim cô như muốn vỡ vụng.
- Cô đang làm gì vậy?
Giọng nói khản đặc như muốn dọa người, tay chân cô run rẩy, cố hết sức quay lưng lại và kinh hãi khi nhìn thấy một nhóm vệ sĩ mặt vest đen đang đứng sừng sững ngay sau lưng cô, chỉ cách cô vài bước chân.
- Tôi hỏi cô đang làm gì? Cô bị câm à?