Ở chỗ này có lưu lượng người khổng lồ, tự nhiên không thiếu các loại quán rượu thực tứ để thỏa mãn nhu cầu cho mạo hiểm giả, ở chỗ này thậm chí còn có nơi trăng gió nữa.
Giờ đã là lúc hoàng hôn, một nam một nữ hai người song song đi trên đường nhỏ từ Yêu Thú Sơn Mạch thông đến Thanh Thạch Trấn. Thiếu niên ăn mặc một thân áo bào xanh, lưng mang một thành trường đao màu đen, thần sắc thong dong, tuổi chừng mười lăm mười sáu, nhưng thoạt nhìn giữa hai đầu lông mày lại rất thành thục. Thiếu nữ thì ăn mặc một thân quần áo màu đen, lộ ra tư thái yểu điệu mê người, đặc biệt là đường cong giữa vòng eo và mông càng khiến người kinh diễm không thôi, chỉ là sắc mặt cô gái này lạnh lùng như tuyết, mang đến cho người một loại cảm giác không thể tới gần.
Hai người này dĩ nhiên là Tần Phàm và g Kỷ Huyên Nhi, hôm nay hai người bọn họ đã dám quang minh chính đại đi trên đường phố Thanh Thạch Trấn rồi, ở chỗ này không người nào dám đơn giản chọc giận bọn hắn cả.
- Đeo thanh trường đao này lên mới giống một mạo hiểm giả, nếu không thoạt nhìn giống như là một đệ tử thế gia chơi bời lêu lổng vậy.
Tần Phàm tự giễu cười cười, nhìn thoáng qua Kỷ Huyên Nhi bên cạnh, trên gương mặt tuyệt sắc kia vẫn không chút biểu tình.
- Ngươi nói chúng ta có nên tới tửu quán dừng chân một chút không? Những ngày này ăn những thứ trong Yêu Thú Sơn Mạch khiến cho ngay cả nước miếng ta cũng nhạt rồi.
Tần Phàm thử nói chuyện với nàng, dọc theo con đường này nàng chỉ nói qua không quá mười câu.
- Ngươi hoàn toàn không lo lắng khiến Thanh Ưng mạo hiểm đoàn phát hiện ra chúng ta sẽ sớm đề phòng sao?
Kỷ Huyên Nhi nhìn Tần Phàm, lạnh lùng hỏi.
- Chính là muốn bọn hắn biết rõ, tốt nhất là tụ tập tất cả đoàn viên lại cùng một chỗ, như vậy mới có thể một lần hốt sạch bọn họ.
Tần Phàm nhàn nhạt nói:
- Quên nói cho ngươi biết, ngoại trừ Phương Trọng, hiện giờ Võ sư của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn đã không còn bao nhiêu nữa rồi, hiện giờ chúng ta phải làm chính là đợi Phương Trọng trở về.
Tần Phàm biết rõ, tốc độ của Phương Trọng không bằng hắn, hôm nay khẳng định vẫn chưa trở lại Thanh Thạch Trấn.
- Ngươi những ngày này chẳng lẽ là đi đối phó bọn hắn sao?
Kỷ Huyên Nhi lộ ra một vòng nghi ngờ.
- Cũng không tính là chuyên môn đối phó bọn hắn, chỉ là trùng hợp gặp phải ở khu vực giao hội thôi.
Tần Phàm hời hợt nói, tuy rằng hắn che giấu sự tồn tại của Cổ Mặc, nhưng cho dù không có Cổ Mặc, hắn hiện giờ chống lại những Võ sư chỉ có sơ cấp võ giáp này cũng không e ngại gì cả.
- Nếu như phụ thân Phương Trọng, Phương Viễn Sơn trở về thì làm sao đây? Hai người chúng ta liên thủ cũng chưa chắc có thể đối phó một gã Tiên Thiên Võ sư.
Kỷ Huyên Nhi cũng không kinh ngạc chút nào, chỉ trầm mặc một hồi, sau đó lại bình thản nói.
- Ha ha, hiện giờ ta chỉ là một gã Võ Giả thất cấp, chuyện đối phó Tiên Thiên Võ sư tự nhiên phải giao cho ngươi rồi, bất quá ta sẽ giúp ngươi tạo ra một cơ hội tốt. Phương Viễn Sơn chỉ vừa đột phá đến Tiên Thiên Võ sư không lâu, chỉ cần ngươi có thể nắm lấy cơ hội này, muốn giết chết hắn cũng không khó. Đương nhiên, phong hiểm nhất định phải có, nhưng vậy mới có ý tứ, không phải sao?
Tần Phàm sờ lên giới chỉ trong tay tự tin nói, hôm nay hắn đã dám quang minh chính đại mang lên trên tay, bởi vì hắn có thực lực này. Mà trong giới chỉ có hai quả võ phù cấp Võ Tôn, đây chính là vốn liếng của hắn. Lấy thân pháp của hắn và Kỷ Huyên Nhi, có võ phù này kiềm chế, ít nhất chạy trốn hẳn sẽ không vấn đề gì. Hơn nữa hắn đã trông thấy thực lực Kỷ Huyên Nhi, Lãnh nhiệt cực hạn chi đạo mà nàng tu luyện thập phần đáng sợ.
Kỷ Huyên Nhi nhìn Tần Phàm, lại trầm mặc không nói.
Hai người tiến vào Thanh Thạch Trấn, đi đến trước một gian cửa hàng bán luyện dược cấp thấp, Tần Phàm nhìn thoáng qua, nhận ra đây là sinh ý của Nam phong Tần gia, vì vậy nói với Kỷ Huyên Nhi: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Ngươi chờ ta một chút, ta đi vào sẽ ra ngay.
Kỷ Huyên Nhi cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy trên đó viết ba chữ "Xuân Hòa Đường", nhận ra đây là cửa hàng bán Linh Dược và Luyện Dược, nàng cũng biết Tần Phàm là một gã luyện dược sư, muốn mua một ít Linh Dược cũng rất bình thường, cho nên cũng không thèm để ý, chỉ nhẹ gật đầu.
Tần Phàm đi vào Xuân Hòa Đường, phát hiện sinh ý bên trong coi như không tệ, dù sao cửa hàng này mở ở nơi cách Yêu Thú Hoang Nguyên gần như vậy, rất nhiều mạo hiểm giả xuất sinh nhập tử, đều cần dùng đến luyện dược cả, đương nhiên cũng có một ít mạo hiểm giả mang Linh Dược bên trong Yêu Thú Sơn Mạch đến đây bán.
Tần Phàm nhìn các giá đỡ trên cửa hàng một chút,, phát hiện ở đây phần lớn là bán luyện dược cấp linh dịch, cấp linh lộ thập phần thưa thớt, đều đặt ở vị trí phía sau, giá cả rất đắt, cơ hồ không có ai mua.
- Xin hỏi vị khách nhân này cần gì ạ?
Một gã sai vặt trông thấy Tần Phàm đang nhìn quanh khắp nơi liền chạy tới hỏi.
- Ta muốn gặp chưởng quầy ở đây một chút.
Tần Phàm nhàn nhạt nói, sau đó giơ lệnh bài trong tay lên. Lệnh bài này đại biểu tư cách của hắn, chính là một trong các ban thương hắn đạt được trong Niên Trắc của gia tộc, cầm ra bên ngoài sẽ có được quyền lợi rất lớn.
- Ngươi là Thiếu gia Tần Phàm?
Lúc này một trung niên nhân thân thể có chút mập mặt mày hồng hào đi tới, đánh giá Tần Phàm một hồi sau đó nhẹ giọng thăm dò hỏi, từ khi sau khi Tần Phàm đại xuất danh tiếng ở Niên Trắc gia tộc, cơ hồ tất cả tộc nhân đều nhận ra hắn.
Tần Phàm nhẹ gật đầu.
- Thiếu gia Tần Phàm, kẻ hèn này là Tần Kim, chính là chưởng quầy Xuân Hòa Đường ở Thanh Thạch Trấn, nào, chúng ta vào nội đường nói chuyện đi!
Trung niên mập mạp này thấy Tần Phàm gật đầu, lập tức lộ ra vẻ ân cần, dẫn Tần Phàm vào trong.
- Phiền toái Kim thúc rồi.
Tần Phàm gật đầu nói nói, sau đó cùng Tần Tiến đi vào trong nội đường. Tần Kim này nguyên là người hầu của Tần gia, bởi vì làm ra cống hiến rất lớn cho Tần gia cho nên được ban cho họ Tần, đệ tử Tần gia bình thường đều rất tôn kính người này.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!