Giờ khắc này, biểu tình thiếu nữ kiên định đến chói mắt khiến cho con mắt thâm thúy của Viêm Tân hơi nheo lại, biểu lộ u ám làm cho người khác không thở nổi.
Bỗng nhiên, hắn khế cười rộ lên mày kiếm khí phách nhướn lên, con ngươi đen sâu thẳm tựa như cảnh đêm không thấy ánh sáng.
"Ngươi nghĩ răng khế ước của chúng ta có nghĩa lí gì? Khế ước Chủ tớ là một loại khế ước bá đạo nhất, trừ phi ngươi muốn giải trừ khế ước với bản tôn, nếu không thì cho dù ngươi chết đi, bản tôn sẽ phải chôn cùng ngươi."
Không phải nó có ý nghĩa như thế thì hắn cũng sẽ không tức giận như vậy.
Đương nhiên, hẳn hiện tại không muốn đi rồi, nếu như nha đầu kia thân là chủ nhân đan thư, đi theo bên người nàng thì sức mạnh tất nhiên sẽ khôi phục nhanh hơn.
Lông mày Mộ Như Nguyệt nhíu lại, nói như vậy, hắn coi như là đã đáp ứng yêu cầu của nàng.
"Ngươi thế này mà đi theo ta dường như quá lộ liễu."
Ngụ ý, hẳn phải núp trong bóng tối không thể đi ra.
Nhưng mà với tính cách trước sau như một của Viêm Tẫn, làm sao có thể cam nguyện làm một cái bóng ở trong bóng. tối?
"Đây đối với bản tôn mà nói không phải là cái vấn đề gì lớn lao.
Viêm Tân chớp chớp mày kiếm, rồi sau đó để cho một đạo hào quang màu đen vây quanh thân thể của mình, dần dần hình thể của hắn thu nhỏ lại, biến thành một tiểu thú màu. đen bằng nắm tay.
Chỉ thấy thân thể tiểu thú này giống như một quả băng óng ánh trong suốt, ngọ nguậy nhẹ nhàng rất là đáng yêu, khảm nạm trên thân thể nhỏ là đôi mắt to ngập nước, dường như có thể thấy hơi nước mông lung.
Rất khó tưởng tượng, con tiểu thú kia vừa nhìn liền muốn chà đạp kia lại là một nam tử tuấn lãng khí phách.
"Đây là bản thể của ngươi?" Mộ Như Nguyệt mỉm cười nhéo nhéo thân thể co dãn của tiểu thú, trong hai tròng mắt chứa đựng vui vẻ.
Toàn thân Viêm Tần lập tức như bị điện giựt, ngơ ngẩn tại chỗ, sau đó màu đen trên thân thể hiện lên một vòng màu đỏ. Nếu như nói dựa vào thân thể nhân loại, chỗ đó, chính là bờ mông của hẳn...
Cái mông của hẳn, cư nhiên lại bị một tiểu nha đầu nhân loại ngắt hai cái?
Nhưng mà Mộ Như Nguyệt lại không biết bản thân mình nhéo nơi nào, cũng không có ý định thu tay lại, Viêm Tân hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu bây giờ hắn nói ra, đoán chừng.
vẻ mặt anh tuấn của hẳn sẽ đỏ như máu.
"Đi thôi, chúng ta ra ngoài xem một chút."
Hoàng đô Phượng thành.
Là một cảnh tượng phồn vinh.
Thiếu nữ đi lại nhộn nhịp trên phố, ánh mắt lạnh lùng quan sát người đi đường, cần phải xác định lần nữa, bản thân nàng quả thật là đã rời khỏi Trung Hoa.
Tuy răng có trí nhớ của người trước nhưng cái thế giới này đối với nàng mà nói hoàn toàn là lạ lãm.
"Nhưng mà chỉ cần không chết, ta nhất định có thể còn sống trở lại quê hương." Dùng sức nhéo thân thể tiểu thú mềm nhữn trong ngực, Mộ Như Nguyệt hơi nhướn mắt, trên khuôn mặt có vẻ trầm ổn không thuộc về cái tuổi này.
Tiểu thú bất mãn trợn mắt nhìn nàng, nghĩ tới hành động vừa rồi của nữ nhân kia, trong mắt hẳn tràn đầy khuất nhục.
Không còn cách nào khác, vì mau chóng khôi phục thực lực, hản chỉ có thể nhịn!
"Nha đầu, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Âm thanh Viêm Tân vang lên trong đầu, khiến Mộ Như
Nguyệt nhăn mày nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!