EDITOR: RAIZELBETA: HUỲNHKế hoạch luôn không theo kịp biến đổi, vốn tưởng hạm đội sẽ đi đón tiếp cái vị dẫn đường kia nhưng kết quả giữa đường xuất hiện chút phiền toái nhỏ: "Cái gì, khu L64 yêu cầu chúng ta viện trợ khẩn cấp sao, phía Liên Bang muốn giải quyết như thế nào?" Phong Lam cảm thấy hơi nhức đầu.
"Mặc kệ đi, dù sao cũng không phải đi tiếp tên dẫn đường kia nữa, này không phải chuyện tốt sao?" Tina chẳng muốn nghĩ nhiều, cô thà đi biên cảnh liều mạng chiến đấu còn hơn đi dỗ mấy vị dẫn đường khó hầu này.
"Tina, tôi cũng là dẫn đường." Cho nên làm ơn đừng có vơ đũa cả nắm, "Xin lỗi nhé Phong Lam, tôi không có nói cậu đâu, tôi chỉ ghét cái tên nhãi Keith, cậu ta thực sự quá đáng." Trước giờ chưa từng thấy ai thích giả vờ giả vịt như vậy, một bên thì nói rằng anh ấy là người mà cậu ta yêu nhất đời này, một bên thì đi đêm với mấy tên lính gác của năm đại gia tộc khác.
Tina bất bình thay sếp của mình, Phong Lam thở dài: "Nhưng lời này trước mặt chúng tôi thì không sao, nhưng nói trước mặt người ngoài thì lại có chuyện đó, nếu bị tháp dẫn đường cho vào danh sách đen thì binh nghiệp* của cô coi như chấm dứt tại đây đó."
*sự nghiệp làm binh lính, kiểu như đi lính á
Không có dẫn đường xứng đôi, quân đội sẽ không để một quả bom hẹn giờ như vậy lên chiến trường đâu, Phong Lam liếc mắt về phía Nghiêm Hoa Miểu, đây là áp lực vô cùng lớn, nếu không vì nó thì sợ rằng cả đời này hắn cũng không định tìm dẫn đường, mặc kệ rằng nếu không có dẫn đường thì lính gác chỉ có tuổi thọ 60 năm.
"Chúng ta đi chấp hành nhiệm vụ, Đế Quốc sẽ phái một hạm đội khác đi đón vị dẫn đường kia." Nghiêm Hoa Miểu ngẩng đầu nhìn bản đồ sao trước mặt, trên đó có hai điểm đỏ, một điểm là đánh dấu Đế Quốc, còn lại chính là Liên Bang.
Cây bút chuyển động giữa các ngón tay bỗng nhiên dừng lại: "Thời gian đã được thông báo trước, công tác chuẩn bị đã xong, thay đổi là không thể, chiếu theo tốc độ hiện tại mà phái hạm đội khác thì sẽ muộn hơn 4 tiếng so với ước định."
Lần đầu gặp mặt đã đến muộn 4 tiếng, vị dẫn đường kia hẳn sẽ vô cùng tức giận, có điều dù sao đi nữa thì bọn họ cũng không định làm trái lệnh của trên bộ, đồng thời hắn cũng không quan tâm dẫn đường kia có ý kiến gì với mình hay không, chỉ là một người xa lạ thôi mà, có gì đáng lo cơ chứ.
Về phương diện ngoại giao, ngay lúc này Đế Quốc lại đưa ra mệnh lệnh như vậy, chưa chắc không có ý tứ ra oai phủ đầu với Liên Bang.
Thời gian từng phút trôi qua, chính khách, quân đội, đoàn tiếp khách đều đứng tại đó, người phụ trách tiếp đón người của quân đội lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt, mở ra nhìn, nghiến chặt răng: "Mẹ kiếp, đây chắc chắn là cố ý, ỷ vào lực lượng quân đội hùng hậu mà khinh thường chúng ta sao?"
"Đã xảy ra chuyện gì, những người Đế Quốc kia đang làm gì? Sao đến giờ vẫn chưa tới." Mọi người thì thầm to nhỏ, không biết nên làm gì bây giờ, chờ thì không biết phải chờ đến tận khi nào, còn không chờ thì lỡ bọn họ đến thì sao.
Nhóm chính khách vô cùng đau đầu, lần hợp tác này là Liên Bang chủ động yêu cầu, phía Đế Quốc vốn không mấy để tâm đến việc hợp tác này, là Liên Bang mặt dày dán tới, khiến bọn họ khó buông lời cự tuyệt, chỉ là không nghĩ tới đối phương lại muốn dùng cách này để thị uy với bọn họ.
Cũng may tính tình của vị dẫn đường được phái đi không tồi, nếu là dẫn đường khác, không, thay bằng chính hắn cũng vậy, bản thân tuyệt đối sẽ không nhịn được mà muốn nổi nóng với đối phương: "Một đám khốn kiếp, dám bắt chúng ta phải đợi 6 tiếng."
Thời gian tiếp tục trôi đi, Huyết Thần đứng giữa sân trống trải, vốn có tới mười người đồng hành cùng cậu, nhưng vì đủ các thể loại nguyên nhân khác nhau khiến cuối cùng còn lại ở đây chỉ còn mình cậu.
Nhìn bầu trời trước mắt, Huyết Thần nhíu mày, thật lâu trước kia cậu từng nghe Phương Thiệu nói qua về việc này, thực ra Đế Quốc cũng không tha thiết gì với việc kết minh* với Liên Bang, chuyện lần này rõ ràng là Liên Bang muốn ôm đùi người ta.
*kết minh: liên kết tạo thành một liên minh
Các dẫn đường này bị phái đi chủ yếu là để trấn an sự phẫn nộ của Đế Quốc, cho nên đãi ngộ cũng chẳng tốt được đến đâu, bị coi như tầng đáy cũng chẳng sai, phía thượng tầng sẽ không dễ dàng buông tha những người này, những dẫn đường được lựa chọn đều định sẵn là bị vứt bỏ, đón chờ họ cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, vậy nên làm gì có ai muốn bị đưa đến một quốc gia xa lạ làm vật hy sinh cơ chứ.
Lúc sáng hoa còn vương sương sớm, hiện tại hoa lá đã héo tàn, bóng dáng Huyết Thần vẫn đứng vững ở đó.
Cậu không tức giận, dù sao thì làm gì có ai muốn nhận một thứ mà bản thân không cần cơ chứ, dù đã đoán được phía Đế Quốc sẽ ra tay thị uy với những dẫn dường được đưa đến, nhưng không nghĩ bọn họ lại dùng cách này... Đúng là khó hình dung được mà.
Tùy bọn họ thôi, dù sao ngày tháng sau này còn nhiều, không cần nóng vội, bóng dáng Huyết Thần vững vàng, dứng dưới ánh nắng của giữa trưa cũng không di chuyển dù chỉ một chút, cậu cầm bó hoa đứng ở nơi đó khoảng chừng 6 tiếng đồng hồ.
Trong khi binh lính đã thay đổi hai lượt, nhiệt độ quá cao khiến bọn họ vô cùng khó chịu, binh lính mới thay phiên không nhịn được mà liếc mắt nhìn Huyết Thần với ánh mắt đầy mong mỏi, hy vọng cậu có thể nghỉ ngơi một chút, cũng để những người ở đây yên tâm một chút.
Ánh nắng cùng với màu tóc như rực lửa của Huyết Thần như hòa làm một, đồng tử đỏ rực, nhìn thẳng về phía trước, biểu cảm của cậu chẳng hề thay đổi, gió bỗng nổi lên, Huyết Thần giật mình.
Các binh sĩ bừng tỉnh giật mình kích động, bọn họ sắp được nghỉ ngơi rồi sao? Tuy rằng rất mất thể diện nhưng cho dù là ai phải đứng giữa thơi tiết này như này suốt 3 tiếng không được nhúc nhích thì cũng khó lòng chịu nổi, hơn nữa thời gian chờ đợi không ngừng lại.
Hoa tươi ôm trước ngực, dòng khí lưu chuyển ngày càng mạnh, những người cung quanh bắt đầu hò reo: "Đến, đến rồi." Những sợi tóc bị thổi tung, Huyết Thần nâng ánh mắt, cậu biết cách để đối phó với những kẻ không thiện chí tốt nhất chính là cứ làm lơ đi.
Những kẻ đó thích bày trò thì để bọn họ bày trò đi, bản thân cứ làm lơ đi là được, bởi vì cậu biết chỉ cần làm như vậy thì bọn họ sẽ không tìm được cớ để mạt sát cậu.
Đơn giản chính là mấy người muốn xem tôi khó chịu thì tôi càng không muốn cho mấy người xem. Truyền thông, quân đội không ngừng kêu gào, gọi những dẫn đường khác đang đi tránh nóng ở mấy chỗ khác quay lại.
Khung cảnh xung quanh có chút hỗn loạn, rất nhiều dẫn đường vốn trốn đi ngủ trưa nhưng giờ lại bị đánh thức, chỉ có thể nhanh chóng chỉnh lý bản thân rồi chạy vội ra.
Vị tướng quân được phái đi của Đế Quốc cười nhạo nhìn những dẫn đường hoảng hốt chạy trối chết kia, tầm mắt hắn dừng lại trên một người, trên tay cậu cầm một đóa hoa, cũng đang nhìn lại chính hắn, không vui cũng chẳng buồn.
Hai người nhìn nhau một hồi, vị tướng quân kia nhìn Huyết Thần, sau đó nhìn tinh thần thể giống như cục bông xù dưới chân cậu, não hắn hơi đình trệ một chút, cảm thấy tình hình hiện tại hết sức kỳ quặc, kia cũng là dẫn đường sao?
Không đợi hắn kịp phản ứng, người của quân đội đứng bên đã tiến lên giới thiệu, Huyết Thần cũng chẳng để ý mấy chuyện này lắm, nhưng vị tướng quân kia ngược lại nhìn Huyết Thần đến vài lần, biết sao được, nhìn cậu ta có chỗ nào giống dẫn đường cơ chứ.
Huyết Thần đã quen với loại ánh mắt này, dù sao bị người ta nhìn vài lần cũng chả mất miếng thịt nào, cậu đón nhận những ánh mắt săm soi đó, không có bất kỳ phản ứng gì, vị tướng quân kia càng nhìn lại càng thêm hứng thú, giống như vừa phát hiện ra một sinh vật lạ vậy.
Tinh thần thể hình hổ vươn móng vuốt, cào về phía cục bông tròn vo là Cửu Ca, Cửu Ca tức giận rồi, vươn chân đạp cho con hổ kia một cái, hổ bị đạp cho hoa mắt co rụt người lùi về phía sau chủ nhân, chỉ dám vươn đầu nhìn trộm bé con đã đá nó kia.
Sau một hồi do dự nó lại vươn móng vuốt, Cửu Ca lại nổi giận, muốn chỉnh sửa lại nhan sắc cho con lông vằn kia, con hổ bắt đầu run rẩy, quay đầu bỏ chạy, Cửu Ca đuổi theo phía sau không tha, ý tứ đương nhiên là không đá chết đối phương sẽ không bỏ qua.
"Hạo Vân, đây là tên tôi." Vị tướng quân kia mở lời, "Huyết Thần." Mọi người tập hợp xong, theo thứ tự mà đi lên chiến hạm, một chút nhạc đệm kia cũng kết thúc, mọi thứ còn lại diễn ra theo đúng trình tự.
Đứng trong hàng ngũ, Huyết Thần cảm thấy có một ánh mắt cay độc dõi theo mình, quay đầu thì thấy một khuôn mặt quen thuộc, nhưng đó là ai? Thứ cho Huyết Thần dễ quên, dù sao cũng chỉ gặp qua một lần, đối phương không thuộc những đối tượng quan trọng khiến Huyết Thần để trong lòng.
Đáy mắt Văn Khải nhìn đối phương tràn ngập ganh ghét, y không hiểu vì sao trời cao lại bất công như vậy, bản thân thì hao tâm tốn sức, nỗ lực nhiều như vậy, cuối cùng lại chẳng có cái nào phù hợp, còn đối phương thì ngược lại năm môn đều trứng ngỗng thì lại xứng đôi được với lính gác tốt nhất, không công bằng, thực không công bằng.
Có điều ngẫm lại thì, hiện tại đối phương với mình đều giống nhau, đều bị Liên Bang đóng gói thành quà tặng gửi đi, trong lòng y có chút sung sướng, độ xứng đôi cao thì sao chứ, không phải cũng chẳng thoát khỏi kết cục này hay sao.
Tất cả dẫn đường đều đã tiến vào chiến hạm, Huyết Thần cũng đánh giá xung quanh một lượt, cậu dùng tay gõ nhẹ lên thành tàu, cảm giác rất tốt, không phải hàng phế phẩm, nhìn những dấu vết xung quanh thì con tàu chiến này hẳn là vẫn đang được sử dụng, khả năng tấn công và phòng thủ hẳn là đều không tồi.
Nếu được thì cậu muốn đi xung quanh nhìn xem, có lẽ có thể hiểu rõ được từng bộ phận và công dụng của chúng, có điều chỉ cần nhiêu đây là đủ rồi, chỉ cần đừng nửa đường đứt gánh như chiếc K92 kia là được rồi.
Hầu hết các binh sĩ đều cố tình hoặc vô ý liếc mắt đánh giá những dẫn đường này, đối với bọn họ mà nói thì dẫn đường chính là sinh vật quý hiếm, bọn phải tích góp quân công cả đời mới có thể đổi được cơ hội được tháp phân phối cho dẫn đường hiếm hoi còn sót lại, nhưng đó cũng phải là được ông trời chiếu cố, may mắn lắm mới có được.
Tuy không hiểu gì nhưng bị những ánh mắt nóng rực chiếu thẳng vào vẫn khiến họ hơi bồn chồn, họ tụ tập lại với nhau, mỗi người đều nỗ lực để chen vào giữa, lui về sau, lui nữa, rồi lại lui tiếp, chẳng bao lâu những dẫn đường đó đã tạo một khoảng cách tầm hai mươi bước với những lính gác kia.
Quay đầu nhìn lại, các lính gác đột nhiên phát hiện phía sau họ vẫn còn một dẫn đường, hửm? Còn người! Huyết Thần thấy người lính quay đầu sau đó nhìn mình với ánh mắt kinh dị.
Cậu cúi đầu nhìn từ dưới lên trên người mình một lượt, rất bình thường mà, có gì không đúng sao?
Sau đó lại nhìn xunh quanh một lượt, mấy người xung quanh đâu hết rồi? Sao không thấy ai thế này, quay đầu thì thấy bọn họ đã dính lấy nhau thành một khối rồi.
Là cậu đứng gần quá sao? Sau đó Huyết Thần mới cất bước đi đến đứng cạnh mấy dẫn đường kia, lính gác xấu hổ ngẩng đầu, lại nhìn thấy vẻ mặt chẳng hiểu gì của Huyết Thần. Hạo Vân đứng ở xa nhìn thấy tất cả thì bật cười, Huyết Thần ngẩng đầu thì thấy vị tướng quân kia đi tới.
"Mấy cậu không cần huấn luyện sao?" Xung quanh vang lên những tiếng hô, những mơ hồ cũng tan biến trong nháy mắt, các dẫn đường đều thở phào nhẹ nhõm, thân thể cũng thả lỏng, Huyết Thần vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"Bọn họ đang quan sát mấy cậu." Hạo Vân nhắc nhở. "Tôi biết, thì sao." Bọn họ quan sát cái gì thì liên quan gì đến cậu, nếu ánh mắt bọn họ không an phận thì chỉ cần đánh một trận cho vào nề nếp là được.
Hạo Vân nhìn ánh mắt Huyết Thần, trong đó có ngọn lửa đang hừng hực cháy, giống như chẳng sợ hãi điều gì, rất thú vị, không ngờ chỉ là vô tình tới nơi này lại gặp được một dẫn đường thú vị như vậy.
Trong ánh mắt hắn lóa lên ham muốn chinh phục, ánh mắt này khiến Huyết Thần nắm chặt tay, thật là muốn đập cho hắn một trận.
+++++
Tác giả có lời muốn nói: Bạn công và bạn thụ sẽ bồi dưỡng tình cảm dần dần, hiện tại hai người vẫn là người xa lạ, cả truyện đều là ngọt sủng không chút thủy tinh nào cả.
Tất cả tình tiết đều để phục vụ việc vả mặt sau này.
Nhân vật mới lên sân chương này không có quan hệ gì với bạn thụ, hắn chỉ đơn giản là chưa từng thấy qua một dẫn đường nào như vậy thôi.
Mục đích tồn tại của vị này chỉ để thúc đẩy tình cảm của hai nhân vật chính.
←Chương trước: Chương 10: CẦN MỘT DẪN ĐƯỜNG←
→Chương sau: Chương 12: CÒN AI NÀO→