EDITOR: RAIZELBETA: MARSELYNNEHai người đứng nhìn nhau được vài phút, vẫn là Huyết Thần rơi xuống thế hạ phong, cậu không biết Nghiêm Hoa Miểu muốn làm gì, nhưng nếu hắn đã muốn tìm cớ ở lại đây thì cậu cũng chẳng còn cách nào: "Được rồi, anh ở lại, tôi đi." Huyết Thần đứng dậy, nhìn nhìn giường đệm một lượt, có vẻ chỉ để lại mấy cái này không ổn cho lắm, cậu tiếp tục dặn dò: "Tất cả chăn gối tôi đều để lại đây, anh cứ thoải mái dùng." Cậu vươn tay sửa sang lại chăn đệm, quay người chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên Nghiêm Hoa Miểu lên tiếng, âm thanh còn mang chút thất vọng: "Ở đây có một dãy phòng, em ngủ đây đi, tôi sẽ ngủ ở gian bên cạnh, như vậy hẳn là được rồi." Cho dù không biết mẹ có mục đích gì nhưng bị cự tuyệt một cách thẳng thừng như vậy vẫn khiến hắn chịu đả kích không nhẹ.
Nghiêm Hoa Miểu vốn không định ngủ chung giường với Huyết Thần, hắn chỉ muốn mượn cơ hội này để gần gũi với cậu thêm một chút, ở lại phòng cạnh phòng của cậu sau đó mới tính toán tìm cách lại gần, nhưng hiện tại kế hoạch còn chưa bắt đầu đã chết yểu, Huyết Thần quá cẩn thận, vừa mới bắt đầu đã không cho hắn bất kỳ cơ hội nào.
Không khí đột nhiên trở lên quái dị, Huyết Thần cũng không hiểu được ý đồ của Nghiêm Hoa Miểu, cậu không hề biết thứ đối phương muốn không phải căn phòng này mà là người trong căn phòng này, nhưng cậu nhận ra được sau khi đối phương nói xong thì nhăn mày lại, cậu quan sát đối phương cẩn thận, cố gắng suy đoán tâm tư đối phương.
Hắn không có lý do để nói dối, có lẽ chỉ đơn giản là khóa phòng bị hỏng, sau đó vì sợ bóng tối mà tìm đến đây xin sự giúp đỡ của cậu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy mấy lời này rất kỳ lạ, cho dù Huyết Thần có tìm hết lý do cũng không thể thuyết phục bản thân, trừ khi là người này đột nhiên phát điên, thôi bỏ đi.
"Anh sợ bóng tối thật sao?" Huyết Thần hỏi lại lần nữa, nhưng mấy lời này nhìn kiểu gì cũng giống như đang viện cớ, Nghiêm Hoa Miểu gật đầu, nghe vậy thì trán Huyết Thần nhăn lại đến mức có thể kẹp chết ruồi, được rồi, anh thắng, anh nói gì tôi cũng tin, trong lòng Huyết Thần cảm thấy thất bại nhưng cũng đồng thời dâng lên một thứ tình cảm mông lung, đại khái là dung túng đi.
Mở quang não chuẩn bị cấp quyền căn phòng cho Nghiêm Hoa Miểu, nhưng mọi chuyện sẽ thực sự đơn giản như cậu đoán sao? Quang não hiện lên một màn hình màu hồng chói mắt, trên màn hình là một chuỗi ký tự không rõ ý nghĩa, cậu nghiêm túc đọc mấy lần rồi nhìn về phía Nghiêm Hoa Miểu, đối phương tựa như đang chìm đắm trong thế giới riêng, biểu cảm mềm mại khác thường.
"Phòng này ban đầu để làm gì vậy?" Huyết Thần mở miệng, Nghiêm Hoa Miểu nghe thấy âm thanh quen thuộc thì tỉnh từ mơ màng quay lại hiện thực, hắn cúi đầu khiến hơi thở hai người giao hòa với nhau, Huyết Thần không được tự nhiên, hô hấp cũng bắt đầu không theo quy luật.
"Làm sao vậy?" Một âm thanh trầm thấp vang lên bên tai, Huyết Thần hơi rụt người lại để né tránh, cậu nghiêng quang não một chút, ý bảo Nghiêm Hoa Miểu nhìn thì nhìn nhưng đừng có tới quá gần cậu, Nhưng Nghiêm Hoa Miểu chỉ thoáng nhìn qua, không hề để ý tới.
Cậu thao tác lại lần nữa, âm thanh nhắc nhở chói tai vang lên: "Trao quyền thất bại, không thể sửa đổi." Nghiêm Hoa Miểu sửng sốt, đây không lẽ chính là cơ hội mà mẹ nói, nhưng như vậy chẳng phải càng có khả năng bị đuổi ra ngoài hay sao, đúng là "niềm vui" ngoài ý muốn mà. Xem ra đêm nay định sẵn là không thể ở lại được rồi, tránh bị đuổi đi một cách xấu hổ, hắn tự tạo cho mình một nấc thang đi xuống vậy: "Tôi sang ngủ với Nghiêm Chước..." Lời mới nói được một nửa thì đã nghe Huyết Thần nói: "Tôi ngủ dưới đất, anh ngủ trên giường."
Làm một Alpha ưu tú thì sao có thể để đối phương ngủ dưới đất hoặc hành lang được cơ chứ, Huyết Thần tìm cho mình một cái cớ, theo bản năng xem nhẹ việc Nghiêm Hoa Miểu đang nói dối, hắn không thể nào sợ bóng tối được, cửa cũng không có khả năng bị hỏng, cùng lắm thì Nghiêm Hoa Miểu lại trở về phòng của mình mà thôi.
Huyết Thần xoay người tìm một vị trí trên sàn mà cuộn người, cậu cũng không quên để đèn, vì cậu còn nhớ Nghiêm Hoa Miểu nói hắn sợ bóng tối, dù rằng cậu chả tin lời này, nhưng vẫn vô cùng săn sóc mà để căn phòng tràn ngập ánh sáng, ánh sáng dịu dàng khiến người ta an tâm.
"Tôi sẽ ngủ trên mặt đất, đây là phòng của em mà." Trong lòng Nghiêm Hoa Miểu có chút áy náy, hắn không tính tùy tiện yêu cầu ngủ chung với Huyết Thần nên chỉ có thể lùi một bước.
"Không sao, thói quen của tôi thôi, lúc ở thế giới ban đầu lưu lạc khắp các hành tinh đều ngủ dưới đất, khi đó tôi cũng không biết giường là cái gì." Nhận thấy được sự kiên định của Huyết Thần khiến Nghiêm Hoa Miểu không biết nên nói gì, hắn chỉ có thể xoay người nằm xuống sàn cùng cậu.
"Này, anh làm gì vậy?" Huyết Thần nói, "Tôi cũng thích ngủ dưới sàn." Nghiêm Hoa Miểu mặt không đỏ thở không loạn, dù sao hôm nay hắn cũng đã nói dối không ít, thêm một cái hay bớt một cái cũng chẳng khác gì.
Huyết Thần quay đầu, đối phương dựa vào quá gần khiến cậu cảm thấy không thoải mái, cậu bẩm lẩm: "Anh không hề sợ bóng tối, cũng không hề thích nằm dưới sàn đúng không? Đồ lừa đảo." Nghiêm Hoa Miểu quay đầu nhìn đối phương: "Sao lại là lừa đảo, là em tình nguyện tin mà."
Rõ ràng biết hắn nói dối nhưng vẫn giữ lại, em không tự thấu được trái tim mình hay sao? Nhưng cho dù trong đầu có nghĩ gì thì hắn cũng chỉ vươn tay làm gối đầu, sau đó mở miệng nói: "Thế giới trước đây?" Giọng nói chợt ngừng lại, Nghiêm Hoa Miểu nhận rất có thể bản thân đang hỏi một vấn đề ngu xuẩn: "Xin lỗi, tôi không có ý muốn thăm dò quá khứ của em." Tôi chỉ muốn hiểu em hơn thôi.
Huyết Thần lắc đầu: "Không sao, dù sao cũng không phải là chuyện không thể cho người khác biết, đôi khi nhớ lại còn thấy có chút thú vị." Nghiêm Hoa Miểu nhích lại gần Huyết Thần, Huyết Thần trợn mắt liếc đối phương một cái: "Ngoài trừ sợ bóng tối thì anh còn tật xấu nào nữa không?" Nghiêm Hoa Miểu nghĩ một chút rồi nói: "Tôi còn sợ lạnh nữa."
Huyết Thần ôm bụng cười nghẹn: "Tôi phục anh rồi." Lời thì nói vậy nhưng vẫn nhích lại gần Nghiêm Hoa Miểu để hắn có thể hấp thụ được hơi ấm tỏa ra từ người cậu, Huyết Thần không nhận ra rằng vẻ mặt của mình hiện tại thế mà lại mang theo vài phần ấm áp.
Nghiêm Hoa Miểu nhìn Huyết Thần ở bên cạnh mình thì mở miệng nói: "Em còn chưa nói cho tôi biết thế giới ban đầu là sao." Thấy được hành hành động của Huyết Thần khiến Nghiêm Hoa Miểu thả lỏng hơn rất nhiều, Ngân Bạch ở góc tường ngáp một cái, nhẹ nhàng cử động cơ thể để Cửu Ca gác lên bụng của mình, đồng thời dùng chân trước che đi ánh đèn.
"Thế giới ban đầu sao? Chuyện đã từ lâu rồi, chuyện đã lâu rồi nên tôi cũng không nhớ rõ lắm, điều duy nhất mà tôi nhớ rõ chính là khi tôi mở mắt ra đã nằm trên sàn của tàu cướp vũ trụ." Tầm mắt Huyết Thần giống như xuyên qua trần nhà mà nhìn đến một nơi xa xôi.
"Cướp vũ trụ? Vì sao em lại rơi vào tay bọn chúng." Nghiêm Hoa Miểu không hiểu mở đầu câu chuyện như vậy có nghĩa là gì, nhưng hắn ý thức được có lẽ mình đã gợi ra quá khứ thương tâm của đối phương, trong lòng tự trách không thôi.
Huyết Thần nghĩ một chút rồi mở miệng: "Có lẽ là bị đánh cướp, danh tiếng của mấy tên cướp vũ trụ trước giờ đâu có tốt đẹp, bọn chúng sẽ giết những tù binh thành niên, nhỏ một chút thì thành lao động miễn phí cho chúng."
Đêm tối bởi vì những lời này mà càng trở lên lạnh giá, sàn nhà cứng giống như làm người ta khó chịu, Nghiêm Hoa Miểu nghiêng người để có thể nhìn được rõ biểu cảm của Huyết Thần hơn, nhưng lại phát hiện đối phương chỉ đơn thuần kể lại chuyện cũ: "Những lao động miễn phí đó bị mang đi theo thật lâu thật lâu, sau đó bởi vì lao động với cường độ mạnh trong thời gian dài, hoàn cảnh ác liệt cùng với vô số nguyên nhân khác mà lần lượt nhiễm bệnh."
Nói tới đây Huyết Thần đừng lại một chút rồi mới tiếp tục: "Sau đó bọn chúng sẽ đem những nô lệ nhiễm bệnh này cùng rác thải sinh hoạt ném xuống một hành tinh chứa rác nào đó, đây là may mắn đầu tiên mà tôi gặp được từ trong ký ức."
"May mắn?" Nghiêm Hoa Miểu không thể hiểu được điều này, hắn không thể liên tưởng những chuyện đó với hai từ này. Huyết Thần hất hất mấy ngọn tóc trước mắt ra: "Đúng vậy, đó là may mắn, nếu tôi bị ném ra cùng phế liệu của cơ giáp, vũ khí thì tôi tin bản thân có mấy cái mạng cũng không đủ dùng."
Nếu là rác thải cơ khí, những mảnh kim loại từ những chiếc cơ giáp hỏng đó sẽ đâm xuyên cơ thể cậu, biến cậu từ một người sống sờ sờ thành một cái sàng rách nát, hoặc một cái miếng kim loại nào đó to như vách tường rơi xuống vùi lấp chính cậu, tóm lại là sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Không khí giữa hai người đột nhiên trầm lặng đi, cả hai dường như đang cố gắng đè nén hơi thở của mình, Nghiêm Hoa Miểu vươn khuỷu tay muốn ôm lấy Huyết Thần, nhưng trên khuôn mặt đối phương lại không hề có chút cảm xúc bi thương nào, giống như thể cậu ấy thực sự xem đó là một điều may mắn vậy, suy nghĩ này thực sự khiến người ta đau lòng, với một người quá bất hạnh thì chỉ cần bớt đi một chút thống khổ thì người đó đã xem là ân điển hiếm có.
"Sau đó, tôi ở lại hành tinh bỏ đi kia không biết bao lâu, đến tận một ngày tôi ngã vào trong một vũng máu, người đó vươn tay hỏi tôi có muốn sống sót không..."
Nghiêm Hoa Miểu vươn tay nắm lấy bàn tay Huyết Thần, làn da tiếp xúc với nhau, đối phương rụt tay lại, nhưng hắn nhanh hơn một chút nắm chặt tay người kia lại, Huyết Thần giật giật vài cái nhưng sau đó cũng tùy ý để đối phương truyền hơn ấm tới tay mình, cậu từ bỏ phản kháng mà để mặc đối phương lôi kéo mình.
Ngoài kia trăng thanh gió mát, Huyết Thần nhìn ngắm người bên cạnh, nắm chặt bàn tay, nhắm mắt lại, cơ thể lại tiếp tục nhích gần về phía Nghiêm Hoa Miểu, có lẽ để hắn có thể nghe rõ hơn, hoặc cũng có thể là muốn tiếp thêm dũng khí từ người nọ.
"Ông già đó cho phép tôi gọi lão là thầy, nhưng tôi muốn gọi lão ta là lão già thối tha, hoặc là... người chế tạo." Ông ta hủy diệt cậu một cách triệt để rồi lại khiến cậu tái sinh thành một hình thái khác để sinh tồn, cậu đã từng thích nghe những hộp nhạc mang âm sắc nhẹ nhàng, nhưng hiện tại thứ cậu thích nghe là thanh âm của máu khi phun ra từ động mạch.
Cậu từng có một cái tên của mình, nhưng hiện tại cậu đem cái tên này tặng cho một 'người' khác, đó chính là tinh thần thể của cậu, chính là con cừu đang ngủ yên trên người Ngân Bạch kia, tinh thần thể đều giống chủ nhân của chúng, mà Cửu Ca chính là phản ánh con người thật của cậu, nhưng so với cậu nó càng xứng đáng có được sự thuần khiết không dính đến giết chóc hơn.
Còn nhớ lần đầu thấy nó, một vật nhỏ rúc trong góc run rẩy, không lúc nào không hoảng hốt sợ hãi, cậu tới gần bên nó, vươn tay với nó, hứa hẹn bảo vệ nó, bao dung hết thảy mọi thứ của nó, vì nó mà tạo ra một chốn dung thân, cho nó những thứ mà cậu từng ước ao cầu nguyện, trở thành ánh sáng của nó, nhưng còn cậu thì sao, ánh sáng của cậu ở đâu.
Có điều không sao cả, không phải đã quen rồi sao? Bóng tối vô tận này, cậu sẽ từ từ hưởng thụ, chinh phục nó, bản thân cậu đã từng khát vọng ánh sáng, cũng đã từng ngày đêm cầu nguyện nhưng ánh sáng vẫn không chiếu được đến chỗ cậu, chẳng có ai vươn tay kéo cậu lên từ đáy vực thẳm, cũng chẳng có ai cho cậu một lời hứa hẹn bảo hộ, cho dù là giả dối cũng chưa từng có, vậy nên chỉ có thể phá hủy, giết chết bản thân yếu đuối kia, tồn tại như một cái xác không hồn.
Hơi thở của Huyết Thần mang theo sự nguy hiểm, ngón tay Nghiêm Hoa Miểu nắm chặt hơn một chút, theo sức nắm mạnh hơn, Huyết Thần quay đầu đối diện với ánh mắt tràn ngập lo lắng của đối phương, cậu có chút áy náy mà kiềm chế hơi thở hắc ám trên người mình, ấn nhẹ bàn tay đối phương để an ủi.
===---0o0o0o0---===
- --0o0o0o0---