“Nương... nương tử...” Trong lòng Dạ Vô Trần hoảng hốt, hình như trước mặt nữ nhân này hắn luôn sẽ làm quá mức, đã quên nàng không phải nữ nhân bình thường, vừa rồi sẽ không phải bị nàng phát hiện cái gì đi?
“Lần trước ở Ngự hoa viên, ta nhìn thấy Hoa Vương đè một cung nữ trên mặt đất, sau đó, sau đó ta thấy hắn làm như vậy...
Dạ Vô Trần cúi đầu, hoàn toàn là bộ dáng tiểu hài tử làm sai chuyện.
“Hoa Vương? Dạ Dịch Hoa?” ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh lùng, “Thì ra là hắn, Vô Trần, về sau nhìn thấy hắn nhớ đi đường vòng, càng không được đi gặp hắn, miễn cho hắn dạy. hư ngươi.”
Đáng thương Hoa Vương, còn không biết xảy ra chuyện gì đã bị Mộ Như Nguyệt xếp vào sổ đen.
“Nương tử nói cái gì chính là cái đó, ta đều nghe lời nương tử” Dạ Vô Trần cười tươi như ánh mặt trời làm cho trái tim nàng cũng dần dần bị hòa tan.
Nhưng mà, ánh mắt hẳn như vậy quả thật...
“Vô Trần, trong khoảng thời gian ta không ở đây, ngươi phải tự bảo vệ mình cho tốt.” Mộ Như Nguyệt cầm tay Dạ Vô Trần, mỉm cười nói, “Ta hứa với ngươi xong việc sẽ nhanh chóng trở về”
Dạ Vô Trần ngóng nhìn thiếu nữ trước mät, chỉ muốn giấu nàng đi không cho người khác thấy, nhưng hẳn cũng hiểu được, nữ nhân này đã định trước sẽ rạng rỡ chóa mắt.
Hản tiến lên một bước, cầm tay Mộ Như Nguyệt, vừa bá đạo vừa trẻ con nói: “Nương tử, nàng là của ta, cả đời này đều là của ta”
Mộ Như Nguyệt cười cười không để lời này trong lòng. Có khi nàng sẽ vì những hành động của Dạ Vô Trần mà tâm loạn như ma, nhưng nàng cũng chỉ coi hắn là tiểu hài tử mà thôi.
Đương nhiên, lời nói của hắn bị nàng cho là tiểu hài tử không muốn người thân bị cướp đi thôi.
Có lẽ trong lòng nàng, địa vị của Dạ Vô Trần đã lặng lẽ thay đổi nhưng bản thân nàng còn chưa phát hiện, tuy nói kiếp trước Mộ Như Nguyệt đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng trong vấn đề tình cảm vẫn rất ngây thơ.
Nhìn theo thân ảnh Mộ Như Nguyệt rời đi, sự đơn thuần trong mắt Dạ Vô Trần dần biến mất, thay vào đó là hơi thở nghiêm nghị, tà khí.
Khóe môi hẳn hơi cong lên, ngón tay thon dài vỗ về môi mỏng, nụ cười tà mị càng thêm động lòng người.
“Xem ra, muốn có được tâm của nàng, hắn còn phải nỗ lực hơn mới được...”
Trong Mộ phủ, Mộ Y Tuyết "phịch" một tiếng đứng bật dậy, đáy mắt mang theo vui sướng: “Ngươi nói thật sao? Tiện nhân Mộ Như Nguyệt kia rời khỏi Phượng thành rồi? Vậy thật tốt quá, ta sẽ làm nàng có đi mà không có về.”
Thời điểm nói lời này, gương mặt đáng yêu kia hiện lên vẻ. ngoan độc.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!