Kỳ thật Trình Cung đối chiến cùng La Anh Hùng, từ khi ra tay đến phân ra thắng bại cuối cùng, thời gian trôi qua rất nhanh, đợi mọi người kịp phản ứng đã có kết quả rồi. Ở cuối cùng nhìn Trình Cung dùng Thoát Thai kỳ tầng thứ bảy chém đứt côn sắt của La Anh Hùng là Thoát Thai kỳ tầng thứ chín, bọn hắn đều ngây dại, phải biết rằng đao mà Trình Cung dùng cũng không phải là Nguyên khí gì, mà ngay cả Phàm khí cực phẩm cũng không phải, là Phàm khí tứ cấp bình thường. Hơn nữa lực lượng của Trình Cung còn yếu, làm sao có thể chém đứt vũ khí của người có lực lượng còn mạnh hơn hắn, đây quả thực là bất khả tư nghị.
Thời điểm những người kia khiếp sợ không có chú ý, may mắn có một lão binh kịp phản ứng, đến lúc nào rồi mà còn suy nghĩ cái khác, nếu thật chém xuống sẽ rất thể thảm. Vị đại thiếu này không sợ cái gì, nhưng La Anh Hùng này cũng là độc đinh của La gia ah.
Tử vong, so với cảm giác tử vong lúc nãy còn cường liệt hơn, nhưng La Anh Hùng lại không sợ chút nào, hai mắt nhìn hằm hằm Trình Cung.
Trình Cung cũng không phải là thích nói giỡn, một đao kia của hắn chính là muốn giết người, cái này là phong cách làm việc của Trình Cung. Mặc dù La Anh Hùng này đối với mình chỉ là phẫn nộ, không có sát ý, nhưng Trình Cung cũng sẽ không lưu lại người có khả năng uy hiếp mình. Loại thời điểm này cho dù có người hô ngừng cũng không có thể dừng lại, trừ khi có cao thủ chân chính xuất thủ cứu giúp.
Tuy thân thể Trình Cung còn không phải rất mạnh, nhưng sau khi trải qua dung hợp Chí Dương Chân Hỏa, Trình Cung phát hiện tốc độ khôi phục tinh thần lực của mình nhanh đến kinh người. Hôm nay coi như là Hoán Cốt kỳ cũng chưa chắc có tinh thần lực mạnh như hắn, cho nên hắn có thể đơn giản bắt chước Bát Hoang Chiến Côn của La Anh Hùng, còn cải tiến thành đao pháp. Phản ứng của thần kinh hắn so với người bình thường nhanh hơn rất nhiều, trong đầu lập tức nghĩ tới một sự tình.
– Bành. . .
Đao thức biến đổi, xoay thân đao đập xuống, lực lượng khổng lồ trực tiếp đè La Anh Hùng quỳ rạp xuống đất.
– Ngươi là La Anh Hùng, cháu trai La tổng quản, nhi tử La Chấn Bắc tướng quân.
Trình Cung đã từ trong trí nhớ nhận được một ít tin tức.
– Hừ!
La Anh Hùng đầu ngẩng lên, cả giận hừ một tiếng:
– Ta thua, ngươi muốn xử phạt như thế nào tùy ngươi.
Nguyên danh của La tổng quản là La Tam, là bạn chơi cùng thôn từ nhỏ của Trình Tiếu Thiên, lúc đầu trong thôn có mười sáu người tòng quân, nhưng chỉ có Trình Tiếu Thiên cùng La Tam còn sống đi ra chiến trường. Nếu như La Tam muốn mà nói, cũng có thể trở thành Tướng quân, nhưng mà hắn vẫn lưu tại bên người Trình Tiếu Thiên, La Tam chỉ có một nhi tử, con của hắn La Chấn Bắc hai mươi sáu tuổi liền trở thành Tướng quân, mặc dù có Trình gia chiếu ứng, nhưng năng lực của hắn cũng phi thường nổi bật.
Mười mấy năm trước, La Chấn Bắc chết trận, truy phong Trấn Bắc đại tướng quân, nhưng mà tình huống cụ thể lại không người biết được. Trình Cung phát hiện ở trong trí nhớ có một ít đoạn ngắn mơ hồ, một vị Tướng quân toàn thân là huyết ôm hắn, đoạn trí nhớ kia rất ngắn, rất mơ hồ. Hiển nhiên lúc ấy còn quá nhỏ, nhưng lúc này hồi tưởng lại, phát hiện bộ dáng người kia rất giống La Anh Hùng, cộng thêm vừa rồi La Anh Hùng nói, trong này hiển nhiên có câu chuyện khác.
– Niệm tình ngươi là tử tôn duy nhất của La gia, cả đời trung liệt, lần này ta không giết ngươi. Nhớ kỹ, chỉ có lần này. Mặc kệ trong lòng ngươi nghĩ như thế nào, chỉ cần ngươi ở trong Trình gia ta một ngày, thì phải tuân thủ quy củ của Trình gia. Như thế nào, không phục đúng không. Tốt, ta cho ngươi một đặc biệt, ngươi tùy thời có thể tới khiêu chiến ta, không phải ngươi rất không thoải mái với ta sao, vậy thì tới khiêu chiến ta. Nếu như ngươi có bản lĩnh, vậy thì chính diện đả bại ta, đến lúc đó ngươi có thể đánh ta một chầu, tùy tiện phát tiết.
Tuy trí nhớ rất mơ hồ, bất quá cộng thêm câu nói vừa rồi kia của La Anh Hùng, trong nội tâm Trình Cung đã đoán được một ít gì đó.
– Ngươi nói thật?
La Anh Hùng không dám tin nhìn Trình Cung, phẫn nộ trong mắt cũng biến thành khiếp sợ.
– Ta cần lừa ngươi sao?
Đao trong tay Trình Cung nhẹ nhàng đè thoáng một phát, lưỡi đao đã cắt một ít da của La Anh Hùng.
La Anh Hùng cảm giác được hàn khí trên lưỡi đao kia, còn có một chút cảm giác đau đớn, cũng minh bạch tình huống giờ phút. Hắn xác thực không cần phải lừa gạt mình, nếu hắn muốn giết mình, tùy thời cũng có thể, thậm chí không cần bản thân hắn động thủ, dù nói thế nào hắn là chủ tử, mình là hạ nhân. Chỉ là lúc nào hắn trở nên lợi hại như vậy, chẳng những có được lực lượng Thoát Thai kỳ tầng thứ bảy, hơn nữa lực lượng của mình mạnh hơn hắn cũng bị áp chế, chẳng qua nếu như có thể khiêu chiến hắn, công khai đánh hắn mà nói, chỉ cần lực lượng của mình ổn định lại, nhất định sẽ không có vấn đề.
Tuy La Anh Hùng thất bại, nhưng mà vừa nghĩ tới có thể công khai đánh Trình Cung thì hưng phấn vô cùng, hắn đối với mình vẫn rất có lòng tin.
– BA~. . .
Trình Cung hất đao lên, đao trực tiếp đâm vào vỏ đao của người lính vừa rồi kia, làm hắn sợ tới mức run mấy cái. Lực đạo cùng tốc độ này, nếu hơi lệch một chút, nhất định mình phải chết.
Vài người khác hai mắt lại tỏa sáng lần nữa, động tác rất đẹp ah, lấy yếu thắng mạnh, lại có thể chém gãy vũ khí của đối phương, xử lý sự tình quyết đoán rõ ràng, đây là đại thiếu Trình gia quần là áo lượt sao?
– Tội chết có thể miễn, nhưng phạm sai lầm phải bị trừng phạt, diện bích bảy ngày trong băng động, mỗi ngày ta sẽ cho người đưa qua một chén canh.
Tuy trong nội tâm Trình Cung cũng có nghi hoặc, nhưng hắn cũng không có theo hỏi, có một số việc đến thời điểm nhất định sẽ trồi lên mặt nước.
– Ah. . .
Những binh lính khác nghe xong đều ngây dại, mấy lão binh đều không ngừng hướng về phía La Anh Hùng nháy mắt, ý bảo hắn nhanh cầu xin tha thứ. Băng động là địa phương nào, bên trong bố trí trận pháp, là địa phương dùng để chứa đựng hàn băng cùng một ít vật phẩm đặc thù, ở trong đó bảy ngày, mỗi ngày chỉ có thể uống một chén canh, cái này căn bản là muốn mạng người a.
Mới vừa rồi còn cho rằng đại thiếu từ bi, hiện tại xem ra là sai rồi, xem ra là đại thiếu không muốn La Anh Hùng chết tử tế ah, chết cũng không cho hắn chết thoải mái.
– Ta sẽ trở lại tìm ngươi, hơn nữa sẽ đánh ngươi thành đầu heo.
Sau khi Trình Cung ném đao, La Anh Hùng đã đứng lên, không sợ chút nào trực tiếp quay người đi về phía băng động, nói ra lời nói dấu ở trong lòng nhiều năm, trong nội tâm La Anh Hùng ngược lại là vô cùng thoải mái. Trước kia mỗi lần nhắc tới muốn đối phó Trình Cung, thu thập hắn, đánh hắn mà nói, nhất định sẽ bị mẫu thân răn dạy, trách phạt, bây giờ lại có thể nói ở trước mặt hắn, hơn nữa rất nhanh có thể làm được, chỉ là băng động, nhất định mình sẽ sống đi ra, Trình Cung, ngươi chờ đó cho ta.
Trình Cung cũng không đi để ý tới hắn, mọi chuyện không phải nói là được, khi Trình gia đi dạo, chỉ thấy ánh mắt của những người kia thật sự rất quái dị, Trình Cung trực tiếp quay người đi ra ngoài.
Họa phúc đôi khi thật sự rất khó nói tinh tường, trước kia mình kỳ ngộ đạt được Âm Dương Vạn Vật Quyết, bởi vậy mới biết tin tức cùng tình huống của Cửu Châu đệ nhất thần khí Hư Không Âm Dương Đỉnh, cuối cùng đã lấy được Cửu Châu đệ nhất thần khí này. Nhưng vì Thần khí mà phải đoạt xá trọng sinh, lại trọng sinh đến trên người một cái quần là áo lượt phá gia chi tử, nhưng mà bởi vậy lại biết được một bí mật mà ai cũng không biết, nguyên lai Cửu Châu đệ nhất thần khí Hư Không Âm Dương Đỉnh có nội đỉnh cùng ngoại đỉnh, nổ tung chỉ là ngoại đỉnh.
Đi ra khỏi phủ Trấn Quốc Công, Trình Cung bước chậm trên đường, với tư cách đế quốc bài danh Top 5 của Nam Chiêm Bộ Châu, đế đô Vân Ca Thành của Lam Vân đế quốc vô cùng hùng vĩ. Trong Vân Ca Thành có hơn hai trăm vạn nhân khẩu, năm đó danh tự thái tổ Chu gia có một chữ Lam, mà nơi này nổi danh nhất đúng là ‘Vân Cáp’ . Đây là một loại chim đặc thù, tốc độ so với yêu thú phi hành cấp bảy cũng nhanh hơn, năm đó cũng bởi vì Lam Vân đế quốc khống chế được loại Vân Cáp này, mới có thể chiếm ưu thế ở phương diện tình báo tin tức, cuối cùng nhất thành lập một đế quốc cường đại.
Cho nên đô thành dùng Vân Ca làm danh, mà ngay cả quốc danh cũng gọi làm Lam Vân đế quốc, tuy hôm nay cũng có một ít quốc gia nghiên cứu Vân Cáp, nhưng có thể vận dụng đại quy mô cũng chỉ có Lam Vân đế quốc, Vân Cáp cũng là quốc điểu của Lam Vân đế quốc.
– Ở đây không phải là địa phương cho Tứ đại hại các ngươi đến, đây là địa phương tài tử giai nhân gặp gỡ.
– Ha ha. . . Đúng vậy, các ngươi cần phải đi địa phương như Vạn Hoa Lâu, Lan Quế Phường.
– Nếu không ngươi cũng có thể học lão đại nhà các ngươi một ít, cùng lắm thì ở nhà cưỡng gian thị nữ ah. . . Ha ha. . .
Nhưng vào lúc này mấy thanh âm vô cùng đắc ý, trào phúng truyền vào trong tai, làm cho Trình Cung đang lâm vào trầm tư, tùy ý đi lại trên đường tỉnh táo lại, cưỡng gian thị nữ, không nghĩ tới đã chạy ra khỏi Trình gia, lại vẫn nghe được mấy chữ chói tai này. Trình Cung không cần nghĩ, không cần đoán đã biết rõ, những người này khẳng định đang nói chuyện có liên quan đến mình.
– Cẩu nô tài, dám nói đại thiếu như vậy, các ngươi chán sống a?
Lúc này, một tiếng gầm lên, khóe mắt Trình Cung liếc qua liền thấy một thân ảnh gầy yếu, mãnh liệt nhảy vào trong một đám thị vệ như lang như hổ.
Trình Cung ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trước là một dòng sông nhỏ, trên mặt sông thả neo không dưới trăm đội thuyền lớn nhỏ. Hoa Thuyền Phố còn gọi là tài tử giai nhân phố, nơi này không giống như những tửu lâu hay thanh lâu khác, đến đều là một ít văn nhân mặc khách, đánh cờ, khảy đàn, ngâm thơ, phẩm tửu, nghe hát, xem múa. . . . Tốn hao so với những nơi mua hoa bán nguyệt còn gấp mấy lần, nhưng mà có vô số người chạy theo như vịt, hàng năm còn có giải thi đấu hoa khôi Hoa Thuyền Phố danh chấn đế đô.
Thời gian dần trôi qua, tên tuổi Hoa Thuyền Phố càng nổi tiếng, cấp bậc cao nhã, quý tộc đều đến Hoa Thuyền Phố, có người phấn đấu cả đời cũng không có thể đặt chân tới nơi này. Mà có năng lực ngủ cùng giai nhân trong thuyền hoa, tất được cho rằng tài hoa hơn người, tuổi trẻ tài cao. Vô số tài tử coi đây là mục tiêu, cho rằng tài tử phong lưu nên như thế, người tầng dưới, hạ lưu mới đi tới những địa phương chỉ biết phát tiết. Tại đây là chơi danh tiếng, chơi tình thú.
Nghe bên kia có người nhắc tới mình, lúc này Trình Cung mới chú ý tới mình trong lúc bất tri bất giác đã đi tới Hoa Thuyền Phố, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một thân ảnh gầy yếu mang theo mấy tên thủ hạ phóng tới một cái thuyền lớn. Trên đầu thuyền cùng trên bờ bên cạnh đứng một ít người, những người này lập tức đánh nhau cùng một chỗ.
– Móa nó, Trương Càn, cẩu nô tài như các ngươi cũng dám đánh ta.
Lúc này, nam nhân gầy yếu kia bị ném ra ngoài, may mắn mấy tên thủ hạ của hắn kịp thời tiếp được hắn, nhưng trên mặt hắn cũng bị đánh mấy quyền, bộ dáng cũng lộ ra chật vật. Mấu chốt là thân thể gầy yếu cảm giác như gió thổi cũng muốn bay đi kia, hơi chút thụ thương làm người khác thấy hắn qua không nổi.
Lúc này ở đầu thuyền có có một người mang theo hơn mười thị vệ uy vũ, niên kỷ không đến ba mươi, đúng là Trình phủ Trương Càn, lúc này vẻ bề ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói:
– Tống thiếu, lời này nói rất nặng, ta rất cảm động Tống thiếu ngài ah, nhưng Phiêu Tuyết Thuyền này thiếu gia nhà ta cùng Âu Dương thiếu gia đã bao xuống, ngài muốn xông tới ta tự nhiên phải ngăn trở. Tuy Tống thiếu tài hùng thế lớn, nhưng cũng nên có một thứ tự đến trước và sau a, việc này cho dù đến nha môn hoặc là đến trước mặt trưởng bối hai nhà, chỉ sợ Tống thiếu gia cũng không có lý.
Trong lời nói của Trương Càn trong mềm mang theo cứng ngạnh, trong lời nói có gai, trong lòng của hắn biết rõ vị Tống đại thiếu trước mắt này đang bị trong nhà bế quan, nhất định là vụng trộm đi ra, không dám làm lớn sự tình, cho nên mới nói như thế.
Tống Phúc, nam đinh duy nhất của Tống gia Vân Ca Thành. Gia gia Tống Phúc tổng cộng sinh ra năm con trai, nhưng mà năm con trai lại trước sau sinh ra hai mươi ba nữ nhi, chỉ có Tống Phúc là nam đinh. Hiện tại Tống Phúc có tám tỷ tỷ, mười lăm muội muội, ở Vân Ca Thành cũng là một sự tích truyền kỳ. Quan trọng nhất là, cơ hồ hàng năm Tống gia đều đem đến rất nhiều kỷ lục, mỗi lần đều làm cho xã hội thượng lưu Vân Ca Thành nhiều thêm một ít đề tài nói chuyện.
Gia gia Tống Phúc là phụ tá đắc lực của Trình Tiếu Thiên, là đệ nhất chiến tướng của Trình Tiếu Thiên năm đó, mười mấy năm trước bởi vì vết thương cũ tái phát mà qua đời, được truy phong làm nhị đẳng Hộ Quốc Công. Phụ thân của Tống Phúc là Hình bộ thượng thư, bốn thúc thúc có một cái là Đại tướng quân, ba cái Tướng quân, dưới tình huống Tống gia lão gia tử qua đời, nếu như chỉ là như thế, loại gia thế này cũng chỉ có thể xem như bình thường, chưa nói tới cao cấp nhất.
Nhưng Tống gia mạnh nhất chính là, hôm nay đã có mười một đứa con gái xuất giá, trong mười một đứa con gái có một gả cho hoàng tử, năm cái gả cho Tướng quân, còn lại kém cỏi nhất cũng là quan to địa phương. Hơn nữa Tống gia là thủ hạ của Trình gia, cho nên tuy Tống gia lão gia tử qua đời, nhưng như cũ là một trong mấy đại thế gia cao cấp nhất trong Vân Ca Thành.
Mà với tư cách nam đinh duy nhất của Tống gia thế hệ này, tự nhiên Tống gia nâng như nâng trứng, hứng như hứng sao, mà Tống Phúc tuyệt đối là một trong quần là áo lượt phá gia chi tử cao cấp nhất trong Vân Ca Thành, cũng chỉ có Trình Cung ở chín tuổi dẫn hắn đến thuyền hoa, quần là áo lượt phá gia chi tử số một Vân Ca Thành mới có thể ép hắn. Chỉ là hiện tại thân thể hắn càng ngày càng kém, Tống gia đã âm thầm thông tri cho tất cả các nơi mua hoa bán nguyệt trong đế đô, nếu ai dám để cho Tống Phúc đi vào, vậy hãy đợi đóng cửa đi.
– Ngươi tính toán hay vậy sao, bảo Trình Lam cùng Âu Dương Ngọc Bảo đi ra nói chuyện cùng lão tử.
Tống Phúc rất tức giận ah, nếu là lúc trước hắn sẽ không thèm tới nơi này, chỉ là hiện tại tất cả các nơi phong nguyệt của đế đô đều không tiếp hắn, hắn mới tới đây đi dạo. Tống Phúc hắn là người nào ah, là người sành chơi nhất trong rừng hoa, muốn đến tự nhiên là chỗ tốt nhất.
Hôm nay Hoa Thuyền Phố này nổi tiếng nhất đúng là Phiêu Tuyết Thuyền này, nghe nói cách ba ngày mới tiếp đãi khách nhân một lần, mỗi lần không được vượt qua ba người, có thể nghe đàn, uống một bình trà, phí tổn là trăm lượng hoàng kim. Phải biết rằng hôm nay thực lực của Lam Vân đế quốc không kém, năm lượng bạc là nửa lượng hoàng kim, đủ để cho một nhà năm người sinh hoạt sung túc một năm.
– A. . .
Khóe miệng Trương Càn có chút nhúc nhích, rất là khinh thường cao ngạo nói:
– Tống thiếu vẫn là mau đi trở về, đây không phải địa phương ngài nên đến. Vừa rồi tuy thủ hạ không hiểu chuyện, bất quá nói cũng rất có đạo lý, ngươi đã sùng bái Trình Cung, tôn hắn làm lão đại, học tập theo hắn như vậy, cho dù công chúa không được, thị nữ cũng không có vấn đề. Nghĩ đến thị nữ Tống gia cũng không ít, Tống thiếu nên về nhà chậm rãi chơi đi.
Trình Cung cưỡng gian công chúa, chuyện này cũng không tính bí mật gì, tất cả mọi người đều có con đường riêng của mình lấy tin tức, huống chi sự tình này náo vô cùng lớn. Nhưng chuyện Trình Cung cưỡng gian thị nữ là nội bộ Trình gia, người ngoài văn bản không có khả năng biết được. Nhưng vì hắn và chủ tử đều là người Trình gia, nên mới có thể biết nhanh như vậy.
– Ta xx bà ngoại ngươi, gọi Trình Lam cút ra đây cho ta, ta ngược lại muốn hỏi hắn quản giáo thủ hạ như thế nào, lão Đại của ta cũng là loại tạp chủng như ngươi có thể nói sao. Nếu không phải ngươi là người Trình gia, hôm nay lão tử có thể ở chỗ này nói cho ngươi biết, ngươi đã chết một trăm lần rồi.
Tuy thân thể Tống Phúc gầy yếu, nhưng giờ phút này lại triệt để nổi giận, trong mắt toát ra sát cơ vô cùng dày đặc. Cái nô tài này, trong lời nói có gai, thoạt nhìn nói cái gì đều giống như chủ tử hắn, quang minh chính đại, vĩnh viễn đứng ở phương có đạo lý, nghĩa chính ngôn từ, kỳ thật vô cùng nham hiểm.
– Vừa rồi ngươi bảo ta cái gì?
Thanh âm cũng không phải rất lớn, rất bình rất ổn, nhưng khi vang lên làm cho ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía hắn.
Trình Cung, tại sao là hắn, sao hắn lại tới chỗ này.
Chẳng lẽ bởi vì vừa cưỡng gian thị nữ, sợ lão gia tử trừng phạt cho nên chạy đến đây, Trương Càn đột nhiên chứng kiến Trình Cung cũng thật bất ngờ, nhưng trên nét mặt cũng không có một chút sợ hãi.
– Thiếu gia nhà ta cùng Âu Dương thiếu gia đang ở bên trong thưởng thức trà, người không có phận sự tự nhiên không thể tới gần, nếu như ngài muốn đi vào tự nhiên không có vấn đề, chỉ là hào khí cùng tư tưởng ở đây, chỉ sợ ngươi không thích.
Mặc dù Trình Cung là cháu ruột của Trấn Quốc Công Trình Tiếu Thiên, nhưng Trương Càn rất rõ ràng vị đứng đầu Tứ đại hại Vân Ca Thành này sợ nhất cái gì, ngoại trừ Trình lão gia tử ra, người Trình Cung sợ gặp nhất là Trình Lam. Mặc dù Trình Lam là đệ đệ Nhị thúc gia của Trình Cung, nhưng từ nhỏ thông minh tuyệt đỉnh, văn võ toàn tài.
Hôm nay Trình Lam thi trúng lưỡng nguyên, đã là danh dương Vân Ca Thành, ở bên trong đế đô Tứ đại tài tử, bài danh cầm kỳ thư họa đã ẩn ẩn vượt qua Chu gia Chu Dật Phàm. Chỉ cần hai tháng sau hắn có thể trúng Trạng Nguyên, thì là liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, tuyệt đối có thể trở thành đứng đầu Tứ đại tài tử. Trình Lam chẳng những kỳ nghệ siêu quần, khẩu tài càng không giống bình thường, nói chuyện dẫn chứng phong phú, nói có sách, mách có chứng, chính nghĩa cùng thắng lợi vĩnh viễn đều đứng ở bên hắn. Lúc còn rất nhỏ có lần Trình lão gia tử bị tức muốn động thủ cùng Trình Cung, cuối cùng không có biện pháp lại để cho Trình Lam đi huấn hắn, kết quả Trình Cung bị giáo huấn đến độ muốn thổ huyết, về sau ít gặp mặt cùng Trình Lam, địa phương có Trình Lam, khẳng định hắn cũng cố ý tránh đi. Cũng chính là bởi vì như thế, Trương Càn mới tự tin nói lời này.
Không gian trong khoang thuyền vô cùng to lớn, cửa sổ tầng hai mơ hồ có thể chứng kiến tình huống bên cạnh bờ, về phần thanh âm càng rõ ràng truyền vào trong đó.
Bên cạnh một lò hương, một bình trà, có một nam nhân mặc quần áo tơ lụa màu xanh nhạt, lông mày cong cong hiển nhiên trải qua xử lý tỉ mỉ, làn da non mịn, ngón tay dài nhỏ cho dù nữ nhân thấy cũng cảm giác xấu hổ, giờ phút này ngón cái cùng ngón giữa tay phải đang cầm một quân cờ màu trắng, chậm rãi ưu nhã đặt quân cờ trên bàn.
– Đại thiếu nhà các ngươi đã đến, ngươi cũng không ra đi xem, đừng để cho bọn hắn ở loại địa phương này tranh giành cãi lộn, đừng để cho đám gia hỏa dơ bẩn kia khiến nơi này chướng khí mù mịt, ảnh hướng tới nơi thanh tịnh của Tuyết cô nương.
Thanh âm nhu hòa, so với nữ nhân còn nữ nhân hơn, bên hông có một khối Bảo Ngọc đặc biệt, ở đế đô cũng rất nổi danh, đúng là đế đô Tứ đại tài tử Âu Dương Ngọc Bảo.
– BA~
Thanh niên cầm cờ đen nhẹ nhàng thu cây quạt, mặt như quan ngọc, hai mắt như đầm, khuôn mặt có vài phần tương tự như Trình Cung, chỉ là cách ăn mặc càng lộ ra vẻ anh tuấn không nói, trên nét mặt còn vĩnh viễn mang theo vô cùng tự tin, thản nhiên nói:
– Chỉ là sự tình ở giữa binh sĩ, nếu như ngay cả một ít chuyện này đều xử lý không tốt, về sau cũng không cần ở bên cạnh ta rồi.
Cách bọn hắn không xa có một tầng rèm cừa, một người, một cầm, nhẹ nhàng khảy đàn, phảng phất giống như hoàn toàn cách biệt thế giới này.
– Đại thiếu, ta không nhìn lầm a, ngươi. . . thân thể này. . . ngươi. . . ngươi. . . còn sống?
Tống Phúc đột nhiên gặp được Trình Cung, cũng có chút không dám tin. Bởi vì vị lão đại này của mình vừa mới làm một sự tình khiếp sợ đế đô, không, là khiếp sợ thiên hạ.
– Ngươi trước coi chừng thân thể của mình a, đã như vậy còn chơi, ta nhìn ngươi sớm muộn cũng sẽ bị sắc hạ thành quỷ.
Thấy Tống Phúc gầy như que củi, giống như là một bộ xương phủ lên một lớp da, Trình Cung cũng lo lắng vì hắn.
– Ha ha. . . Đại thiếu vẫn là đại thiếu, quả nhiên là ngưu, làm ra chuyện lớn như vậy, ta còn tưởng rằng ít nhất một năm nửa năm không thấy được ngươi chứ. Cái này tốt rồi, đi, hôm nay chúng ta hảo hảo chúc mừng thoáng một phát. Từ năm mười tuổi, lần đầu được ngươi mang đến uống hoa tửu đến nay, ta cho rằng ở phương diện nữ nhân đã siêu việt đại thiếu ngươi rồi chứ, nhưng mà lúc này ta là triệt để phục rồi, về sau ngươi là lão đại của ta.
Tống Phúc nói xong, lôi kéo Trình Cung nói:
– Tại đây chỉ có thể xem không thể động, không có tí sức lực nào, kỳ thật ta đã sớm chuẩn bị, ta ở đâu cái gì cũng có, hắc. . .
– Hừ. . .
Trương Càn nhìn Tống Phúc lôi kéo Trình Cung đi, khóe miệng nổi lên một tia cười trào phúng, đã biết rõ hai người này không có đảm lượng, hiện tại bọn hắn cũng là ốc còn không mang nổi mình ốc, huống chi sau lưng mình còn có Trình Lam thiếu gia. Đều nói chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, trên thực tế tất cả mọi người đều đồng dạng, sở dĩ người quốc gia cường đại có cảm giác ưu việt, là bởi vì sau lưng bọn hắn có quốc gia cường đại. Mà ở trong một quốc gia, ai có quan hệ càng gần cùng người cầm quyền hạch tâm, thì sẽ càng lợi hại. Hiện tại cũng vậy, đợi về sau chủ tử của mình khai phủ, chỉ cần mình có thể hầu hạ tốt chủ tử của mình, cho đến lúc đó có mấy người dám trêu vào mình.
– Bành!
Không có báo hiệu, Trình Cung đột nhiên đá ra một cước, đá thẳng vào bụng của Trương Càn, cả người Trương Càn trực tiếp bị đạp bay ra ngoài.
Người chung quanh Trương Càn ngây dại, mà ngay cả Tống Phúc cũng ngây dại, vốn là hắn muốn kéo Trình Cung ly khai cũng là vì tránh cho Trình Cung xung đột cùng Trình Lam. Hiện tại Trình Lam phong sinh thủy khởi, có mấy lần răn dạy Trình Cung không phản bác được, tuy không có tổn thương gì nhưng lại xấu hổ vô cùng.
Trước kia tuy Trình Cung quần là áo lượt, mang bọn hắn làm ra không ít sự tình hoang đường khác người, nhưng thời điểm tự mình động thủ lại rất ít, bởi vì lực lượng bọn họ đều rất yếu. Ở Lam Vân đế quốc võ phong thịnh hành, đây cũng là nguyên nhân mà bọn hắn có được gia thế cường đại, lại bị ngoại nhân chế nhạo xưng là đế đô Tứ đại hại.
Hơn nữa tuy Trương Càn này không phải cao thủ gì, nhưng năm nay gần ba mươi, cũng đã hỗn đến Thoát Thai kỳ tầng thứ tám, làm sao có thể bị một cước đạp bay chứ.
Trương Càn cũng không thể tin được đây là thật, hắn căn bản không nghĩ Trình Cung sẽ ra tay, hắn có thể ra tay. Ở bên trong ý nghĩ của hắn, cho dù phế vật chỉ có Thoát Thai kỳ tầng thứ tư này nổi giận muốn đánh mình, mình cũng có thể đơn giản tránh đi, nhưng một cước kia quá nhanh, quá đột nhiên.
– Ah. . .
Sau khi Trương Càn bay ra ngoài rơi xuống mặt đất, liên tiếp nhổ ra vài bún máu, bụng đau đớn như là bị cắn nát. Cái phế vật này, cái quần là áo lượt này lại dám đánh ta, vốn là xem thường Trình Cung, giờ phút này càng là nộ chạy lên não:
– Còn nhìn cái gì, các ngươi mù sao, cho ta đánh.
– Ta thao, ngăn bọn hắn lại, lão đại tránh mau. . .
Tống Phúc kéo Trình Cung một phá, lòng bàn chân như bôi mỡ.
Tay Trình Cung khẽ động, chấn khai Tống Phúc ra, đưa tay lấy ra một tấm lệnh bài, bên trên có khắc một chữ Trình, phía dưới là một hàng chữ nhỏ. Không có nói một lời, ánh mắt lạnh lùng đảo qua những người đang muốn xông lên kia, những người này có mấy cái là Hoán Cốt kỳ, nhưng mà dưới ánh mắt của Trình Cung, bọn hắn lại cảm nhận được một loại hàn ý. Tại đây đa số là thủ hạ của Trình Lam, là người Trình gia, coi như là người của Âu Dương Ngọc Bảo cũng biết lệnh bài kia, lệnh bài cháu ruột của Trình gia.
Trước kia những đại thiếu quần là áo lượt này trong lúc có chuyện, hỗn chiến, loạn chiến, đánh nhầm bọn hắn cũng là chuyện bình thường, nhưng hôm nay những người này lại hoàn toàn bị khí thế của Trình Cung chấn nhiếp. Tuy Trình Cung không có lên tiếng, mà hắn lộ ra lệnh bài cũng chỉ là lệnh bài thân phận, cũng không nói lực lượng gì lớn. Một điểm trọng yếu nhất là, dù sao chủ tử chính thức của bọn hắn không có ở đây, nếu thực xảy ra chuyện thì ai sẽ gánh vác.
Thẳng đến lúc này, những thị vệ, hạ nhân này mới vừa rồi còn rất đắc ý mới phát hiện, nguyên lai chủ tử không có xuất hiện lại chênh lệch nhiều như vậy.
– Ngăn hắn lại. . .
Trương Càn nhìn Trình Cung đi tới, thân thể lui về sau, miệng đầy huyết ôm bụng gào thét.
– Bành!
Lại là một cước, trực tiếp đá lên mặt Trương Càn, thanh âm xương cốt vỡ vụn răng rắc, Trương Càn cũng bị đá bay lên trên đầu thuyền.
Thanh âm xương cốt vỡ vụn kia, còn có tình cảnh miệng Trương Càn phun đầy máu, người chung quanh nhìn thấy mà một hồi phát lạnh, quá hung hãn rồi. Tống Phúc càng văn vê tròng mắt, mình không nhìn lầm a, vài ngày trước Trình đại thiếu vẫn chỉ là Thoát Thai kỳ tầng thứ tư mà thôi, trước kia cho dù để cho hắn tùy tiện đánh, cũng rất khó trong thời gian ngắn đánh Trương Càn thành như vậy ah, Trương Càn này rõ ràng bị phế đi.
– Đã đủ rồi, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, coi như là hạ nhân phạm sai lầm cũng không tới phiên ngươi ở nơi này giáo huấn, bẩm báo gia tộc tự nhiên có người chấp pháp xử trí, huống chi hắn còn là người của ta. Bên đường đánh chửi nô tài nhà mình, là sự tình sáng suốt sao?
Lúc này, đột nhiên trong khoang thuyền truyền ra thanh âm của Trình Lam, cũng không có bởi vì Trương Càn bị đánh mà nổi giận, thanh âm nói chuyện rất bình thản. Chỉ là cách nói chuyện, lại giống như trưởng bối giáo huấn vãn bối vậy.
Nghe được Trình Lam nói, Âu Dương Ngọc Bảo lộ ra vẻ tán thưởng, Trình Lam này quả nhiên là càng ngày càng lợi hại, gần đây Chu Dật Phàm không có xuất hiện một thời gian ngắn, hắn đã ẩn ẩn trở thành đứng đầu Tứ đại tài tử rồi.
Vốn là những người bị Trình Cung hù sợ cũng đều nhẹ nhàng thở ra, Trình Lam nói chuyện, sự tình sẽ được giải quyết.
Ngay thời điểm tất cả mọi người nghĩ như vậy, Trình Cung đã phi thân lên thuyền, một cước đá bay Trương Càn vừa mới giãy dụa muốn đứng lên lần nữa, lần này vị trí hắn đá là trái tim.
– Bành. . . Rầm Ào Ào. . .
– Ah. . .
. . .
Trương Càn trực tiếp bay đến tầng hai, đánh vỡ cửa sổ nện vào bên trong, Âu Dương Ngọc Bảo kêu một tiếng, thân thể trực tiếp lóe lên đã bay qua một bên. Bàn cờ trực tiếp bị nện nát, buồng nhỏ trên tàu cũng loạn thành một bầy, cây quạt trong tay Trình Lam phe phẩy, máu cùng các mảnh vụn bay tới hắn đều bị ngăn cản.
– Đã chết.
Âu Dương Ngọc Bảo che miệng, không dám tin nhìn thi thể Trương Càn.
Trình Lam ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, nhưng máu bên trên cây quạt, còn có thi thể Trương Càn trên mặt đất cũng làm cho hắn rất là ngoài ý muốn, đồng thời trong mắt hiện lên một tia tức giận. Đánh chó còn phải xem chủ nhân, hắn cũng dám ở trước mặt mình giết Trương Càn. Không đúng, tuy Trương Càn cũng là phế vật, nhưng dù sao cũng là Thoát Thai kỳ tầng thứ tám, làm sao có thể mấy cước đã bị người đá chết?
– Cùng ta giảng quốc pháp, gia pháp, ta là ca ca của ngươi, ta đã đến ngươi còn dám ngồi ở đó làm đại gia, trách không được dạy dỗ nô tài cũng dám hạ lệnh động thủ đối với chủ tử. Còn tài tử nữa chứ, trước hết để cho ca ca dạy ngươi làm người như thế nào, ác nô dám khiêu chiến cùng chủ tử, chết. Về sau nhớ kỹ, quản tốt chó của ngươi, nếu không gặp một ta sẽ giết một, gặp hai ta sẽ giết một đôi.
Trình Cung lạnh lùng nhìn thoáng qua trên lầu, sau đó cất bước lên bờ, ánh mắt nhìn lướt qua những người khác, những người kia sợ tới mức vội vàng cúi đầu lui về phía sau.
Tuy Trình Cung nói không nhiều lắm, nhưng lại làm cho Trình Lam không lời nào để nói, cái này đối với tự cho tài hùng biện của mình là vô song Trình Lam, còn là lần đầu tiên. Bởi vì Trình Cung là trưởng nam Trình gia, tuy Trương Càn là nô tài của mình, nhưng nói tiếp Trình Cung cũng là chủ tử của hắn, nô tài dám hô động thủ đối với chủ tử, chết cũng là đáng tội.
Càng làm cho Trình Lam nghĩ mãi mà không rõ chính là, phế vật Trình Cung này lúc nào thì động thủ giết người, sao hắn có được bản lĩnh giết người, chết một Trương Càn ngược lại là không có gì, nhưng Trình Cung biến hóa lại khiến người ngoài ý rồi, sao hắn lại nói ra loại lời nói này?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!