Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Dẫn Đường Này Bị Điên À

EDITOR: RAIZEL

BETA: HUỲNH

Huyết Thần nhìn lướt qua những khuôn mặt trắng bệch, vuốt vuốt tóc của mình, nhóm dẫn đường co rúm người lại, ôm lấy nhau thành một khối.

Ngay hôm đó bọn họ đã trải qua trận chiến đầu tiên trong đời, các lính gác dẫn theo bọn họ tiến hành cướp đoạt một chiến hạm hạng nặng, hay nói theo một cách khác thì thực tế là các lính gác hộ tống bọn họ đi lên chiến hạm.

Bên ngoài ánh sáng lập lòe, từng đợt chấn động ngẫu nhiên trên chiến hạm đều khiến bọn họ run rẩy bất an: "Chúng ta an toàn rồi sao?" một bé gái trên mặt có tàng nhang đáng yêu nói, nàng quay đầu về phía Huyết Thần, ở đây chỉ có cậu ấy là gương mặt không hề đổi sắc từ đầu tới cuối, thậm chí cả Văn Khải hiện giờ cũng đã rúc ở trong góc với gương mặt đờ đẫn.

"Tạm thời thì chưa." Huyết Thần không muốn lừa nàng, thực sự bọn họ vẫn đang ở trong nguy hiểm, bé gái kia gắng gượng đứng lên nhích lại phía Huyết Thần, nhìn thẳng vào Huyết Thần rồi nói: "Em có thể giúp gì được không ạ?" Đáy mắt cô bé vô cùng kiên định.

Nhưng Huyết Thần lại trầm mặc một hồi lâu: "Giữ bình tĩnh cùng đầu óc tỉnh táo, đừng có chạy loạn, cầm chủy thủ lên, bảo vệ bản thân cho tốt." Huyết Thần quay đầu hướng tầm nhìn về nơi khác, nói thật là cậu chẳng muốn nói mấy thứ này, nhưng lúc này tất cả mọi người đều phải thực hiện đúng như tính toán.

"Sẽ có chuyện gì xảy ra ạ?" Bé gái kia cố nén nước mắt, cô bé biết bây giờ nước mắt chẳng có tác dụng gì, ngẩng đầu nhìn sườn mặt của Huyết Thần, đó là một góc nghiêng nghiêm nghị.

Huyết Thần không biết nên trả lời thế nào, có lẽ cậu nên nói thẳng ra là nếu thất bại thì tất cả dẫn đường đều sẽ trở thành chiến lợi phẩm, đã làm chiến lợi phẩm thì sẽ bị những tên cấp dưới hiến tặng cho thượng tầng, trở thành vật nuôi của những kẻ cầm đầu bọn cướp vũ trụ, còn nếu kém may mắn hơn thì sẽ trở thành hàng hóa trong các buổi đấu giá, tóm lại thứ chờ đợi bọn họ chẳng phải là kết cục tốt đẹp gì.

"Ngẩng đầu lên, cho dù nhóc có là dê con cũng phải bày ra bộ dáng của sói."Huyết Thần nhớ tới nhưng lời của lão già điên kia (chính là thầy của cậu), đem những lời đó truyền lại cho nhóc con này.

"Muốn sống ư?" Huyết Thần mở miệng, giống như lão già kia hỏi khi đẩy cậu vào vũng máu. Bé gái cố nhịn không sụt sùi mà gật đầu, Huyết Thần cũng không đợi nàng mở miệng mà tự nói luôn: "Dù tương lai cố phát sinh chuyện gì thì hãy nhớ kỹ câu trả lời hiện tại của nhóc."

Phi thuyền rung động kịch liệt, sắc mặt Huyết Thần trở lên khó coi vô cùng, tình huống hiện tại cho thấy mấy tên của Tinh Sào phản ứng mạnh hơn nhiều so với tính toán trước đó, bọn chúng điều động một lượng lớn cơ giáp để đánh chặn chiến hạm này, ra tay tàn nhẫn không chừa đường sống, bọn chúng không định giữ lại mạng của các dẫn đường này nếu không chiếm được.

Mục đích của chúng rất đơn giản đó là phá vỡ liên minh mà thôi, dẫn đường là thu hoạch ngoài ý muốn, nếu không thể bắt sống thì giết chết cũng chẳng sao, nhưng dù thế nào cũng tuyệt đối không thể để những người này chạy thoát ra ngoài, một người sống cũng không thể giữ lại.

Bọn chúng muốn lừa bán hoặc giết chết các dẫn đường ở căn cứ quân sự tại biên giới Đế Quốc, nhằm mục đích hủy hoại liên minh giữa Đế Quốc và Liên Bang, cho nên tuyệt đối không thể để nhân chứng chạy ra ngoài biện bạch, vậy thì cách tốt nhất là tiễn toàn bộ bọn họ lên đường, khiến cho bọn họ vĩnh viễn không thể mở miệng.

Huyết Thần ngẩng đầu đứng dậy đi tới phòng chỉ huy, khi tới cửa thì đột nhiên dừng lại. Cậu lấy một cây chủy thủ từ bên hông đưa cho bé gái kia, nàng cũng nhìn lại Huyết Thần. Huyết Thần đưa chủy thủ cho đối phương và nói: "Trên cơ thể người có rất nhiều trí mạng..." Nói đến đây thì cậu ngừng lại một chút, hai mắt bé con ngập nước khó hiểu nhìn Huyết Thần.

Huyết Thần sờ sờ chủy thủ, một lúc lâu mới mở miệng nói tiếp: "Nhóc không cần phải nhắm vào một nơi cụ thể nào cả, có thể đâm vào đâu thì cứ đâm vào đó, trước khi đối phương chết hẳn thì đừng có dừng lại." Nhớ tới lần đầu tiên mình ra tay, khi đó cậu chẳng biết gì cả, nhưng ở thời khắc cận kề cái chết thì đơn giản là cứ liệu mạng mà tấn công thôi.

Huyết Thần nói xong thì xoay người chuẩn bị rời đi, "Vậy còn anh thì sao?" bé con mở miệng nói. "Tôi có thể lên chiến trường, không cần lo lắng." lời vừa nói xong thì thân ảnh Huyết Thần cũng biến mất không thấy đâu, bé gái nhìn vũ khí trong tay mà toàn thân run rẩy, nhưng trong hai mắt nàng khi này đã thắp lên ngọn lửa hy vọng.

Huyết Thần đi thẳng vào phòng chỉ huy, Hạo Vân đang ngồi đó ôm đầu, cơ giáp ngập trời vẫn chưa thể bắn xuyên qua lớp vỏ cơ giáp hạng nặng này, nhưng mà kiến cắn chết voi, với hỏa lực liên tục như vậy thì sớm muộn lớp phòng thủ của chiến hạm cũng không chống đỡ nổi.

Y đã thử khai hỏa, nhưng lửa đạn trên chiến hạm hạng nặng cũng chuyên để đối phó tàu chiến cùng pháo đài, đối với các cơ giáp nhỏ gọn linh hoạt thì tác dụng không đáng kể.

"Chuẩn bị xuất phát, chỉ giữa lại người điều khiển tàu chiến, còn lại tất cả lên cơ giáp cùng ta ra nghênh địch, nhất định phải xé rách vòng vây, mở cho chiến hạm một lối ra." Hạo Vân lên tiếng. "Dạ" tất cả binh lính đều đồng thanh.

Toàn bộ phòng chỉ huy đều rung động, các binh sĩ xếp thành hàng đi qua cửa tiến đến lối ra, Huyết Thần nhìn thoáng qua Hạo Vân rồi quay đầu đuổi kịp binh sĩ cuối cùng.

"Trở về, cậu muốn đi đâu?" Hạo Vân thốt lên. "Đi đâu sao? Đương nhiên là đi nghênh địch rồi." Huyết Thần mở miệng, gương mặt nghiêm túc nhìn về phía Hạo Vân. "Đó là chiến trường..." không phải nơi có để vui chơi, Hạo Vân định nói tiếp nhưng sau đó lại không cách nào nói thành lời.

Hắn biết năng lực chiến đấu của Huyết Thần rất tốt, nhưng lại hắn không biết khả năng điều khiển cơ giáp của cậu tới đâu, cho dù những tên cướp vũ trụ kia thấy cậu là như mèo thấy chuột, nhưng đó là trong mắt người khác, là đánh giá của người khác, trình độ của cậu thực sự tới đâu thì hắn phải tự mình kiểm nghiệm mới yên tâm được.

"Cậu là dẫn đường." Hạo Vân muốn khuyên bảo Huyết Thần nên từ bỏ ý định nguy hiểm, "Thì sao?" Huyết Thần hỏi lại. Cho nên cậu vốn được hưởng sự bảo vệ, hưởng cuộc sống an nhàn thoải mái, vì sao nhất quyết phải lựa chọn vùi mình vào ngày tháng không ngừng giết chóc giữa chiến trường ngập máu, Hạo Vân không hiểu rốt cuộc nguyên nhân là vì sao.

"Tôi là Huyết Thần, nhưng trước đó tôi cũng chính là Huyết Thần, không phải sao? Vì giết chóc là sinh ra, cuộc sống yên bình chỉ khiến tôi thống khổ cùng bất an, chiến trường mới là nơi tôi thực sự thuộc về." Nghe xong những lời này khiến Hạo Vân trầm mặc, nhìn vào mắt Huyết Thần: "Cậu thực sự hưởng thụ chiến tranh sao?"

Thân thể Huyết Thần cứng rắn, đồng tử cũng nở ra, nhưng điều đó chỉ diễn ra trong chớp mắt khiến Hạo Vân cũng không thể thấy được: "Đó là giá trị duy nhất của tôi." Huyết Thần nói, ý nghĩa tồn tại của cậu là vì điều khiển cơ giáp chiến đấu, bởi vì cậu là một vũ khí hình người, là vì điều khiển Huyết Thần chi sa mà ra đời.

Cửu Ca cọ nhẹ bên chân Huyết Thần, nhóc biết Huyết Thần hiện tại cần được an ủi, Huyết Thần cũng cúi đầu ôm nó lên, ôm chặt trong ngực.

"Nếu cậu đã kiên trì thì tôi sẽ đi cùng cậu." Ít nhất là nếu xảy ra chuyện gì hắn có thể giúp đỡ một chút, Huyết Thần hiểu đối phương không yên tâm với mình, Huyết Thần cũng ngẩng đầu nói: "Đi theo tôi cũng vô dụng thôi, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ không cứu anh đâu Hạo Vân tiên sinh à."

Hạo Vân nghe vậy thì cười nhạo một tiếng: "Yên tâm, tôi còn chưa phế đến mức cần cậu cứu." Hai người liếc mắt nhìn nhau, cười một cái. "Cậu có nút không gian sao?" Hạo Vân nói, "Dẫn đường trên hạm cấm mang theo vật nguy hiểm" Huyết Thần trả lời.

"Nhưng cậu vẫn mang theo." Hạo Vân nhìn Huyết Thần một lượt từ trên xuống dưới, tự hỏi làm sao cậu ta mang được nút không gian theo cơ chứ, Huyết Thần đặt tay lên trước ngực, tầm mắt Hạo Vân dừng lại trên tay Huyết Thần.

"Đây là bí mật." Nút không gian kia được khảm ở chính trái tim của cậu, là chính lão già điên kia tự mình khảm lên người cậu, lão sợ cậu đánh mất bảo bối của lão.

Huyết Thần cùng Hạo Vân đi vào khu bệ phóng, những người trong khu bệ phóng nhìn thấy Hạo Vân thì hành lễ, sau đó tầm mắt dừng lại trên người Huyết Thần, khó hiểu mà quay ra nhìn cấp trên: "Cậu ấy sẽ đi cùng tôi." Hạo Vân nói.

Binh lính sửng sốt một chút, sắc mặt ngưng trọng nhưng cũng không mở miệng dò hỏi, bọn họ không có tư cách để nghi ngờ, bỏi vì bọn họ biết người này còn mạnh hơn bọn họ rất nhiều, nhưng dù sao đối phương cũng là dẫn đường mà, như vậy có vẻ vẫn hơi liều lĩnh, nhưng thời gian cho bọn họ tự hỏi không có nhiều, bọn họ chỉ cần tuyệt đối trung thành và chấp hành mệnh lệnh tuyệt đối.

"Cho tôi xem cơ giáp của cậu đi." Hạo Vân mở miệng, Huyết Thần cũng chả thèm để ý, 53 hành tinh biên thùy đều nhận biết cơ giáp này, tương lai sẽ còn nhiều người khác nữa cũng sẽ nhận biết chiếc cơ giáp này, cũng sẽ run rẩy vì sự tồn tại của nó. Cho những tên Tinh Sào đó mở mang đầu óc một chút, khiến cho bọn chúng nhớ kỹ chiếc cơ giáp này, nhớ kỹ là ai đã lấy mạng của bọn chúng.

Ngọn lửa đỏ thẫm, trong không gian vặn vẹo mà hiện ra thân hình, không có vẻ ngoài hoa lệ nhưng lại khiến lòng người rung động, cơ giáp toàn thân đỏ thẫm không có bất cứ hoa văn trang trí gì, nó cũng không cần bất cứ thứ gì để trang trí, nó chỉ cần lẳng lặng đứng đó đã đủ uy nghiêm khiến người ta quy phục, đây là vương giả, không ai có tư cách mở miệng nghị luận, nó tự tạo cho mình một tư thế không sợ bất cứ thứ gì.

"Đây không phải một chiếc cơ giáp bình thường, cả Đế Quốc cùng Liên Bang không có loại kích cỡ này." Hạo Vân nhìn về phía Huyết Thần với hy vọng cậu sẽ cho hắn một đáp án, "Cơ giáp đặc chế." đối phương chỉ nói vậy.

Hạo Vân nghe vậy thì sửng sốt một chút, thế mà lại là cơ giáp đặc chế, phóng mắt nhìn toàn bộ Đế Quốc cũng chỉ có vài người có thể thiết kế cơ giáp, còn lại đều chỉ là cải tiến, có điều vấn đề này không tiện hỏi nhiều, có thể sẽ đả động đến bí mật của Liên Bang.

Có điều người trước mắt này thế mà lại điều khiển một chiếc cơ giáp đặc chế, phải biết là bản thân hắn cũng phải thăng thêm một cấp nữa mới được sử dụng cơ giáp đặc chế, quả nhiên người so với người sẽ khiến người tức chết mà.

"Nó tên gì?" Hạo Vân hít một hơi, ngẩng đầu nhìn mảng đỏ sậm trước mắt: "Huyết Thần chi sa, tên của nó." Huyết Thần nói. "Huyết Thần chi sa? Tên không tồi nha."

Theo âm thanh đếm ngược kết thúc, Huyết Thần chi sa cùng cơ giáp của Hạo Vân cùng bị phóng ra ngoài, tham gia vào chiến trường. Cơ giáp đỏ sậm xuất hiện trên chiến trường khiến cho những người ở đó đều cả kinh, chiếc cơ giáp trước mắt này, toàn thân phủ một màu đỏ lấp lánh như máu, vô cùng quen mắt.

Đây là... Huyết Thần chi sa!!! Người của Hắc Xà đều giật mình, chiếc cơ giáp này vô cùng quen thuộc, nó đã xuất hiện vô số lần trong giác mộng của bọn họ, nó ở trong mộng giống hệt bây giờ, nâng thương chỉ thẳng bọn họ, sau đó... bản thân đã ở trong một luồng ánh sáng.

Thực và mộng trong giây phút này đã hòa vào nhau, chỉ là những người đó giờ không còn cơ hội tỉnh lại từ giấc mộng nữa rồi, một luồng ánh áng vàng kim rực rỡ xuyên qua bọn họ, cảnh cáo sinh mạng trong khoang điều khiển cũng bị con họ hoàn toàn bỏ qua.

Cơ giáp đỏ sậm sừng sững giữa chiến trường đen tối, nó khiến cho bài ca tử vong vang vọng khắp chiến trường, bóng đêm như đang che đậy hết thảy những đáng sợ xung quanh, tử vong lan tràn, người của Hắc Xà bỏ chạy tán loạn, người của Tinh Xào muốn chống cự nhưng bị mạnh mẽ đập tan.

Nhóm người của Nghiêm Hoa Miểu ở nơi xa cũng chú ý đến chiến trường bên này, chỉ là từ góc nhìn của bọn họ không thấy được bóng dáng của Huyết Thần.

"Thiếu tướng, phía trước xảy ra xung đột, giống như Liên Bang với một thế lực nào đó, chúng ta không nên tham gia..." Nghiêm Hoa Miểu nhìn tinh đồ trước mắt, yên tĩnh nghe cấp dưới báo cáo.

"Phóng to khu K26, bắt hình ảnh." Theo mệnh lệnh được đưa ra, một hình ảnh được phóng to gửi đến phòng chỉ huy, mọi người nhìn hình ảnh mà kinh ngạc: "Đây là cơ giáp của trung tướng Hạo Vân."

Nghiêm Hoa Miểu đứng lên, phất góc áo: "Toàn quân chuẩn bị chiến đấu."

- --------------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau, tiểu công sẽ gặp tiểu thụ, sau đó đất diễn tuyến tình cảm của hai người sẽ tăng lên, tác giả bắt đầu rải đường.

Có điều tác giả không thích viết chuyện yêu đương cho lắm bởi vì trước giờ chưa từng viết, lo lắng viết không ra gì.

←Chương trước: Chương 16: THÍCH NGƯỜI NHƯ THẾ NÀO←

→Chương sau: Chương 18: HIỂU LẦM KHÔNG TỐT→
Nhấn Mở Bình Luận