- Là người nào?
Tần Phàm tỉnh táo hỏi thăm.
- Là những người Vũ thành, Châu thành kia, tổng cộng hơn mười cái! Cũng không biết bọn hắn dùng phương pháp gì, không ngờ nhanh tụ lại với nhau như thế!
Điền Mông thở phì phò nói ra:
- Từ khi ta phát hiện ngươi lưu lại dấu hiệu, vẫn luôn đuổi đi theo, sau đó không cẩn thận đụng phải người của bọn hắn, bọn hắn đã đuổi một đoạn đường rồi.
- Bọn người Lô Vũ, Bành Uy?
Sắc mặt Tần Phàm trầm xuống, trong miệng lạnh lùng nói:
- Hừ, không có đụng phải bọn hắn khá tốt, đã đụng phải, như vậy cùng nhau thu thập hết!
- Bọn hắn là có hơn mười người ah!
Điền Mông khẽ giật mình, sau đó chợt nhớ tới thực lực Tần Phàm, lập tức trên mặt không khỏi lộ ra dáng tươi cười nhẹ nhõm:
- Thiếu chút nữa quên Tiểu Phàm ngươi là ngay cả Tiên Thiên Võ sư cũng giết! Đương nhiên không sợ bọn điểu nhân này, đã như vầy, chúng ta cùng một chỗ giết bọn hắn!
Tần Phàm cười cười, một lát sau liền thấy mười ba mười bốn người từ trong rừng rậm đi ra, mà Tần Phàm cùng Điền Mông thì đứng ở phiến đất trống đợi bọn hắn tới.
Những người Vũ thành, Châu thành kia trông thấy Tần Phàm, lập tức có chút ngoài ý muốn, nhưng sau đó có mấy người liền lộ ra nụ cười dữ tợn, đặc biệt là Bành Uy, cười đến đặc biệt vui vẻ, trong ba người Tần Phàm, Điền Mông, Tiết Tuấn, kỳ thật hắn hận nhất đúng là Tần Phàm!
Con mắt Tần Phàm lướt qua đối diện, phát hiện có mấy người là khuôn mặt mới, vì vậy suy nghĩ một chút liền nhàn nhạt nói ra:
- Cùng bọn ta không có cừu oán, hiện tại có thể ly khai, nhưng nếu như chấp mê bất ngộ, hai đầu Phi Vân Báo trên mặt đất kia chính là kết cục của các ngươi.
- Ồ?
Quả nhiên có mấy người lập tức nhìn lại trên mặt đất, thấy hai đầu Phi Vân Báo cấp bốn chết thảm trên mặt đất kia, cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh, phòng ngự của Phi Vân Báo này là không thấp, trong đó có một đầu vậy mà trực tiếp bị một quyền đánh ngay ót chết, cả cái đầu đều nhảo nhoẹt rồi!
- Lô thiếu, Bành thiếu, xin lỗi rồi, ân oán của các ngươi, các ngươi tự mình giải quyết. truyện được lấy tại TrumTruyen.me
Trong đó có một người kiêng kị nhìn Tần Phàm, liền lặng lẽ thối lui đến một bên.
- Ân, vấn đề này cùng ta không có quan hệ, ta cũng không nhúng tay vào.
Rất nhanh, lại có hai người liếc mắt nhìn nhau, đi ra khỏi đội ngũ, sau đó còn có hai cái do dự một hồi, cũng đều quyết định không nhúng tay vào việc này.
Kể từ đó, Tần Phàm nhìn nhìn đối diện, phát hiện hiện tại đối phương còn lại tám người, cơ hồ đều là mấy cái phóng ngựa đả thương người ở Nguyên thành trông thấy.
- Các ngươi…
Bành Uy tức giận muốn mở miệng mắng to, nhưng Lô Vũ đã ngăn cản hắn.
- Ngươi quả nhiên có chút thủ đoạn, bất quá đối phó hai người các ngươi, mấy người chúng ta đã đủ rồi.
Lô Vũ lạnh lùng nhìn Tần Phàm, trong miệng trầm giọng nói ra.
- Vậy sao?
Tần Phàm chỉ nhàn nhạt cười cười, sau đó hắn chuyển hướng đội ngũ ly khai kia nói ra:
- Nếu như ta là các ngươi, hiện tại ta sẽ chọn ly khai, miễn cho liên lụy tới người vô tội.
- Chúng ta đi trước.
Năm người kia cùng nhìn nhau thoáng một phát, rất nhanh liền rời đi, nhưng Tần Phàm có thể cảm giác được mấy người kia vẫn là ẩn núp ở hai bên trong rừng rậm, vụng trộm quan sát tình huống bên này.
- Còn chưa từ bỏ ý định sao?
Tần Phàm hừ lạnh một tiếng, nhưng lập tức quyết định chấn nhiếp những người này thoáng một phát, miễn cho bọn hắn còn có tâm tư kiếm tiện nghi.
- Hắc hắc, Tiểu Phàm ngươi quả nhiên lợi hại, chỉ nói mấy câu liền dọa đi năm người, hiện tại chỉ còn lại có tám người, sẽ dễ dàng đối phó hơn rất nhiều rồi.
Điền Mông thầm bội phục Tần Phàm, bất quá sau khi hắn nhìn về phía hai đầu Phi Vân Báo cấp bốn nằm trên đất, cũng không khỏi cảm thấy khiếp sợ đối với thực lực của Tần Phàm. Đổ lại là hắn, chỉ là một đầu Phi Vân Báo cũng cảm thấy cố hết sức rồi, nhưng Tần Phàm vậy mà một người giết chết hai đầu Phi Vân Báo!
- Tiểu Mông tử, một hồi nữa bọn hắn có thể sẽ sử dụng võ phù, cho nên ngươi tận lực cẩn thận một chút, không nên cách ta quá xa.
Tần Phàm nói khẽ với Điền Mông.
- Lô thiếu, Tần Phàm này giao cho ta đến đối phó a!
Lúc này Bành Uy âm độc liếc nhìn Tần Phàm, nhìn Lô Vũ nói ra.
Lô Vũ nhíu mày nói:
- Hiện tại không phải là thời điểm cậy mạnh, không nên quên Tần Phàm này là người có thể giết chết Tiên Thiên Võ sư, sáu người chúng ta cùng một chỗ đối phó hắn, còn hai người đi đối phó Điền Mông kia là được.
Bành Uy nhớ tới sự tình Bành Đông, không khỏi cảm giác lạnh lẽo, vì vậy liền không nói gì nữa.
- Nhanh ngưng kết võ giáp.
Lô Vũ phất tay nói ra, sau đó liền hướng về bọn người Tần Phàm vây quanh qua.
- Tiểu Mông tử, cẩn thận.
Tần Phàm nói xong, dưới chân dùng sức đạp mạnh, thân hình giống như lưu tinh, tốc độ cực nhanh xông về trận hình đối phương.
Vung tay lên, Trọng Lực Vực gấp mười lăm lần liền bao phủ toàn trường.
- Chuyện gì xảy ra?
Lập tức có mấy Triêu Thánh giả kinh hô lên, cảm giác thân thể đột nhiên trở nên vô cùng trầm trọng, di động cực kỳ khó khăn.
- Là vũ kỹ đặc thù, chỉ là để cho thân thể mọi người nặng hơn mà thôi, đối phương cũng sẽ chịu ảnh hưởng, mọi người cẩn thận, toàn bộ thi triển thân pháp vũ kỹ!
Lô Vũ là người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhất trong nhóm, cảm thấy dị thường liền vội vàng la lớn, nhưng hắn lại phát hiện tốc độ của Tần Phàm so vừa rồi chỉ chậm hơn một tí, mà Điền Mông theo sát lấy phía sau đã bị ảnh hưởng cũng giống như vậy.
Trong nội tâm Tần Phàm chỉ là cười lạnh, cho dù đối phương thi triển thân pháp vũ kỹ như thế nào, trong khoảng thời gian ngắn khẳng định cũng không quen được, sao có thể so sánh cùng mình trường kỳ tôi luyện trong Trọng Lực Hoàn!
Lúc này Tần Phàm cách người gần nhất chỉ khoảng năm mét, tốc độ lại đột nhiên tăng lên, giống như một đầu Mãnh Hổ nhào tới.
- Man Ngưu Cuồng Phá!
Nắm đấm của Tần Phàm đánh ra kình khí hình một đầu trâu điên, gầm thét phóng tới người cách hắn gần nhất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!