Càng về khuya cơn mưa càng thêm nặng hạt, những tiếng rào rào liên tục trút xuống mái tôn, nằm trong căn phòng sát vách với Hiếu, Ngọc Anh không tài nào chợp mắt nổi. Cô trở mình liên tục, hết quay sang bên phải lại quay về bên trái, Hà Nhi nằm ở bên thì ngủ rất ngon. Tiếng thở đều đều vang lên, trong bóng tối, nhìn gương mặt dễ mến của cô bé, Ngọc Anh bỗng cảm thấy ghen tị. Cô ước, giá mà mình cũng vô tư và dễ ngủ được như vậy.
Trong căn phòng bên cạnh, đôi mắt Hiếu mở to, cậu vô thức nhìn lên trần nhà, không gian tuyền một màu đen, tâm tư của người con trai ấy bộn bề những tâm sự. Hiếu nghĩ về tương lai, về những ngày tháng sắp tới. Hiếu nghĩ về dì Nhung, nghĩ đến bệnh tình nghiêm trọng của dì, vừa lo lắng và thương cho dì nhưng cậu chẳng thể giúp được gì. Hiếu lại nghĩ về em gái, thương em còn nhỏ đã phải chịu nhiều thiệt thòi. Cứ như vậy, tâm trí của người con trai ấy cứ rối ren những suy nghĩ không tên. Và một nhân vật đặc biệt quan trọng khác không thể không nhắc tên, chính là Ngọc Anh. Hiếu nghĩ về Ngọc Anh rất nhiều.
Dù ngoài mặt cậu tỏ ra lạnh lùng với cô gái ấy, nhưng trong lòng thì hoàn toàn ngược lại. Nhất là trong khoảng thời gian khó khăn này, biết rõ hoàn cảnh của cậu éo le ra sao, Ngọc Anh vẫn một lòng quan tâm và an ủi cậu. Điều khiến Hiếu cảm thấy cảm động hơn từ cô gái ấy chính là tấm lòng nhân hậu. Ngọc Anh không chỉ quý mến cậu, cô ấy còn quý mến Hà Nhi. Thấy đứa em nhỏ của mình được người khác quan tâm và săn sóc chu đáo như thế, Hiếu thực sự cảm thấy ấm lòng. Ngọc Anh đã đánh gục được trái tim cậu thật sự.
Không chỉ nghĩ về Ngọc Anh với những tình cảm trong sáng, trong tâm trí, chút suy nghĩ xa xôi vẩn đục thỉnh thoảng vẫn hiện hữu và chế ngự cảm xúc bản n,ăng của Hiếu. Hiếu tưởng tượng lúc cậu giặt quần áo giúp Ngọc Anh, đôi tay cậu được chạm vào lớp mút xốp mềm mại ấy. Đó là thứ bao bọc che chắn bên ngoài kích thước tròn đầy của người con gái. Cũng là thứ khiến cậu tò mò và khao khát vô cùng. Không dưới một lần, trong giấc mơ, và trong những khoảnh khắc giữa đêm cậu trùm chăn và xem phim nh,ạy cảm, Hiếu vẫn luôn tưởng tượng sẽ có ngày mình được chạm tay thỏa thích lên cơ thể nuột nà ấy. Có thể tùy hứng động chạm và bùng phát mọi h,am m,uốn đang đè nén trong người.
Mới chỉ nghĩ đến thôi, ở nơi nào đó trên cơ thể người con trai ấy đã có những biểu hiện rõ ràng. Hiếu nuốt nước miếng trong vô thức, cậu đưa tay xuống và chạm lên nó, rồi lại tự trấn an chính mình “Mình sẽ nghĩ đến những bài toán khó nhằn, mình sẽ nghĩ đến cô giáo viên dạy Sử đeo mắt kính cận nhìn rất khó coi… Đúng vậy, mình phải nghĩ về những chuyện khác”. Cứ thế, Hiếu cố gắng áp đảo cảm xúc b,ản năng đang manh nha hình thành, cơ mà, giấc ngủ vẫn không có cách nào tìm đến.
Buổi tối, trên đường từ nhà mình đến nhà Hiếu, do trời mưa nên quần áo Ngọc Anh bị ướt hết, cũng bởi dính nước mưa nên giữa đêm cô bị sốt cao. Ngọc Anh thấy cổ họng khô khốc, toàn thân nóng ran, cô rón rén bước ra khỏi phòng, lúc ấy đã là 1h sáng. Nghe tiếng lạch cạch phát ra ở phòng bên cạnh, Hiếu ngồi bật dậy, cậu tò mò đi ra ngoài xem có chuyện gì. Trong bóng tối, nhờ ánh sáng đèn điện thoại, Hiếu thấy hai má Ngọc Anh đỏ bừng lên. Cậu lo lắng hỏi:
— Cậu làm gì mà giờ này còn chưa ngủ?
— Hiếu, tớ khó chịu quá. Hình như tớ bị sốt rồi.
Nghe đến đây, Hiếu vội đặt tay lên trán Ngọc Anh, sức nóng từ trán cô nhanh chóng truyền đến lòng bàn tay cậu, Hiếu buột miệng nói:
— Cậu bị sốt thật rồi. Sốt cao lắm. Cậu vào đây, tớ lấy thuốc hạ sốt cho cậu uống.
Nói đoạn Hiếu bật đèn sáng trong phòng lên, cậu dìu cô nằm xuống giường của mình, loay hoay tìm kiếm thuốc hạ sốt và chuẩn bị một chiếc khăn ấm. Ngọc Anh ngoan ngoãn uống thuốc, cô mệt mỏi nhắm nghiền đôi mắt, Hiếu ngồi bên giường, cậu tỉ mỉ lấy khăn lau nhẹ khắp trán, mặt, vùng cổ và tay cho cô. Được người mình thích quan tâm và chăm sóc chu đáo như thế này Ngọc Anh cảm thấy rất vui. Cô chăm chú nhìn đôi hàng mi cong vút của Hiếu, thỉnh thoảng lại nhìn xuống bờ môi của cậu, làn môi mềm mại ấy thật có sức hấp dẫn biết bao. Rồi Ngọc Anh lại nhìn xuống yết hầu nam tính của Hiếu, mỗi khi cậu nuốt nước miếng, yết hầu xinh xắn ấy cứ trượt lên trượt xuống, nhìn rất đáng yêu.
Ngọc Anh cứ mê man, nửa tỉnh nửa mơ rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Không biết cô đã ngủ được bao lâu, đến khi nghe tiếng mưa rào rào ồn ã ngoài trời, Ngọc Anh giật mình mở mắt. Cô đưa tay lên trán thấy nhiệt độ đã giảm. Cô không còn sốt cao nữa. Nhìn sang bên cạnh, Ngọc Anh cảm động khi thấy Hiếu ngủ gục nơi cạnh giường, trên tay vẫn cầm chiếc khăn để giúp cô lau trán và mặt. Trong phút giây động lòng, Ngọc Anh đưa tay lên phía trước và chạm lên mái tóc của Hiếu. Mái tóc cậu dày và cứng, phảng phất mùi hương nam tính dễ chịu.
Thấy nhột, Hiếu ngẩng đầu lên nhìn, vô tình bắt gặp ánh mắt Ngọc Anh đang nhìn mình chăm chú. Hiếu lặng người, đôi đồng tử đỏ ngầu, cậu bối rối không biết nên làm gì trong khoảnh khắc này. Bất chợt, Ngọc Anh khẽ rướn người, cô ngẩng cao đầu và hôn lên môi Hiếu, dây dưa c,ắn nhẹ. Hiếu ngỡ ngàng, đôi mắt cậu mở to hết cỡ, nhưng sau đó Hiếu cũng dần đáp lại một cách vụng về. Một người nằm trên giường, một người ngồi ở ghế, tuy giường cao hơn nhưng lúc này Ngọc Anh đang nằm, cô chỉ cần kéo người Hiếu cúi thấp xuống là đôi môi họ hoàn toàn dính chặt vào nhau. Bàn tay Ngọc Anh nắm lấy vạt áo của Hiếu, đôi tay cậu thì cố định trên vai cô, thân thể hai người càng lúc càng gần nhau hơn nữa.
Đêm khuya vắng, những hạt mưa vô tình vẫn lặng lẽ rơi ngoài mái hiên, và trong căn phòng nhỏ ấy, vào khoảnh khắc này, không hiểu vì sao, chút nổi loạn trong tâm trí Ngọc Anh trỗi dậy. Cô muốn bản thân mình hoàn toàn thuộc về chàng trai ở phía trước mặt. Bàn tay của Hiếu lần lần đặt xuống ng,ực cô, có chút rụt rè, có chút ngập ngừng và e ngại bước ban đầu. Ngọc Anh khẽ rướn người lên cao, ngay lập tức, cả kích thước tròn đấy ấy giờ đây vừa vặn trong lòng bàn tay của Hiếu. Hiếu tròn mắt nhìn cô, trong đáy mắt chứa đựng sự ngỡ ngàng.
Ngọc Anh buột miệng thì thầm:
— Hiếu, cậu có muốn động chạm lên người tớ không?
Trước câu hỏi ấy, Hiếu sững người, cổ họng cậu khàn đặc. Chất giọng ngọt ngào, mềm mại của Ngọc Anh như một chất g,ây nghiện khiến cho cậu thanh niên đương tuổi trưởng thành ấy thực không biết phải trả lời ra sao? Ở nơi nào đó sau lớp vải quần, vật đàn ông của Hiếu đã bắt đầu có biểu hiện rõ ràng. Giọng nói dễ thương ấy, cơ thể nuột nà ấy… Cậu có thể trả lời là không muốn ư? Hiếu do dự giữa việc tiếp tục động chạm hay thu tay về. Bởi tình cảnh hiện tại thực sự mờ ám, cậu không muốn mình gây ra điều gì rắc rối cho cô gái ấy.
Nhưng mà…
Làn môi của Ngọc Anh cứ thế mơn man bên má cậu, những lời dịu ngọt cứ thế được thốt ra, giống như một loại bùa mê dẫn dụ con người ta.
— Cậu có muốn thử không?
Ngọc Anh lặp lại câu hỏi ấy một lần nữa.
Cô gái ngốc này, cậu có biết bản thân mình đang nói gì không? Hiếu thầm mắng Ngọc Anh. Cô đưa tay lên giữ chặt lấy tay Hiếu và ghì sát vào ng,ực mình, không cho cậu có cơ hội từ chối. Hơi thở nóng ấm của Ngọc Anh phả lên mặt, lên cổ khiến Hiếu thấy nhột nhột, tê ngứa, nhất thời hưng phấn, cậu không kiềm chế được mà dùng sức khẽ b,óp một cái. Cả cơ thể Ngọc Anh bỗng chốc run rẩy. Đây cũng là lần đầu tiên cô tiếp xúc với người khác giới như thế này.
Ánh mắt của Hiếu trượt dài từ gương mặt ngây thơ của Ngọc Anh xuống đến cổ và dừng lại trước thềm ng,ực. Giây phút ấy, cô thấy bản thân mình thật l,ẳng l,ơ và dễ dãi. Chưa dừng lại ở đó, Ngọc Anh nói thêm:
— Cậu từng xem phim Nhật rồi chứ? Cậu muốn biết nơi này mềm mại như thế nào không? Thực tế chắc chắn sẽ khác xa phim ảnh nhỉ?
Đến nước này thì Hiếu thực sự không thể chịu đựng được nữa. Hết lần này đến lần khác cô gái bướng bỉnh này tìm cách khiêu khích cậu, dẫn dụ cậu, Hiếu chủ động cúi xuống và chiếm hữu bờ môi kia. Làn môi mềm mại cuốn lấy nhau, những nụ hôn triền miên không dứt. Đồng thời, đôi bàn tay đặt trên ng,ực của Ngọc Anh cũng chậm rãi di chuyển nhịp nhàng. Dù chỉ là động chạm ở bên ngoài lớp vải áo nhưng cũng đủ khiến cho Ngọc Anh xao xuyến không yên.
Dần dần, những ngón tay của Hiếu cũng mạnh dạn hơn, cậu khẽ luồn tay vào trong chiếc áo rộng thùng thình, thỏa sức nhào nặn kích thước mềm mại ấy. Hiếu không biết đôi bàn tay mình bằng cách nào đã cố định ở núi đôi căng tràn ấy, cậu khẽ nhắm mắt lại, cả cơ thể giờ đây cũng nằm phủ lên người Ngọc Anh, thứ nóng rực sau lớp vải quần đã vươn cao đầy kiêu hãnh, bây giờ, nơi ấy cứ ghì sát vào hạ thân của cô. Ngọc Anh vòng tay lên ôm Hiếu, thân dưới khẽ rướn lên để đón nhận những cái động chạm mê người mà cậu mang lại. Ngón tay của Hiếu khẽ mân mê nụ hoa nhỏ khiến nó c,ứng lên, bất thình lình, cậu ép chặt đôi bàn tay vào nơi ấy, bờ môi cũng nhanh chóng di chuyển xuống phía dưới. Tất cả đều hành động theo bản năng và mô phỏng lại nhờ những lần cậu âm thầm xem phim ng,ười l,ớn. Bờ môi Hiếu khẽ ngậm lấy nụ hoa nhỏ và m,út nhẹ.
Ngọc Anh co giãy từng cơn, cô cảm giác có dòng điện lưu đang chạy dọc khắp cơ thể, một luồng tê dại khiến thần trí cô hưng phấn, vô thức lại ôm Hiếu chặt hơn. Làn môi của Hiếu chậm rãi rời khỏi núi đôi căng tràn, cậu chậm rãi hôn lên xương quai xanh của Ngọc Anh. Cậu không nhớ được trong phim diễn viên họ đã làm thế nào, có theo trình tự các bước gì không? Lúc này cậu chỉ có thể vụng về làm theo bản năng mách bảo. Đôi môi ấy khẽ lướt nhẹ ở vùng ngực, vùng cổ, sau cùng lại đáp xuống làn môi căng mịn của Ngọc Anh. Môi lưỡi họ cuốn lấy nhau, bàn tay cậu bắt đầu dùng sức nhiều hơn, Ngọc Anh cảm thấy hai b,ầu ng,ực mình bị cậu ấy giày vò tới mức méo mó, một tay cậu đưa xuống bên dưới, mon men động chạm vào vòng 3 của cô rồi ôm thật chặt.
Cô cảm nhận được thứ nóng rẫy và cứng đanh như thép kia đang thôi thúc và ghì vào giữa hai chân mình. Bất ngờ, Hiếu mạnh dạn đưa tay xuống và tìm kiếm vào trong lớp vải quần mềm mại. Đây chính là vườn hoa thơm trong truyền thuyết mà cậu vẫn được xem qua phim ảnh ư? Ngón tay của Hiếu khẽ vuốt ve đám cỏ mềm mịn, cậu thực sự tò mò về nơi ấy. Từ lúc biết quan tâm và có cảm xúc với người khác giới đến giờ, cậu đã bao giờ tận mắt thấy nơi ấy ở bên ngoài trông như nào đâu. Hiếu cứ thế mân mê ở đó thật lâu, cậu cảm giác có gì đó ẩm ướt dính vào tay mình, mỗi lúc một nhiều hơn. Cơ thể của cô ấy đã có phản ứng???
Đầu óc Hiếu lùng bùng một mớ cuồng quay, tâm trí cậu lúc này thực sự không nghĩ được chuyện gì khác. Bất thình lình, Hiếu đưa ngón tay vào nơi ấy, Ngọc Anh co rúm người lại, ánh mắt toát lên vẻ hoang mang, sợ sệt. Cô tò mò chuyện đó là thật, ham muốn cũng là thật, nhưng đây là lần đầu tiên, cô vẫn có chút sợ. Ngọc Anh đưa tay ngăn chặn lại hành động của Hiếu, đôi môi cô khẽ nói:
— Tớ… sợ!
— Ai bảo cậu khơi mào trước?
Cổ họng Hiếu khàn đặc, cậu thật sự chỉ muốn được tiếp tục chìm đắm vào cảm giác lạ lẫm và thích thú này.
— Nhưng mà…
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!