Ba năm trước kí ức của hắn mơ hồ, lờ mờ thấy được vết bớt màu hồng sau tai thiếu nữ băng bó vết thương cho mình, sau đó lại ngất đi, chờ đến khi hắn tỉnh lại thì nhìn thấy Mộ Y Tuyết.
Cho nên đương nhiên coi Mộ Y Tuyết là ân nhân cứu mạng mình.
“Ba năm trước?” Mộ Như Nguyệt nhíu mày, hình như có chút giống như trong trí nhớ, khó trách vừa rồi cảm thấy dung nhan hẳn hơi quen thuộc, có điều đó là chuyện trước đây của thân thể này, không liên quan đến nàng.
“Phải hay không thì có liên quan gì?” Sắc mặt Mộ Như Nguyệt lạnh lùng, nàng không quên nam nhân này đến để giết nàng, “Nói cho ta biết, là ai sai ngươi tới giết ta?”
Phượng Kinh Thiên chậm rãi hồi phục tinh thần, chỉ cần nghĩ tới Mộ Y Tuyết lừa gạt hắn, sắc mặt liền trâm xuống, mắt phượng xẹt qua tia ngoan độc.
“Là Mộ gia Mộ Y Tuyết.”
Vừa dứt lời, Phượng Kinh Thiên cảm thấy một cỗ lãnh khí áp về hướng mình, kinh ngạc nhìn thiếu nữ toát ra từng trận hàn khí.
“Mộ gia, quả nhiên là Mộ gia”, Mộ Như Nguyệt cười lạnh, “Ta chưa từng trêu chọc bọn họ, bọn họ lại nhiều lần tới trêu chọc ta, xem ra chút giáo huấn lúc trước còn chưa đủ, đợi đến khi ta trở về sẽ tìm Mộ gia tính sổ, nhưng mà, tuy ngươi không phải chủ mưu, lại nghe mệnh lệnh nàng mà đến, cho nên...”
Nàng rũ mắt nhìn Phượng Kinh Thiên, nụ cười bên môi càng lạnh hơn.
Cả người Phượng Kinh Thiên chấn động, sau đó ủy khuất nói: “Không phải vì ta không biết sao, cùng lắm thì sau này ta sẽ bảo vệ an toàn cho ngươi.”
Hơn nữa, thực lực của hắn và linh thú kia không phân cao thấp, cho nên chỉ bằng nữ nhân này còn không làm gì được hắn.
Có điều Phượng Kinh Thiên đuối lý trước, cho nên mặc kệ đối phương làm gì hẳn cũng không phản kháng.
“Ngươi bảo vệ ta như vậy, ta không cần.” Mộ Như Nguyệt mắt lạnh nhìn Phượng Kinh Thiên, nhàn nhạt nói, hiển nhiên không có hảo cảm gì với nam nhân định giết mình.
Phượng Kinh Thiên cần môi, năm dài trên mặt đất, hồng y nửa mở lộ ra lồng ngực tinh xảo trắng nõn, hoàn toàn là bộ dáng yêu nghiệt phong tao.
“Cùng lảm thì ta chịu thiệt một chút, đem thân thể này tặng cho ngươi, đến đây đi, mau lên đi, ta sẽ dùng thân thể ta bồi thường thua thiệt cho ngươi.”
Nói xong hắn nhắm mắt lại, một bộ thấy chết không sờn.
Thật lâu sau cũng không có động tĩnh gì, hắn chậm rãi mở mắt ra, lại phát hiện Mộ Như Nguyệt đã ôm Viêm Tẫn đi Xa...
Mộ cơn gió thổi qua, Phượng Kinh Thiên giống như một mảnh lá cây, lẻ loi năm trên mặt đất.
“Ta phát hiện, hình như ta yêu nàng rồi.” Trong mắt Phượng Kinh Thiên đều là bộ dáng lạnh nhạt của thiếu nữ kia, nghĩ nghĩ, hẳn nở nụ cười, “Nếu nàng có thể đánh ta hai cái, có lẽ ta sẽ càng hạnh phúc..."
Nếu Mộ Như Nguyệt nghe được lời hẳn lầm bầm lầu bầu, phỏng chừng sẽ hộc máu bay xa ba thước, đây là điển hình của khuynh hướng thích chịu ngược.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!