Chính là đem toàn bộ nghịch thần giả giết chết.
- Mà khi toàn bộ nghịch thần giả đều chết hết, ta sẽ biến thành nghịch thần giả lớn nhất sao?
Trong lòng Tần Phàm hiểu thật rõ ràng, nhưng trên mặt không hề biểu lộ chút vẻ dị thường, hắn chỉ làm như đã chấp nhận vai diễn của chính mình.
Một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi, đối với ân sủng của Chân Võ Thần hẳn là hết sức lo sợ, vô cùng mang ơn.
Hơn nữa hắn thật sự sẽ không dễ dàng biến thành nghịch thần giả, ít nhất trước khi hắn có đầy đủ thực lực.
Về phần sau này thành thần, đối với hắn mà nói hiện tại vẫn còn quá mức xa xôi.
Có nghĩ tới cũng chỉ là vô dụng.
Hiện tại hắn cứ an tâm làm quân cờ, ngay khi bản thân hắn còn chưa có đủ năng lực chơi cờ, nghe theo người chơi cờ như Chân Võ Thần an bài, đi làm việc mà vị thần kia muốn hắn làm.
Bất quá đồng thời hắn cũng biết cứ như vậy, chính mình cũng không cần cố kỵ bí mật trên người, không cần tiếp tục lo lắng hãi hùng sợ bị phát hiện, cũng không cần lo lắng bị xem là nghịch thần giả mà gạt bỏ, mà từ nay về sau không cần có chút băn khoăn tăng nhanh thực lực của chính mình, vô luận là vì lệnh của Chân Võ Thần hay là vì bản thân mình, hắn hẳn nên đi làm như thế.
Bởi vì thực lực của hắn phải đủ mạnh mới có thể trở thành dao mổ xuất sắc, thực lực của hắn phải đủ mạnh mới có thể thoát khỏi vận mệnh của một quân cờ.
- Tốt, Tần Phàm ngươi thật sự vô cùng có tiềm lực, bổn thần biết hiện tại ngươi đang tu luyện một loại vũ kỹ, có thể mượn thiên ngoại lực công kích địch nhân, kỳ thật đó là thần kỹ, không phải phàm nhân có thể tu luyện. Nếu không có ta cùng Chân Võ Thần trợ giúp, ngươi rất nhanh sẽ luyện tới cuối, nhưng hiện tại Chân Võ Thần từ bi, quyết định cần giúp ngươi một tay.
Lúc này thú thần đối với biểu hiện của Tần Phàm cũng có chút vừa lòng, liền phất tay áo, một cỗ lực lượng bàng bạc liền bao phủ toàn thân Tần Phàm.
Dưới cỗ lực lượng này, Tần Phàm chẳng khác gì một con kiến, hoàn toàn không có chút sức phản kháng, chỉ tùy ý cho thú thần muốn làm gì thì làm.
Đây chỉ là một hư ảnh phân thân của thần thú dưới nhân gian mà thôi, nếu như là chân thân, Tần Phàm thật không thể tưởng tượng sẽ mạnh mẽ tới trình độ nào.
Rất nhanh, theo cỗ lực lượng xâm nhập vào trong thân thể, Tần Phàm ngạc nhiên phát hiện cảnh giới của mình chỉ trong một lần hô hấp đã trực tiếp tăng lên lục cấp võ tôn, trọng yếu hơn là trong cảm ứng của hắn, thế nhưng rất nhanh liền xuất hiện viên tinh thần thứ bảy.
Hơn nữa viên tinh thần này chính là mẫu tinh Vũ Thiên đại lục mà hắn vẫn không cách nào cảm ứng tới.
Tiếp theo hắn lập tức hiểu ra, chẳng thể trách trước đó hắn không cách nào cảm ứng được viên mẫu tinh này, nguyên lai là bởi vì Chân Võ Thần khống chế viên mẫu tinh trong tay nên hắn không thể nhúng tay vào.
Sở dĩ người trên Vũ Thiên đại lục cảm ứng được nguyên khí trên mẫu tinh, mà Tần Phàm lại lấy mặt trời làm bổn tinh, là xem như từ bên ngoài cảm ứng mẫu tinh, là vượt qua sự khống chế của chân thần, đương nhiên chân thần không cho phép hắn được thành công.
Mà không thể nắm được lực lượng của mẫu tinh, Chu Thiên Tinh La Quyền tự nhiên rất nhanh bị gặp phải cổ bình, hơn nữa rất khó có thể đột phá tăng lên.
Chẳng qua hiện tại vị Chân Võ Thần kia đã mở ra quyền khống chế mẫu tinh, ngay cả Tần Phàm hiện tại cũng cảm thấy có chút khó tin.
Hắn không thể tưởng được vị Chân Võ Thần kia lại dám yên tâm đối với mình đến như thế sao?
Chẳng lẽ Chân Võ Thần thật không lo lắng hắn sẽ đánh ngược? Tiếp tục kết hợp với lời nói trước đó của thần thú, hắn cảm giác vị Chân Võ Thần kia rất có tự tin nắm giữ được mình trong tay hắn.
- Chẳng lẽ ta có yếu điểm gì rất lớn bị Chân Võ Thần nắm trong tay? Hay là bởi vì nguyên nhân nào, vô luận ta đề thăng ra sao, nhưng vĩnh viễn cũng khó đạt tới thực lực có khả năng uy hiếp được vị thần nọ?
Cảm giác được thực lực tăng vọt trong cơ thể, trên mặt Tần Phàm hiện ra thần sắc hưng phấn, nhưng trong lòng không khỏi thầm suy nghĩ.
- Tốt lắm, hiện giờ thực lực của ngươi đã tăng lên rất nhiều, đây là Chân Võ Thần ban ân cho ngươi, ngươi nhất định phải quý trọng, từ nay về sau khi tu luyện không thể lười biếng, sớm có được thực lực cống hiến cho Chân Võ Thần.
Ngay sau đó thần thú thu hồi lực lượng, thản nhiên nói.
- Tần Phàm cảm tạ Chân Võ Thần đại nhân cùng thần thú đại nhân ban ân, từ nay về sau sẽ cố gắng tu luyện, sớm hồi báo lòng bồi dưỡng của Chân Võ Thần đại nhân cùng thần thú đại nhân.
Tần Phàm vội vàng khom người thật sâu nói, có vẻ vô cùng cung kính.
- Tốt lắm, ngươi lui ra đi, bổn thần cũng phải quay về bên cạnh Chân Võ Thần.
Tiếp theo thần thú đối với biểu hiện của Tần Phàm cảm thấy vừa lòng, phất tay nói, Tần Phàm trực tiếp bị đưa ra ngoài cổ mộc cung điện.
- Cung tiễn thần thú đại nhân!
Thần Thú gia tộc đại trưởng lão cũng đang đứng chờ bên ngoài, tựa hồ đã có cảm ứng, liền vội vàng khom người nói, có vẻ vô cùng cung kính.
Tần Phàm cũng làm theo, không hề có chút sơ hở.
- Hô…
Ngay sau đó, thật giống như có trận gió thổi qua, Tần Phàm nhìn thấy bên trong cổ mộc cung điện lóe ra quang mang hướng lên không trung, trực tiếp xuyên thẳng tận trời, rất nhanh liền biến mất trên tinh không.
- Oanh…
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!